Vết Thương Ẩn
Chương 47: Ngất
Lại một thời gian nữa trôi qua, thời gian thì cứ chạy đều, cảm xúc của Đường Di cũng đã thay đổi rất nhiều, nhanh đến mức mà khó có thể tiếp nhận nổi.
Từ trường về, Đường Di như người mất hồn đi vào trong nhà. Dường như cảm giác lạc lõng chiếm hồn cô, nhưng trong lòng cô lại không có sự sợ hãi hoặc lo lắng, chỉ là một cảm giác hư không và mệt mỏi kéo dài. Đường Di cứ nghĩ mãi.
- Cha, mẹ!
Đường Di bỗng chốc giật mình, là cha mẹ cô, họ đến đây từ khi nào vậy?
- Biểu cảm của mày là thế nào đấy, không chào đoán bọn tao à.
Đường Di giật mình với câu nói của mẹ cô. Cô liên tục lắc đầu, rồi nhẹ giọng nói.
- Con không phải ý đó.
Lòng Đường Di càng nặng nề hơn, giọng cô nói ra có chút run rẩy, nhưng không quá bộc lộ ra bên ngoài.
- Hừ.
- Được rồi, vào trong ngồi, bọn ta có chuyện cần nói.
Lại có chuyện cần nói! Lại là gì nữa đây, lòng Đường Di đau, cô không biết điều tiếp theo cha mẹ nói sẽ là gì đây. Là chuyện tốt hay xấu?
- Còn đứng đó ngơ ra, mày nhanh nhẹn chút được không?
Giọng nói cha cô quát lên, ý vừa hỏi vừa bắt buộc phải làm.
Đường Di ngồi yên vị vào chỗ, cô ngồi song song với cha mẹ, mặt cuối xuống, cô bây giờ thật sự không dám nhìn họ nữa. Lần nhìn lại một lần đau, tim cô nhói lên từng hồi, vừa hồi hộp những điều cha mẹ sắp nói, lại vừa lo lắng bồi hồi không biết nên làm gì khi câu nói được thốt ra.
- Được rồi, vào thẳng vấn đề.
- Công ty đang cần một khoảng tiền nhỏ để bồi thường lô hàng chất lượng kém do nhà máy sản xuất làm lỗi, bọn tao cần một khoảng tiền đắp vào.
Tiền? Cô làm gì có tiền chứ!
Đường Di ngước mặt lên, mặt đối mặt với họ, tay cô rung rung, cố kiềm nén cảm xúc bản thân.
- Bao nhiêu?
- Hừ, chỉ 3 tỷ.
Đường Di hai mắt mở to, 3 tỷ, đây mà là con số nhỏ sao.
- 3 tỷ! Con làm gì có chứ.
Ông Đường hừ lạnh, lại nói:
- Mày không có, nhưng chồng mày có. Mày là vợ nó, nó lại giàu như này, chẳng lẽ chỉ có 3 tỷ nhỏ nhoi này mà lại không có.
Ông ngưng giọng một lúc lại nói.
- Mày dùng cách nào tao không cần biết, mày nhất định phải lấy được 3 tỷ này cho tao.
Đường Di nhói lòng, tim cô đau, lòng cô nặng, hai mắt đã ửng nước mắt từ lúc nào, 3 tỷ! cô phải làm sao chứ.
- Con… không làm được.
- Mày lớn rồi, bây giờ đến cha mẹ cũng không muốn giúp, chỉ có môi móc một ít đồng lẻ cũng không được. Vô dụng… đúng thật là vô dụng mà.
Ông Đường đứng lên đập bàn, quát mắng, ông chỉ tay vào mặt cô, còn có ý định tác động vật lí, nhưng đã bị bà Đường ngăn cản lại.
- Được rồi ông, từ từ, đừng đánh nó kẻo lại thêm họa cho chúng ta.
Đường Di nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào, giọt nước mắt mặn chát, hòa vào khuôn mặt xinh đẹp, nhưng giờ đây chỉ thấy nhợt nhạt.
- Con nợ anh ấy nhiều lắm rồi, đừng ép con… chát.
- Mày… đồ thứ nghiệp chướng, sao lúc nhỏ không chết khuất đi cho rồi.
Bà Đường có ngăn cản nhưng không đáng kể.
Đường Di đau, rất đau, cảm xúc cô vốn dĩ ngay từ đầu đã không ổn định, giờ đây cảm xúc đang như giông bão kéo đến mù mịt hết cả trận đường phía trước của cô.
Cái tát rất mạnh, khuôn mặt nhợt nhạt của Đường Di cũng đỏ lên, in rõ năm ngón tay trên khuôn mặt. Trên môi Đường Di cũng chảy nhẹ ra chất lỏng màu đỏ, là máu!
Đường Di cũng quá quen thuộc với cái tát đau điếng của cha mình rồi, nhưng…lần này lại khác! Đau hơn! Thật sự đau hơn rất nhiều.
- Giờ cha mẹ đánh chết con, con cũng nhất định không nợ thêm anh ấy một lần nào nữa, thật sự quá đủ rồi!
Câu nói liền mạch, không đứt quãng, nhưng lòng cô… từ sớm đã vỡ tan nát hết rồi.
- Đúng là nghiệp chủng, cái thứ vong ơn phụ nghĩa như mày sớm nên chết quách đi cho rồi, đồ mất dạy.
- Có thật vậy không? Nếu giờ con chết đi, sẽ tốt hơn đúng không!
- Phải, mày nên chết đi, sống chật đất.
Đường Di cười chua chát, lòng cô đau, vết thương cũng đã hở, sâu lại càng sâu, nó đang rỉ máu, thật sự đã rất sâu.
- Có phải con biến mất, cha mẹ sẽ tốt hơn đúng không, sự tồn tại của con bao năm qua quá dư thừa phải không?
- Biết vậy thì tốt, mày đúng thật rất dư thừa.
- Ọe…ọe…
Cơn buồn nôn từ đâu ập tới, Đường Di đứng bật lên, cô chạy nhanh vào bên trong tìm nơi để nôn ói.
Chẳng biết cô bị làm sao?, nôn xong, khuôn mặt cô tái xanh, xanh xao thấy rõ.
Vừa định quay trở ra, Đường Di bỗng hoa mắt chóng mặt, mắt cô tối sầm lại, cơ thể cũng vì thế mà mất trọng lượng ngã uỵch xuống.
Đường Di ngất rồi sao?
Ông bà Đường phía bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, liền chạy vào xem, một màng trước mắt, Đường Di đã nằm đừ trên sàn nhà.
- Di, Di, con sao vậy… Di.
Bà Đường có chút run rẩy. giọng nói cũng gấp rút đến lạ, phải chăng đây là tình mẫu tử. Nhưng giờ đây, có muộn quá không nhỉ!
Từ trường về, Đường Di như người mất hồn đi vào trong nhà. Dường như cảm giác lạc lõng chiếm hồn cô, nhưng trong lòng cô lại không có sự sợ hãi hoặc lo lắng, chỉ là một cảm giác hư không và mệt mỏi kéo dài. Đường Di cứ nghĩ mãi.
- Cha, mẹ!
Đường Di bỗng chốc giật mình, là cha mẹ cô, họ đến đây từ khi nào vậy?
- Biểu cảm của mày là thế nào đấy, không chào đoán bọn tao à.
Đường Di giật mình với câu nói của mẹ cô. Cô liên tục lắc đầu, rồi nhẹ giọng nói.
- Con không phải ý đó.
Lòng Đường Di càng nặng nề hơn, giọng cô nói ra có chút run rẩy, nhưng không quá bộc lộ ra bên ngoài.
- Hừ.
- Được rồi, vào trong ngồi, bọn ta có chuyện cần nói.
Lại có chuyện cần nói! Lại là gì nữa đây, lòng Đường Di đau, cô không biết điều tiếp theo cha mẹ nói sẽ là gì đây. Là chuyện tốt hay xấu?
- Còn đứng đó ngơ ra, mày nhanh nhẹn chút được không?
Giọng nói cha cô quát lên, ý vừa hỏi vừa bắt buộc phải làm.
Đường Di ngồi yên vị vào chỗ, cô ngồi song song với cha mẹ, mặt cuối xuống, cô bây giờ thật sự không dám nhìn họ nữa. Lần nhìn lại một lần đau, tim cô nhói lên từng hồi, vừa hồi hộp những điều cha mẹ sắp nói, lại vừa lo lắng bồi hồi không biết nên làm gì khi câu nói được thốt ra.
- Được rồi, vào thẳng vấn đề.
- Công ty đang cần một khoảng tiền nhỏ để bồi thường lô hàng chất lượng kém do nhà máy sản xuất làm lỗi, bọn tao cần một khoảng tiền đắp vào.
Tiền? Cô làm gì có tiền chứ!
Đường Di ngước mặt lên, mặt đối mặt với họ, tay cô rung rung, cố kiềm nén cảm xúc bản thân.
- Bao nhiêu?
- Hừ, chỉ 3 tỷ.
Đường Di hai mắt mở to, 3 tỷ, đây mà là con số nhỏ sao.
- 3 tỷ! Con làm gì có chứ.
Ông Đường hừ lạnh, lại nói:
- Mày không có, nhưng chồng mày có. Mày là vợ nó, nó lại giàu như này, chẳng lẽ chỉ có 3 tỷ nhỏ nhoi này mà lại không có.
Ông ngưng giọng một lúc lại nói.
- Mày dùng cách nào tao không cần biết, mày nhất định phải lấy được 3 tỷ này cho tao.
Đường Di nhói lòng, tim cô đau, lòng cô nặng, hai mắt đã ửng nước mắt từ lúc nào, 3 tỷ! cô phải làm sao chứ.
- Con… không làm được.
- Mày lớn rồi, bây giờ đến cha mẹ cũng không muốn giúp, chỉ có môi móc một ít đồng lẻ cũng không được. Vô dụng… đúng thật là vô dụng mà.
Ông Đường đứng lên đập bàn, quát mắng, ông chỉ tay vào mặt cô, còn có ý định tác động vật lí, nhưng đã bị bà Đường ngăn cản lại.
- Được rồi ông, từ từ, đừng đánh nó kẻo lại thêm họa cho chúng ta.
Đường Di nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào, giọt nước mắt mặn chát, hòa vào khuôn mặt xinh đẹp, nhưng giờ đây chỉ thấy nhợt nhạt.
- Con nợ anh ấy nhiều lắm rồi, đừng ép con… chát.
- Mày… đồ thứ nghiệp chướng, sao lúc nhỏ không chết khuất đi cho rồi.
Bà Đường có ngăn cản nhưng không đáng kể.
Đường Di đau, rất đau, cảm xúc cô vốn dĩ ngay từ đầu đã không ổn định, giờ đây cảm xúc đang như giông bão kéo đến mù mịt hết cả trận đường phía trước của cô.
Cái tát rất mạnh, khuôn mặt nhợt nhạt của Đường Di cũng đỏ lên, in rõ năm ngón tay trên khuôn mặt. Trên môi Đường Di cũng chảy nhẹ ra chất lỏng màu đỏ, là máu!
Đường Di cũng quá quen thuộc với cái tát đau điếng của cha mình rồi, nhưng…lần này lại khác! Đau hơn! Thật sự đau hơn rất nhiều.
- Giờ cha mẹ đánh chết con, con cũng nhất định không nợ thêm anh ấy một lần nào nữa, thật sự quá đủ rồi!
Câu nói liền mạch, không đứt quãng, nhưng lòng cô… từ sớm đã vỡ tan nát hết rồi.
- Đúng là nghiệp chủng, cái thứ vong ơn phụ nghĩa như mày sớm nên chết quách đi cho rồi, đồ mất dạy.
- Có thật vậy không? Nếu giờ con chết đi, sẽ tốt hơn đúng không!
- Phải, mày nên chết đi, sống chật đất.
Đường Di cười chua chát, lòng cô đau, vết thương cũng đã hở, sâu lại càng sâu, nó đang rỉ máu, thật sự đã rất sâu.
- Có phải con biến mất, cha mẹ sẽ tốt hơn đúng không, sự tồn tại của con bao năm qua quá dư thừa phải không?
- Biết vậy thì tốt, mày đúng thật rất dư thừa.
- Ọe…ọe…
Cơn buồn nôn từ đâu ập tới, Đường Di đứng bật lên, cô chạy nhanh vào bên trong tìm nơi để nôn ói.
Chẳng biết cô bị làm sao?, nôn xong, khuôn mặt cô tái xanh, xanh xao thấy rõ.
Vừa định quay trở ra, Đường Di bỗng hoa mắt chóng mặt, mắt cô tối sầm lại, cơ thể cũng vì thế mà mất trọng lượng ngã uỵch xuống.
Đường Di ngất rồi sao?
Ông bà Đường phía bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, liền chạy vào xem, một màng trước mắt, Đường Di đã nằm đừ trên sàn nhà.
- Di, Di, con sao vậy… Di.
Bà Đường có chút run rẩy. giọng nói cũng gấp rút đến lạ, phải chăng đây là tình mẫu tử. Nhưng giờ đây, có muộn quá không nhỉ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương