Vết Thương Ẩn
Chương 6: Chị Chủ Tiệm Hoa Soili
Sáng sớm hôm nay là đầu tuần nên Âu Tư Đình phải đi làm như thường lệ. Còn Đường Di thì chuẩn bị trang phục định đi đâu đó, anh thấy thế cũng lấy làm tò mò mà bất giác hỏi:
- Cô định đi đâu à, có cần tôi đưa đi không?
Cô nhìn anh rồi lắc đầu ý từ chối.
- Tôi bắt taxi đi được rồi, không cần phiền anh thế đâu.
Có lẻ hôm nay đây là câu nói dài nhất của Đường Di.
- Nơi này rất khó bắt xe, cô bắt kiểu gì được.
Cô đớ người ra trước câu nói của Âu Tư Đình. Thế thì cô phải đi nhờ xe anh à.
- Vậy...
- Đi cùng xe với tôi, dù gì cũng còn sớm ăn sáng rồi tôi đưa cô đi luôn.
Thế là hai người ăn sáng cùng nhau xong sau đó anh dắt cô xuống hầm đỗ xe, lúc bước vào cô phải trầm trồ một phen, trong hầm có đến ba bốn chiếc xe, toàn những chiếc phiên bản mới nhất.
Hôm nay anh lái chiếc Porsche màu đen bóng, cả hai cùng lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên quốc lộ cao tốc.
Ngồi trên xe anh hỏi Đường Di:
- Cô biết lái xe không?
Cô lắc đầu ý là không biết.
Ý câu hỏi của anh là để hỏi nếu cô biết chạy xe thì đưa cô chạy một chiếc trong hầm xe của anh để đi lại cho thuận tiện một chút, nhưng cô lại không biết lái.
- Cô đi đâu cho tôi địa chỉ để biết đường mà chạy.
- Chạy thẳng rồi đến ngã tư anh cho tôi xuống là được.
Anh nghe vậy rồi không nói gì thêm mà tập trung lái xe.
Đến ngã tư theo lời cô nói anh dừng lại rồi để cô xuống xe, trước khi chạy đi anh có hỏi Đường Di là nữa cô về như thế nào.
- Vậy nữa cô về như thế nào?
- Tôi bắt taxi là được, anh cứ đi làm việc đi.
[... ]
Bên trong tiệm hoa Soili Đường Di đang ngồi chăm chỉ chọn lựa những cành hoa đẹp để xếp lại thành một bó nhằm để bán.
Chị chủ Lâm Hạ từ ngoài bước vào thấy cô miệt mài bó hoa mà không khỏi bật cười.
- Em làm từ nãy đến giờ không mệt à Tiểu Di?
Cô ngoảnh mặt lên liền thấy chị Hạ đi về phía mình với nụ cười trên môi.
- Em không mệt ạ, chị giao hoa cho khách xong rồi ạ.
- Chị giao xong rồi. Từ sáng đến giờ em làm mãi mà không nghĩ tay, nghĩ một chút đi rồi lát sau làm tiếp.
- Vâng ạ, để em làm nốt bó này đã.
Chị chủ Lâm Hạ cũng phải bó tay với cô nhóc này, miễn là làm việc liền chăm chỉ đến mức nhìn mà đau lòng. Chị Hạ biết bên ngoài những nụ cười này của Đường Di chỉ là lớp ngụy trang thôi, bên trong con người Đường Di biết bao nhiêu là tổn thương mà không thể nói với bất cứ ai.
- Qua đây ăn ít bánh đi Tiểu Di.
- Vâng em đến ngay.
Chị chủ Lâm Hạ ngồi vào bàn phía bên này mà nhìn về thân ảnh nhỏ bé của Đường Di, chị vẫn còn nhớ năm ấy Đường Di chỉ mới là một học sinh cấp ba nhớ không nhầm là học lớp mười, chiều hôm ấy Đường Di khóc rất nhiều, cô vừa đi vừa khóc đến nghẹt cả thở.
Lâm Hạ đang đứng phía trước cửa tiệm hoa Soili thì thấy cô khóc nhiều đến vậy liền đi đến hỏi thăm:
- Em sao vậy, sao lại khóc thế kia?
- Chị... huhu... em buồn quá, em cũng mệt nữa... huhu... hức hức.
Đường Di vừa nói vừa khóc đến run rẩy hết cả người. Thấy vậy Lâm Hạ liền đưa Đường Di vào bên trong tiệm hoa.
- Cô bé em sao vậy, có thể chia sẻ cho chị nghe được không, nếu em chia sẻ có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Đường Di dần nín khóc, vội lấy tay lao đi những giọt nước mắt đang động trên má.
__________
- Sau này em có thể đến đây làm việc cho chị không?
- Đương nhiên là được rồi, tiệm hoa Soili luôn luôn chào đón em.
Quay lại thực tại, Đường Di vừa bước sang chỗ chị chủ ngồi xuống liền được chị chủ đẩy qua phía mình một dĩa bánh kem.
- Bánh ngon lắm em ăn đi.
- Cảm ơn chị Hạ.
- Khách sáo với chị làm gì chứ, em cũng như là em chị vậy không cần khách sáo như thế đâu.
Bên này, tại phòng họp, mọi người đang run sợ trước vị Âu tổng cao lãnh này đây, gương mặt anh lúc này đang đằng đằng sát khí như muốn giết người đến nơi.
- Tôi nói lần cuối cùng, tôi thuê các người về đây là để làm việc có ích cho tập đoàn chứ không phải thuê về để làm cảnh.
- Dẹp ngay mấy cái ý tưởng cũ rích này đi, nội trong tuần sau ngay tại phòng họp này tôi muốn một kết quả tốt nhất, còn không thì chuẩn bị đi.
Cả đám nhân viên ngồi im bặt không dám lên tiếng, vì sợ lên tiếng thì ngày mai trong tập đoàn này sẽ không còn tên của họ nữa.
Trợ lý Lâm đứng phía sau lưng anh mà cũng run run trước những lời nói của anh huống chi là họ.
Hôm nay không biết sếp của họ ăn chúng gì mà khó ở ghê thật. Bây giờ họ chỉ mong cho buổi họp mau chóng kết thúc.
Buổi họp một lúc sau cũng kết thúc trong trạng thái ai cũng mồ hôi đầm đìa, Âu Tư Đình cùng trợ lý Lâm đi về phòng làm việc của anh. Chính anh, anh còn không hiểu sao nay mình khó ở kia mà nói chi bọn nhân viên.
- Cô định đi đâu à, có cần tôi đưa đi không?
Cô nhìn anh rồi lắc đầu ý từ chối.
- Tôi bắt taxi đi được rồi, không cần phiền anh thế đâu.
Có lẻ hôm nay đây là câu nói dài nhất của Đường Di.
- Nơi này rất khó bắt xe, cô bắt kiểu gì được.
Cô đớ người ra trước câu nói của Âu Tư Đình. Thế thì cô phải đi nhờ xe anh à.
- Vậy...
- Đi cùng xe với tôi, dù gì cũng còn sớm ăn sáng rồi tôi đưa cô đi luôn.
Thế là hai người ăn sáng cùng nhau xong sau đó anh dắt cô xuống hầm đỗ xe, lúc bước vào cô phải trầm trồ một phen, trong hầm có đến ba bốn chiếc xe, toàn những chiếc phiên bản mới nhất.
Hôm nay anh lái chiếc Porsche màu đen bóng, cả hai cùng lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên quốc lộ cao tốc.
Ngồi trên xe anh hỏi Đường Di:
- Cô biết lái xe không?
Cô lắc đầu ý là không biết.
Ý câu hỏi của anh là để hỏi nếu cô biết chạy xe thì đưa cô chạy một chiếc trong hầm xe của anh để đi lại cho thuận tiện một chút, nhưng cô lại không biết lái.
- Cô đi đâu cho tôi địa chỉ để biết đường mà chạy.
- Chạy thẳng rồi đến ngã tư anh cho tôi xuống là được.
Anh nghe vậy rồi không nói gì thêm mà tập trung lái xe.
Đến ngã tư theo lời cô nói anh dừng lại rồi để cô xuống xe, trước khi chạy đi anh có hỏi Đường Di là nữa cô về như thế nào.
- Vậy nữa cô về như thế nào?
- Tôi bắt taxi là được, anh cứ đi làm việc đi.
[... ]
Bên trong tiệm hoa Soili Đường Di đang ngồi chăm chỉ chọn lựa những cành hoa đẹp để xếp lại thành một bó nhằm để bán.
Chị chủ Lâm Hạ từ ngoài bước vào thấy cô miệt mài bó hoa mà không khỏi bật cười.
- Em làm từ nãy đến giờ không mệt à Tiểu Di?
Cô ngoảnh mặt lên liền thấy chị Hạ đi về phía mình với nụ cười trên môi.
- Em không mệt ạ, chị giao hoa cho khách xong rồi ạ.
- Chị giao xong rồi. Từ sáng đến giờ em làm mãi mà không nghĩ tay, nghĩ một chút đi rồi lát sau làm tiếp.
- Vâng ạ, để em làm nốt bó này đã.
Chị chủ Lâm Hạ cũng phải bó tay với cô nhóc này, miễn là làm việc liền chăm chỉ đến mức nhìn mà đau lòng. Chị Hạ biết bên ngoài những nụ cười này của Đường Di chỉ là lớp ngụy trang thôi, bên trong con người Đường Di biết bao nhiêu là tổn thương mà không thể nói với bất cứ ai.
- Qua đây ăn ít bánh đi Tiểu Di.
- Vâng em đến ngay.
Chị chủ Lâm Hạ ngồi vào bàn phía bên này mà nhìn về thân ảnh nhỏ bé của Đường Di, chị vẫn còn nhớ năm ấy Đường Di chỉ mới là một học sinh cấp ba nhớ không nhầm là học lớp mười, chiều hôm ấy Đường Di khóc rất nhiều, cô vừa đi vừa khóc đến nghẹt cả thở.
Lâm Hạ đang đứng phía trước cửa tiệm hoa Soili thì thấy cô khóc nhiều đến vậy liền đi đến hỏi thăm:
- Em sao vậy, sao lại khóc thế kia?
- Chị... huhu... em buồn quá, em cũng mệt nữa... huhu... hức hức.
Đường Di vừa nói vừa khóc đến run rẩy hết cả người. Thấy vậy Lâm Hạ liền đưa Đường Di vào bên trong tiệm hoa.
- Cô bé em sao vậy, có thể chia sẻ cho chị nghe được không, nếu em chia sẻ có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Đường Di dần nín khóc, vội lấy tay lao đi những giọt nước mắt đang động trên má.
__________
- Sau này em có thể đến đây làm việc cho chị không?
- Đương nhiên là được rồi, tiệm hoa Soili luôn luôn chào đón em.
Quay lại thực tại, Đường Di vừa bước sang chỗ chị chủ ngồi xuống liền được chị chủ đẩy qua phía mình một dĩa bánh kem.
- Bánh ngon lắm em ăn đi.
- Cảm ơn chị Hạ.
- Khách sáo với chị làm gì chứ, em cũng như là em chị vậy không cần khách sáo như thế đâu.
Bên này, tại phòng họp, mọi người đang run sợ trước vị Âu tổng cao lãnh này đây, gương mặt anh lúc này đang đằng đằng sát khí như muốn giết người đến nơi.
- Tôi nói lần cuối cùng, tôi thuê các người về đây là để làm việc có ích cho tập đoàn chứ không phải thuê về để làm cảnh.
- Dẹp ngay mấy cái ý tưởng cũ rích này đi, nội trong tuần sau ngay tại phòng họp này tôi muốn một kết quả tốt nhất, còn không thì chuẩn bị đi.
Cả đám nhân viên ngồi im bặt không dám lên tiếng, vì sợ lên tiếng thì ngày mai trong tập đoàn này sẽ không còn tên của họ nữa.
Trợ lý Lâm đứng phía sau lưng anh mà cũng run run trước những lời nói của anh huống chi là họ.
Hôm nay không biết sếp của họ ăn chúng gì mà khó ở ghê thật. Bây giờ họ chỉ mong cho buổi họp mau chóng kết thúc.
Buổi họp một lúc sau cũng kết thúc trong trạng thái ai cũng mồ hôi đầm đìa, Âu Tư Đình cùng trợ lý Lâm đi về phòng làm việc của anh. Chính anh, anh còn không hiểu sao nay mình khó ở kia mà nói chi bọn nhân viên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương