Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 19



Sau mấy đá, cửa bật mở.

Phạm giám thừa tức giận đến sôi máu phá cửa mà vào, đôi mắt hừng hực liệt hỏa nhất thời hiện lên thân hình thiếu niên lơ lửng giữa không trung.

Hắn giật mình sửng sốt, trong nháy mắt lửa giận chuyển thành bối rối.

Vu giám thừa cực kỳ hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy tới nâng dậy ghế dựa, đứng lên trên cố gắng ôm thân thể Giả Dung muốn đỡ xuống.

Phạm giám thừa thấy thế, thần tốc hoàn hồn, cuống quýt nhào lên hỗ trợ.

Lúc này các học sinh đều đang dùng cơm trong nhà ăn, hai người hô hồi lâu không thấy người, cuối cùng dựa vào lực lượng của chính mình cứu Giả Dung “thắt cổ tự sát“.

Vì cứu Giả Dung, bọn họ mất thật nhiều sức lực, thắt lưng suýt nữa cũng bị chặt đứt. Khi đem thân thể Giả Dung nằm dài trên mặt đất, hai người cũng ngồi bệch dưới sàn, vỗ eo, thở hồng hộc hổn hển.

Không bao lâu, Giả Dung vốn đã “chết” chợt ho khan kịch liệt. Hai vị giám thừa dừng động tác, vội vàng vây quanh bên người Giả Dung.

Dưới ánh mắt bao hàm mong chờ của Phạm giám thừa, mí mắt Giả Dung rốt cục khó khăn mở ra. Ngay một khắc gặp lại ánh sáng, nước mắt của hắn hạ xuống như mưa, đôi mắt đen một mảnh ảm đạm tĩnh mịch. Rành rành là một khuôn mặt diễn cảm không còn muốn sống sót.

- Đứa nhỏ này, có sự tình gì luẩn quẩn trong lòng lại muốn tự sát?

Vẻ mặt Vu giám thừa đau lòng nói, ánh mắt không quên nhìn qua Phạm giám thừa, trong mắt chỉ biểu đạt một ý tứ: Ta đã nói chuyện chậm trễ của Giả Dung là có nguyên nhân a! Nhìn xem, đều làm lên muốn tìm cái chết, có thể thấy được chuyện này không nhỏ!

Sắc mặt Phạm giám thừa xấu hổ dời ánh mắt. Tuy hắn nghiêm khắc, nhưng không chịu được thấy người khóc, nhất là thấy Giả Dung hiểm hiểm suýt mất tính mạng, lập tức liền mềm lòng.

Hắn lo lắng kích thích lên Giả Dung, săn sóc dịu đi sắc mặt, phóng thấp thanh âm hỏi:

- Nói cho tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?

Giả Dung ôm cổ một bên ho khan một bên khóc, khóc đến thở không ra hơi, rất đáng thương.

- Ô ô.. tiên sinh.. học sinh.. trong lòng học sinh thật khổ..

Vu giám thừa nói:

- Có ủy khuất gì cứ việc nói ra đi, tiên sinh làm chủ cho ngươi!

Giả Dung thút thít nhìn hai người, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu, khàn giọng khóc ròng nói:

- Không làm chủ được, các tiên sinh không làm chủ được.

Phạm giám thừa sầm mặt nói:

- Ngươi nói, ta không làm chủ được, vẫn có thể tìm ra được người có thể làm chủ, lấy lại công đạo cho ngươi.



Giả Dung hai tay che mặt, tiếng khóc càng thêm thê lương:

- Đa tạ ý tốt của hai vị tiên sinh, nhưng sự tình có liên quan tới thể diện của gia tộc, học sinh.. học sinh thật sự không thể mở miệng.

Hai vị giám thừa liếc nhau, ý thức được sự tình đại điều. Nhưng bởi vì lo lắng Giả Dung sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp tự tìm cái chết, bởi vậy quyết định chủ ý phải xen vào quan tâm.

Phạm giám thừa nói:

- Ngươi không nói, chúng ta sẽ đi tra, biết chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nghe vậy thân thể Giả Dung đột nhiên cứng đờ, ngập ngừng hồi lâu, vẫn không phát ra chút thanh âm.

Vu giám thừa thêm một phen củi lửa, nói:

- Chúng ta đi tra, hoặc là tự ngươi chính mồm nói ra, ngươi tuyển đi.

Trầm mặc tự hỏi trong chốc lát, trộm nhìn biểu tình kiên định của hai vị giám thừa, Giả Dung cắn môi, bộ dáng đập nồi dìm thuyền nói:

- Không dối gạt hai vị tiên sinh, năm ngày trước học sinh thật tưởng niệm vợ yêu trong nhà, giả bộ bệnh lén lút đi về nhà, muốn cùng nàng gặp mặt một lần, lấy an ủi tình cảm tương tư trong lòng.

Nói tới đây, Giả Dung dừng lại một chút, tựa hồ bởi vì chính mình giả bệnh trốn học cảm thấy nhục nhã.

Thấy sắc mặt hai vị giám thừa cũng không biến hóa, hắn tiếp tục nói:

- Bởi vì vụng trộm hồi phủ, học sinh không muốn để cho người hầu trong nhà gặp được, cho nên leo tường mà vào, chọn đường nhỏ ít người yên lặng về chỗ ở của mình. Nhưng không ngờ.. nhưng không ngờ gặp được phụ thân cùng vợ.. u.. đang lén lút trộm tình.

Nói tới cuối cùng, thanh âm Giả Dung không thể khống chế run rẩy lên, nước mắt lại ướt khuôn mặt.

Hai người Phạm giám thừa đờ người ra, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Mấy nam nhân họ Giả của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ làm ra những chuyện đồ khốn, tuy hai người từng có nghe thấy, nhưng cũng không ngờ được Giả Trân lại phát rồ tới mức cùng con dâu mình lén lút tằng tịu với nhau.

Đúng là không phải người!

Xem ra bọn họ vẫn quá mức xem trọng hạn cuối của Giả Trân.

Mặt khác thê tử của Giả Dung cũng không ra gì! Lại dám không biết xấu hổ, thủy tính dương hoa, nên trói lại dìm lồng heo! Trời sáng, Giả Dung vừa tỉnh ngủ không bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.

Một mảnh này ở đều là ấm sinh, đều xuất thân huân quý như nguyên thân, dựa vào tổ tiên che chở lấy được danh ngạch đi học ở quốc tử giám. Bởi vậy không cần giống như học sinh bình thường, còn phải đi qua tầng tầng sát hạch sàng chọn tranh đoạt.

Từ khi nguyên thân đi vào quốc tử giám, liền toàn tâm toàn ý mải miết khổ đọc, đối với người xung quanh cũng chỉ sơ giao, cũng không có bạn bè gì chơi thân.

Trời vừa sáng liền có người gõ cửa, Giả Dung nghĩ không ra là ai.



Nghĩ lại đột nhiên nhớ tới đêm qua thứ nhân cách nhắc tới tiết mục “tự sát” của hắn, Giả Dung phỏng đoán có lẽ là Phạm giám thừa hoặc là Vu giám thừa, lo lắng hắn luẩn quẩn trong lòng nên lại đây xem xét.

Giả Dung đi tới trước cửa, hai tay mở chốt, thấy được người ngoài cửa biểu tình Giả Dung có chút kinh ngạc, lại có vẻ nghi hoặc.

Người này không phải như hắn suy đoán là hai vị giám thừa, mà là một trong những người gác cửa sau của quốc tử giám.

Người nọ hơi khom người, cười nói:

- Chào Giả Dung công tử, bởi vì hôm qua tới tìm nhưng không thấy ngài, lại lo lắng hôm nay tan học ngài cũng vắng mặt, đành phải ở thời điểm này đến tìm ngài, hi vọng ngài đừng để ý tiểu nhân sáng sớm đến quấy rầy.

Giả Dung lắc đầu cười cười, nói:

- Hôm qua thân thể của ta có chút không thoải mái, mặt trời chưa xuống núi đã đi nằm ngủ, cho nên cũng không nghe thấy có người gõ cửa. Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?

- Khó trách trước khi trời tối8 ta tìm ba bốn lần, gõ cửa cũng không có người trả lời.

Hắn giơ hai tay đưa một hộp nhỏ tới trước mặt Giả Dung:

- Đây là trước hoàng hôn khóa cửa hôm qua, có người nhờ ta chuyển giao cho công tử.

Giả Dung đầu đầy mờ mịt tiếp nhận đồ vật, hỏi:

- Người nọ có lưu lại tính danh hoặc là nói gì hay không?

- Tiểu thiếu niên kia nói mình tên Ngô Đồng, nói đồ vật này là do tứ cô cô của ngài dặn mang tới cho ngài.

Giả Trân có một muội muội tên Giả Tích Xuân, nhỏ hơn Giả Dung khoảng chín tuổi, bởi vì còn nhỏ nên ở bên người Giả mẫu bên Vinh quốc phủ, cho nên đi theo những cô nương phủ bên kia bài danh. Đám người hầu bình thường xưng hô là tứ cô nương, tức là tứ cô cô Giả Tích Xuân của Giả Dung.

Mà Ngô Đồng, Giả Dung có chút ấn tượng, là một trong những gã sai vặt bên người Giả Trân.

Gã sai vặt bên người Giả Trân bình thường ỷ vào thế của hắn không ít cấp sắc mặt cho Giả Dung nhìn xem. Chỉ có Ngô Đồng tuổi còn nhỏ, tâm tính thuần lương, luôn giữ bổn phận, mỗi khi thấy Giả Dung đều hòa khí lại cung kính.

Ngô Đồng có một muội muội tên Nhập Họa, làm nha hoàn bên người Giả Tích Xuân. Có lẽ Giả Tích Xuân nghe nói Giả Dung trở mặt với Giả Trân, trong người không có đồng nào bị đuổi ra khỏi nhà, lo lắng Giả Dung không có ngân lượng ở bên ngoài qua không tốt, vì thế cầm tiền riêng của mình lặng lẽ để cho Nhập Họa chuyển giao Ngô Đồng mang đi ra cấp cho Giả Dung.

Giả Dung cảm tạ người kia, ôm hộp trở vào phòng, đặt lên bàn mở ra, thấy là bạc vụn còn có đồ trang sức, lúc này liền đem chân tướng đoán không sai biệt lắm.

Trong hộp chứa không chỉ là bạc. Mặt khác còn có chút đồ trang sức có thể đổi thành tiền, còn có nửa cái ví hạt bí vàng, cùng với mấy khối ngọc.

Bạc vụn hẳn là tiền tiêu vặt hàng tháng mà mấy năm nay Giả Tích Xuân để dành, còn hạt bí vàng cùng trang sức ước chừng là một ít trưởng bối Vinh quốc phủ ban cho.

Những đồ vật linh tinh này tổng cộng đổi ra giá trị khoảng mấy trăm lượng bạc. Nhà dân chúng tầm thường mỗi gia đình một năm tiêu phí cũng chỉ khoảng mười lượng bạc, nếu cấp cho một người chi tiêu, tiết kiệm một chút có thể dùng được thời gian thật dài.

Mấy trăm lượng bạc nếu là Giả Xá ở bên ngoài tùy tiện mua một kiện đồ cổ, con số ít nhất cũng gấp mười lần số này. Đối với Giả gia “bạch ngọc làm đường hoàng kim tác mã” mà nói, dù là một sợi lông cũng không tính. Nhưng đối với một tiểu cô nương nhi đồng chỉ vài tuổi mà nói, cũng đã là toàn bộ gia sản của nàng.
Chương trước Chương tiếp