Vị Diện Thương Nhân Giả Dung
Chương 11
Giả Trân đem thư đoạn tuyệt nặng nề vỗ lên bàn:
- Mang theo đoạn tuyệt thư của ngươi cút ra khỏi Trữ quốc phủ!
Giả Dung cầm tờ giấy, ánh mắt xem qua một lần. Xem xong cũng không nói thêm cái gì, đứng lên duỗi lưng mệt mỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt.
Bộ dáng của hắn thật thoải mái như thoát khỏi đồ vật dơ bẩn, cả người như trút được gánh nặng.
Tần Khả Khanh đem một màn này xem vào trong mắt, rõ ràng chính mình cũng biến thành một bộ phận của đồ vật dơ bẩn, buồn bực hai mắt biến thành màu đen, cảm giác miệng vết thương trên mặt càng thêm đau. Trận chiến này thoạt nhìn là ả lấy được thắng lợi, nhưng giờ khắc này nội tâm của ả không có nửa điểm khoái ý, trừ bỏ ấm ức vẫn là ấm ức.
Ả cố nén đầy bụng oán hận, hướng Giả Dung muốn bỏ đi không quay đầu lại, suy yếu kêu:
- Lang quân.
Vương Hi Phượng cầm khăn lau nước mắt cùng máu loãng trên mặt ả:
- Ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Vương phu nhân thương tiếc nhìn Tần Khả Khanh, thở dài:
- Ai, thế gian phần lớn là si tình nữ tử vô tình lang.
Tần Khả Khanh nức nở một tiếng, một bên mặt không bị thương dựa lên vai Vương phu nhân thấp giọng nức nở. Vương phu nhân vỗ nhẹ sau lưng của ả, thì thầm nói:
- Đừng thương tâm, ngươi hãy chờ xem, hắn không có tiền tài, nhẵn túi, ở bên ngoài chống đỡ không được bao lâu sẽ quay đầu lại cầu ngươi tha thứ.
Bà ta nhận định Giả Dung không nếm được đau khổ, chung quy sẽ khóc cầu trở về, đến lúc đó không phải tùy ý cho Khả Khanh chần chừ sao?
Lời tuy dễ nghe, nhưng tâm tình Tần Khả Khanh cũng không bởi vậy mà có điều chuyển biến tốt đẹp.
Giả Trân nhìn theo bóng lưng tuấn tú của Giả Dung, nhìn hắn từng bước một ung dung tiêu sái đi ra đình viện, chẳng biết tại sao càng xem càng hỏa lớn, lại đột nhiên có chút hối hận.
Hắn cố ý lớn tiếng nói:
- Ngày mai ta liền mở từ đường, thưa bẩm liệt tổ liệt tông Giả Dung ngươi không còn liên quan với Giả gia, cũng xóa tên ngươi trong gia phả. Đến lúc đó ta sẽ nhận Tường ca nhi làm con, ghi tạc vào tên của ta. Ngày sau Tường ca nhi mới là người thừa kế duy nhất của trực hệ huyết mạch Trữ quốc phủ. Mà Giả Dung ngươi cái gì cũng không phải!
- Chúc mừng Uy Liệt tướng quân có người kế nghiệp.
Giả Dung quay đầu nhìn Giả Trân, dùng giọng điệu giận điên người không đền mạng nói:
- Nhưng ngươi chung quy đã làm ra việc bại hoại luân thường, lẽ trời không tha thứ. Mong ngươi từ nay về sau làm nhiều việc thiện, bằng không phải cẩn thận gặp trời phạt.
Cuối cùng còn ra vẻ lễ phép gật đầu cười, xoay người bước chân nhẹ nhàng đi xa.
Ân, dứt khoát đợi hắn càn quét sạch nhà kho của Trữ quốc phủ, liền miễn phí tạo cho bọn hắn một hồi trời phạt nhân tạo, xem như cảm tạ bọn hắn.
Không chọc giận được người khác ngược lại khiến mình càng thêm tức giận, ngực Giả Trân đau nhức, phun ra ngụm máu, trong lòng vừa sinh ra chút hối hận trong nháy mắt biến mất vô tung.
Khi thân ảnh Giả Dung biến mất trong tầm mắt, Tần Khả Khanh rốt cục không nhịn được hôn mê, trường hợp lại một lần nữa hỗn loạn.
- Thầy thuốc đâu, thầy thuốc vì sao còn chưa tới?
Giả Dung đi ra ngoài viện nghe được bên trong truyền ra tiếng ồn ào, châm chọc nói:
- Hệ thống, hiện tại có thể bàn không kho của Trữ quốc phủ.
- Ách.. bởi vì cự ly xa thao tác cần tiêu hao 100 điểm năng lượng, hiện tại năng lượng trị của hệ thống là 36, năng lượng không đủ, không thể thực hiện đường xa thao tác, mời ký chủ tiến vào trong kho, bàn tay đụng vào vật cần thu vào trong không gian.
Bước chân Giả Dung chợt khựng lại:
- !
- QAQ, chủ nhân, vừa rồi tôi phân hình qua, chìa khóa kho nằm trong dây lưng quần của Giả Trân. Ngài nghĩ biện pháp lấy tới tay, lặng lẽ tiềm vào, không cần bao lâu thời gian tôi có thể lấy sạch sẽ.
Giả Dung nâng trán thở dài, tỉnh lại thứ nhân cách nói:
- Diễn tinh đi ra, trọng trách này giao cho cậu. Cậu nghĩ biện pháp đổi khuôn mặt đi dụ dỗ Giả Trân đi.
Dứt lời chủ nhân cách liền nhường thân thể cho thứ nhân cách nắm giữ.
Thứ nhân cách ghi hận Giả Trân súy roi lên mặt mình, đem việc bàn kho trở thành cơ hội báo thù, vô cùng tích cực.
Hắn nắm quyền sử dụng thân thể, nhân lúc xung quanh không người, tìm một đường nhỏ hẻo lánh dựa theo trí nhớ của nguyên thân đi tới phòng của người hầu.
Lúc này người hầu Trữ quốc phủ đều đang làm việc, trong phòng không ai. Giả Dung nghênh ngang đi vào, tìm kiếm một thân xiêm y nha hoàn vừa người, đi vào một phòng trống thay quần áo nha hoàn, kêu hệ thống đem hộp trang điểm giấu trong không gian mang ra.
Ngồi xuống ghế lấy ra đạo cụ, Giả Dung lưu loát trang điểm cho chính mình.
Hắn tìm gần một canh giờ hoàn thành xong trang điểm. Dù tiêu phí thời gian hơi lâu, nhưng ưu điểm ở chỗ hiệu quả xuất sắc.
Chỉ thấy “thiếu nữ” tóc đen như mực, một nửa buộc lên thành búi tóc, một nửa buông lơi trên vai. Quần áo đơn giản mộc mạc nhưng lại mang tới cảm giác vô cùng mỹ lệ.
Đôi mắt đẹp nhìn quanh lưu chuyển, mang theo cỗ dễ thương gọi hồn đoạt phách.
Nhìn qua xinh đẹp không gì sánh được, người thấy cần phải nói một câu: Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm trần!
Bộ dáng giờ phút này của Giả Dung quả thật giống như phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt, không tìm ra một chút sơ hở. Bảo đảm dù là Giả Trân nhìn thấy cũng không cách nào nhận ra.
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, Giả Dung quan sát bên ngoài không ai, chạy nhanh cúi đầu rời khỏi phòng, thuận tay còn cầm theo cây chổi.
Nữ trang đại lão thật không hổ là nữ trang đại lão, đừng nói có khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân, tư thế đi đường cũng lả lướt phong lưu, nữ tử bình thường thậm chí không thể sánh bằng. Dù là tuyệt sắc mỹ nữ trong kinh thành nhìn thấy cũng phải cam bái hạ phong.
- Mang theo đoạn tuyệt thư của ngươi cút ra khỏi Trữ quốc phủ!
Giả Dung cầm tờ giấy, ánh mắt xem qua một lần. Xem xong cũng không nói thêm cái gì, đứng lên duỗi lưng mệt mỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt.
Bộ dáng của hắn thật thoải mái như thoát khỏi đồ vật dơ bẩn, cả người như trút được gánh nặng.
Tần Khả Khanh đem một màn này xem vào trong mắt, rõ ràng chính mình cũng biến thành một bộ phận của đồ vật dơ bẩn, buồn bực hai mắt biến thành màu đen, cảm giác miệng vết thương trên mặt càng thêm đau. Trận chiến này thoạt nhìn là ả lấy được thắng lợi, nhưng giờ khắc này nội tâm của ả không có nửa điểm khoái ý, trừ bỏ ấm ức vẫn là ấm ức.
Ả cố nén đầy bụng oán hận, hướng Giả Dung muốn bỏ đi không quay đầu lại, suy yếu kêu:
- Lang quân.
Vương Hi Phượng cầm khăn lau nước mắt cùng máu loãng trên mặt ả:
- Ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Vương phu nhân thương tiếc nhìn Tần Khả Khanh, thở dài:
- Ai, thế gian phần lớn là si tình nữ tử vô tình lang.
Tần Khả Khanh nức nở một tiếng, một bên mặt không bị thương dựa lên vai Vương phu nhân thấp giọng nức nở. Vương phu nhân vỗ nhẹ sau lưng của ả, thì thầm nói:
- Đừng thương tâm, ngươi hãy chờ xem, hắn không có tiền tài, nhẵn túi, ở bên ngoài chống đỡ không được bao lâu sẽ quay đầu lại cầu ngươi tha thứ.
Bà ta nhận định Giả Dung không nếm được đau khổ, chung quy sẽ khóc cầu trở về, đến lúc đó không phải tùy ý cho Khả Khanh chần chừ sao?
Lời tuy dễ nghe, nhưng tâm tình Tần Khả Khanh cũng không bởi vậy mà có điều chuyển biến tốt đẹp.
Giả Trân nhìn theo bóng lưng tuấn tú của Giả Dung, nhìn hắn từng bước một ung dung tiêu sái đi ra đình viện, chẳng biết tại sao càng xem càng hỏa lớn, lại đột nhiên có chút hối hận.
Hắn cố ý lớn tiếng nói:
- Ngày mai ta liền mở từ đường, thưa bẩm liệt tổ liệt tông Giả Dung ngươi không còn liên quan với Giả gia, cũng xóa tên ngươi trong gia phả. Đến lúc đó ta sẽ nhận Tường ca nhi làm con, ghi tạc vào tên của ta. Ngày sau Tường ca nhi mới là người thừa kế duy nhất của trực hệ huyết mạch Trữ quốc phủ. Mà Giả Dung ngươi cái gì cũng không phải!
- Chúc mừng Uy Liệt tướng quân có người kế nghiệp.
Giả Dung quay đầu nhìn Giả Trân, dùng giọng điệu giận điên người không đền mạng nói:
- Nhưng ngươi chung quy đã làm ra việc bại hoại luân thường, lẽ trời không tha thứ. Mong ngươi từ nay về sau làm nhiều việc thiện, bằng không phải cẩn thận gặp trời phạt.
Cuối cùng còn ra vẻ lễ phép gật đầu cười, xoay người bước chân nhẹ nhàng đi xa.
Ân, dứt khoát đợi hắn càn quét sạch nhà kho của Trữ quốc phủ, liền miễn phí tạo cho bọn hắn một hồi trời phạt nhân tạo, xem như cảm tạ bọn hắn.
Không chọc giận được người khác ngược lại khiến mình càng thêm tức giận, ngực Giả Trân đau nhức, phun ra ngụm máu, trong lòng vừa sinh ra chút hối hận trong nháy mắt biến mất vô tung.
Khi thân ảnh Giả Dung biến mất trong tầm mắt, Tần Khả Khanh rốt cục không nhịn được hôn mê, trường hợp lại một lần nữa hỗn loạn.
- Thầy thuốc đâu, thầy thuốc vì sao còn chưa tới?
Giả Dung đi ra ngoài viện nghe được bên trong truyền ra tiếng ồn ào, châm chọc nói:
- Hệ thống, hiện tại có thể bàn không kho của Trữ quốc phủ.
- Ách.. bởi vì cự ly xa thao tác cần tiêu hao 100 điểm năng lượng, hiện tại năng lượng trị của hệ thống là 36, năng lượng không đủ, không thể thực hiện đường xa thao tác, mời ký chủ tiến vào trong kho, bàn tay đụng vào vật cần thu vào trong không gian.
Bước chân Giả Dung chợt khựng lại:
- !
- QAQ, chủ nhân, vừa rồi tôi phân hình qua, chìa khóa kho nằm trong dây lưng quần của Giả Trân. Ngài nghĩ biện pháp lấy tới tay, lặng lẽ tiềm vào, không cần bao lâu thời gian tôi có thể lấy sạch sẽ.
Giả Dung nâng trán thở dài, tỉnh lại thứ nhân cách nói:
- Diễn tinh đi ra, trọng trách này giao cho cậu. Cậu nghĩ biện pháp đổi khuôn mặt đi dụ dỗ Giả Trân đi.
Dứt lời chủ nhân cách liền nhường thân thể cho thứ nhân cách nắm giữ.
Thứ nhân cách ghi hận Giả Trân súy roi lên mặt mình, đem việc bàn kho trở thành cơ hội báo thù, vô cùng tích cực.
Hắn nắm quyền sử dụng thân thể, nhân lúc xung quanh không người, tìm một đường nhỏ hẻo lánh dựa theo trí nhớ của nguyên thân đi tới phòng của người hầu.
Lúc này người hầu Trữ quốc phủ đều đang làm việc, trong phòng không ai. Giả Dung nghênh ngang đi vào, tìm kiếm một thân xiêm y nha hoàn vừa người, đi vào một phòng trống thay quần áo nha hoàn, kêu hệ thống đem hộp trang điểm giấu trong không gian mang ra.
Ngồi xuống ghế lấy ra đạo cụ, Giả Dung lưu loát trang điểm cho chính mình.
Hắn tìm gần một canh giờ hoàn thành xong trang điểm. Dù tiêu phí thời gian hơi lâu, nhưng ưu điểm ở chỗ hiệu quả xuất sắc.
Chỉ thấy “thiếu nữ” tóc đen như mực, một nửa buộc lên thành búi tóc, một nửa buông lơi trên vai. Quần áo đơn giản mộc mạc nhưng lại mang tới cảm giác vô cùng mỹ lệ.
Đôi mắt đẹp nhìn quanh lưu chuyển, mang theo cỗ dễ thương gọi hồn đoạt phách.
Nhìn qua xinh đẹp không gì sánh được, người thấy cần phải nói một câu: Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm trần!
Bộ dáng giờ phút này của Giả Dung quả thật giống như phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt, không tìm ra một chút sơ hở. Bảo đảm dù là Giả Trân nhìn thấy cũng không cách nào nhận ra.
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, Giả Dung quan sát bên ngoài không ai, chạy nhanh cúi đầu rời khỏi phòng, thuận tay còn cầm theo cây chổi.
Nữ trang đại lão thật không hổ là nữ trang đại lão, đừng nói có khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân, tư thế đi đường cũng lả lướt phong lưu, nữ tử bình thường thậm chí không thể sánh bằng. Dù là tuyệt sắc mỹ nữ trong kinh thành nhìn thấy cũng phải cam bái hạ phong.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương