Vị Diện Thương Nhân Giả Dung
Chương 3
Đương kim thánh thượng sau khi đăng cơ, đem hai huynh trưởng cùng một em trai của thái hậu, cũng chính là ba người cậu của hắn phong thành hầu tước.
Cha của Trầm Nhược Hư là một trong ba quốc cữu được phong hầu tước, mà cha của hắn là con út trong nhà, người vợ đầu tiên là cháu gái của văn hoa điện đại học sĩ Tống Tu Chi Tống thị, là mẹ đẻ của Trầm Nhược Hư. Con người của Trầm phụ ban đầu nhìn thấy còn hoàn hảo, nhưng càng lớn tuổi càng không nên thân.
Trầm Nhược Hư chướng mắt vị trí thế tử của hầu phủ, hơn nữa ghét bỏ ở lại trong hầu phủ thật phiền lòng. Vừa qua khỏi sinh nhật mười sáu tuổi, liền chủ động đưa ra muốn đi ra ngoài ở lại.
Tống đại học sĩ làm quan thanh liêm, chức quan tuy lớn nhưng gia sản không dày, cho nên cấp đồ cưới cho cháu gái không nhiều lắm, phần lớn là sách cùng điển tịch. Vị phụ thân kiến thức mỏng tâm tính hạn hẹp cùng mẹ kế của hắn chướng mắt, vì thế Trầm Nhược Hư thập phần thuận lợi liền mang theo đồ cưới của mẹ ruột hắn rời đi, ở trong Dược Mã hạng mua một tòa nhà tự mình ở lại.
Nhưng bởi vì đa số thời điểm ở lại trong quốc tử giám học tập, cho nên thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Hôm nay bên trong đình viện tòa nhà nằm trong Dược Mã hạng, Trầm Nhược An, Trầm Nhược Trữ, Tống Thanh ba người nằm trên bàn đá xanh lạnh lẽo ai ai kêu to.
Mới vừa rồi, vì “cảm tạ” ý tốt của biểu huynh cùng hai vị đường huynh, Trầm Nhược Hư đã giúp bọn họ nới lỏng gân cốt.
Trầm Nhược Hư hạ thủ xảo quyệt, làm cho bọn họ cảm giác được đau đớn nhưng mặt ngoài không lưu lại chút vết thương nào.
Trong lòng Trầm Nhược An thật khổ, ủy khuất nói:
- A Hư, chúng tôi làm như vậy cũng vì giúp đệ thôi. Đều do Vân Nương, rõ ràng đã đáp ứng chúng tôi qua đêm hầu hạ đệ, ai ngờ trước khi chúng ta đến nàng còn tiếp khách nhân khác, đổi phòng cũng không nhớ rõ thông báo cho chúng tôi biết một tiếng. Thần xui quỷ khiến, gây ra một hồi ô long, làm hại đệ không ngủ được cô nương mềm nhũn mà kết quả biến thành cùng một nam nhân cứng rắn ngủ một đêm.
Giả Dung rời đi không bao lâu, bọn họ tìm đến hoa khôi Vân Nương nhờ trợ giúp Trầm Nhược Hư phá thân lại từ trong phòng đối diện đi ra. Ba người Trầm Nhược An vốn đang đầy bụng băn khoăn rất nhanh từ trong miệng nàng nghe rõ ràng sự kiện ô long phát sinh từ đầu tới cuối.
Nguyên lai vì hoa khôi Vân Nương đợi Trầm Nhược An bọn họ thật lâu không thấy tới, lại thấy Giả Dung giơ số ngân phiếu lớn ồn ào muốn hoa khôi hầu hạ, nhất thời nảy sinh lòng tham, liền tiếp sinh ý của Giả Dung.
Sau đó Giả Dung say rượu mượn rượu làm càn, Vân Nương đành phải đổi phòng trống chờ đợi. Không ngờ vì nàng bồi Giả Dung uống quá nhiều rượu, vừa dính giường liền nằm ngủ như chết, cho nên không có cơ hội báo cho nha hoàn chuyển cáo cho ba người Trầm Nhược An nàng đã thay đổi phòng.
Bởi vì không rõ chân tướng nên mấy người Trầm Nhược An thật tự nhiên đem Trầm Nhược Hư đã trúng thuốc đẩy vào phòng đầu tiên. Bên trong chỉ có Giả Dung đã say chết đổi hồn, không có hoa khôi, kết quả có thể nghĩ.
Trầm Nhược An bò lên, khuỷu tay chọc phải cánh tay của Trầm Nhược Hư, hắc hắc cười:
- Nhưng đệ cũng không mệt. Vị thiếu niên công tử kia lúc đi ra cửa chúng tôi đều thấy rõ hình dạng của hắn. Thân như ngọc thụ, mặt như quan ngọc, quanh thân khí chất thiên nhiên, xuất thân nói vậy cũng bất phàm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, không mệt nha, tựa hồ còn có chút kiếm được đâu, a Hư, đệ nghĩ có phải không?
Trầm Nhược Hư không nói được một lời, hơi nheo mắt, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Trầm Nhược An. Trầm Nhược An ngửi được nguy hiểm, vội vàng cười mỉa câm miệng.
Nhưng lúc này Trầm Nhược Trữ lại gom lại hỏi:
- A Hư, đêm qua đệ lần đầu thể nghiệm thoải mái không?
Phanh một thanh âm vang lên, Trầm Nhược Hư đánh lên vai trái của Trầm Nhược Trữ, đau tới mức nước mắt của hắn suýt nữa đã rơi xuống.
Trầm Nhược Hư theo trong kẽ răng bài trừ một câu:
- Da của huynh, lại ngứa phải không?
Trầm Nhược Trữ sưu một tiếng chạy tới núp sau lưng Trầm Nhược An, thu nhỏ cảm giác tồn tại.
- Huynh đệ một hồi, a Hư, đệ hạ thủ lưu tình a, ta không hỏi là được.
A Hư thẹn thùng, làm huynh trưởng cần lý giải là được.
Trầm Nhược Hư xoa nắn huyệt thái dương, đau đầu nói:
- Đệ đã nói rồi, đệ không muốn không công làm hại tính mạng của cô nương nhà người ta. May mắn lần này là một nam nhân, nếu không lại hại mạng của một nữ nhân. Chuyện như vậy đệ không hi vọng lại có lần tiếp theo, các huynh đều nghe hiểu không?
Câu nói sau cùng hắn còn nhấn mạnh, tràn ngập ý cảnh cáo.
Ba người ngoan ngoãn, liên tục gật đầu, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị giáo huấn. Tuy rằng ngủ một nam nhân, nhưng cũng may a Hư thành công chuyển biến thành nam nhân chân chính, kế hoạch của bọn họ xem như đã thành công, không đạo lý làm thêm lần nữa.
Trầm Nhược Trữ vươn đầu đi ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trầm Nhược Hư tức giận nói:
- Có lời gì cứ nói.
Trầm Nhược Trữ gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi:
- Cùng nữ nhân qua đêm có quan hệ gì tới mạng người? Ngụy thị chẳng lẽ còn có thể đem nữ nhân có quan hệ xác thịt với đệ giết chết, để xác minh lời đồn đệ đặc biệt khắc chết nữ nhân hay sao?
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn kiên định cho rằng lời đồn đãi kia chỉ là Ngụy thị thu mua gã hòa thượng cố ý làm ra, chỉ là một loại thủ đoạn muốn phá hư thanh danh của Trầm Nhược Hư mà thôi.
- Hòa thượng từng xem tướng mạo cho đệ, trước khi chết đã hạ độc chú cho đệ. Bất kỳ nữ nhân nào chỉ cần đụng vào thân thể đệ, cho dù chỉ là một sợi tóc cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử. Lúc trước nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh đệ đều vì vậy mà chết.
Nói tới chuyện này Trầm Nhược Hư dừng lại một chút, nói:
- Chuyện độc chú chỉ có cậu, ông ngoại, hai vị bá bá mấy vị trưởng bối biết được. Trước kia vì các huynh còn nhỏ tuổi, cho nên không báo cho các huynh biết. Lần này các huynh thiếu chút nữa hại chết người vô tội, suýt nữa gây thành sai lầm lớn. Đệ đã nghĩ kỹ càng, rốt cục vẫn thấy lo lắng nên quyết định nói ra chân tướng cho các huynh biết.
Tâm tư Ngụy thị ác độc như rắn rết, chẳng những muốn chiếm vị trí thế tử của a Hư, còn muốn làm cho hắn tuyệt tự? Biểu tình ba người lạp tức thay đổi, hổn hển nói:
- Cái gì? Ngụy thị độc phụ, lại hạ độc thủ với đệ như vậy, xem ta có giết chết ả hay không!
- Nếu có thể động tới ả, các huynh nghĩ ả còn sống được tới bây giờ sao?
Trong mắt Trầm Nhược Hư hiện lên vẻ hung ác, nói:
- Lão hòa thượng kia lúc trước căn bản không phải là viên tịch bình thường, mà là dùng tuổi thọ hạ ác chú ngữ cho đệ, đem tính mạng của đệ buộc định lên người Ngụy thị. Đệ chết đi Ngụy thị vô sự, nhưng nếu Ngụy thị có chuyện gì, đệ cũng sẽ bị mất mạng.
- Hòa thượng kia vì sao phải quên mình giúp Ngụy thị?
Trầm Nhược An nghĩ mãi mà không rõ.
Trầm Nhược Hư cười lạnh nói:
- Căn cứ cậu điều tra ra kết quả, mẹ của Ngụy thị lúc trẻ từng quen biết lão hòa thượng kia, từng có vài lần ân cứu mạng với hắn.
Trầm Nhược Hư cũng không nói ra trong hốc tối phòng riêng của lão hòa thượng còn cất giấu vật phẩm riêng tư của mẹ Ngụy thị. Có thể thấy được trừ bỏ ân cứu mạng, hắn còn sinh lòng ái mộ bà ta, cho nên mới chịu bỏ mạng đi giúp con gái của bà ta.
Vẻ mặt Tống Thanh nản lòng, không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ thế gian sẽ không có biện pháp giải được độc chú trên người đệ sao?
Độc chú còn tồn tại một ngày, trên đầu a Hư liền giắt một thanh kiếm sắc bén giết người. Nói không chính xác một ngày nào đó Ngụy thị xảy ra điều ngoài ý muốn, hắn lập tức phải đi theo toi mạng. Tống Thanh phảng phất cảm giác có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, gấp không chịu nổi.
Trầm Nhược Hư siết chặt nắm tay, lắc đầu nói:
- Nhiều năm qua cậu âm thầm phái người tìm không ít thế ngoại cao nhân, đáng tiếc luôn không tìm được phương pháp giải quyết.
Tràn lòng lửa giận không chỗ phát tiết, Tống Thanh vung quyền đấm vào cây cột bên cạnh, bực mình nói:
- Rất đáng hận!
Trầm Nhược An huynh đệ đem cây tùng bên cạnh xem thành Ngụy thị quyền đấm cước đá.
Giả Dung đi trên đường, hệ thống giao dịch trong đầu leng keng vang lên, làm cho đầu hắn phát đau.
Giả Dung không thể nhịn được nữa, quát một tiếng:
- Câm miệng!
Thanh âm leng keng đáng ghét dừng lại, Giả Dung chỉ được yên tĩnh trong chốc lát, thanh âm lại máy móc vang lên.
Cảnh cáo cảnh cáo! Năng lượng không đủ! Mời ký chủ nhanh chóng mở ra giao dịch!
Sốt cao giày vò thân thể, hơn nữa trải qua một đêm điên loan đảo phượng, toàn thân đều không thoải mái, Giả Dung dựa vào nghị lực của mình chống đỡ mới không bị ngất đi.
- Không mở!
Thanh âm máy móc băng sương biến đổi, thành thanh âm trẻ con tràn đầy ủy khuất.
- Anh anh anh, đừng như vậy. Vì đem anh đưa tới thời không này, tôi đã tiêu hao toàn bộ năng lượng chứa đựng, anh không nhanh chóng mở ra giao dịch, chờ năng lượng tiêu hao không còn, hai chúng ta đều phải chết!
Giả Dung lắc lắc đầu, cố nén không khỏe tiếp tục đi tới:
- Không được tôi cho phép lại tự tiện buộc định tôi, còn thay đổi một bộ thân thể cho tôi, không mở!
- Qaq, giảng đạo lý, tôi nguyên bản vừa ý một tiểu hộ sĩ của ký chủ, vừa muốn bay qua buộc định nàng, ai biết linh hồn của anh đột nhiên bay ra đụng phải tôi. Là anh buộc định tôi, anh phải phụ trách!
Hệ thống ủy khuất nói.
Bước chân Giả Dung khựng lại, nhíu mày:
- Linh hồn của tôi đụng phải cậu? Có ý tứ gì? Cậu giải thích rõ ràng.
Hệ thống lập tức giải thích.
Căn cứ theo nó giảng giải, y tá đưa thuốc cho hắn là cầm nhầm thuốc, hắn uống vào không lâu thì tắt thở.
Sau khi chết linh hồn của hắn bay tới bay lui trong bệnh viện, trùng hợp buộc định cùng hệ thống vô tình rơi vào thời không hiện đại.
Lúc ấy thân thể của Giả Dung đã được đưa đi hỏa táng một nửa, không còn cách nào khác hệ thống vì muốn tìm thể xác mới cho Giả Dung, vì vậy cống hiến ra năng lượng mang theo linh hồn của hắn xuyên qua thời không, tìm được thân thể Giả Dung bởi vì bệnh nặng còn bị trúng độc cồn mà chết thay thế.
- Dung đại gia ngài đã trở lại, thiếu nãi nãi đã ở trong phòng chờ ngài nửa ngày.
Giả Dung nghe thanh âm thì hoàn hồn, ngẩng đầu vừa nhìn nguyên lai trong vô tình hắn đã đi tới trước cửa Trữ quốc phủ. Nhìn gã sai vặt lải nhải trước mặt, hắn bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là mười lăm, vừa lúc là ngày nghỉ của quốc tử giám.
Cha của Trầm Nhược Hư là một trong ba quốc cữu được phong hầu tước, mà cha của hắn là con út trong nhà, người vợ đầu tiên là cháu gái của văn hoa điện đại học sĩ Tống Tu Chi Tống thị, là mẹ đẻ của Trầm Nhược Hư. Con người của Trầm phụ ban đầu nhìn thấy còn hoàn hảo, nhưng càng lớn tuổi càng không nên thân.
Trầm Nhược Hư chướng mắt vị trí thế tử của hầu phủ, hơn nữa ghét bỏ ở lại trong hầu phủ thật phiền lòng. Vừa qua khỏi sinh nhật mười sáu tuổi, liền chủ động đưa ra muốn đi ra ngoài ở lại.
Tống đại học sĩ làm quan thanh liêm, chức quan tuy lớn nhưng gia sản không dày, cho nên cấp đồ cưới cho cháu gái không nhiều lắm, phần lớn là sách cùng điển tịch. Vị phụ thân kiến thức mỏng tâm tính hạn hẹp cùng mẹ kế của hắn chướng mắt, vì thế Trầm Nhược Hư thập phần thuận lợi liền mang theo đồ cưới của mẹ ruột hắn rời đi, ở trong Dược Mã hạng mua một tòa nhà tự mình ở lại.
Nhưng bởi vì đa số thời điểm ở lại trong quốc tử giám học tập, cho nên thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Hôm nay bên trong đình viện tòa nhà nằm trong Dược Mã hạng, Trầm Nhược An, Trầm Nhược Trữ, Tống Thanh ba người nằm trên bàn đá xanh lạnh lẽo ai ai kêu to.
Mới vừa rồi, vì “cảm tạ” ý tốt của biểu huynh cùng hai vị đường huynh, Trầm Nhược Hư đã giúp bọn họ nới lỏng gân cốt.
Trầm Nhược Hư hạ thủ xảo quyệt, làm cho bọn họ cảm giác được đau đớn nhưng mặt ngoài không lưu lại chút vết thương nào.
Trong lòng Trầm Nhược An thật khổ, ủy khuất nói:
- A Hư, chúng tôi làm như vậy cũng vì giúp đệ thôi. Đều do Vân Nương, rõ ràng đã đáp ứng chúng tôi qua đêm hầu hạ đệ, ai ngờ trước khi chúng ta đến nàng còn tiếp khách nhân khác, đổi phòng cũng không nhớ rõ thông báo cho chúng tôi biết một tiếng. Thần xui quỷ khiến, gây ra một hồi ô long, làm hại đệ không ngủ được cô nương mềm nhũn mà kết quả biến thành cùng một nam nhân cứng rắn ngủ một đêm.
Giả Dung rời đi không bao lâu, bọn họ tìm đến hoa khôi Vân Nương nhờ trợ giúp Trầm Nhược Hư phá thân lại từ trong phòng đối diện đi ra. Ba người Trầm Nhược An vốn đang đầy bụng băn khoăn rất nhanh từ trong miệng nàng nghe rõ ràng sự kiện ô long phát sinh từ đầu tới cuối.
Nguyên lai vì hoa khôi Vân Nương đợi Trầm Nhược An bọn họ thật lâu không thấy tới, lại thấy Giả Dung giơ số ngân phiếu lớn ồn ào muốn hoa khôi hầu hạ, nhất thời nảy sinh lòng tham, liền tiếp sinh ý của Giả Dung.
Sau đó Giả Dung say rượu mượn rượu làm càn, Vân Nương đành phải đổi phòng trống chờ đợi. Không ngờ vì nàng bồi Giả Dung uống quá nhiều rượu, vừa dính giường liền nằm ngủ như chết, cho nên không có cơ hội báo cho nha hoàn chuyển cáo cho ba người Trầm Nhược An nàng đã thay đổi phòng.
Bởi vì không rõ chân tướng nên mấy người Trầm Nhược An thật tự nhiên đem Trầm Nhược Hư đã trúng thuốc đẩy vào phòng đầu tiên. Bên trong chỉ có Giả Dung đã say chết đổi hồn, không có hoa khôi, kết quả có thể nghĩ.
Trầm Nhược An bò lên, khuỷu tay chọc phải cánh tay của Trầm Nhược Hư, hắc hắc cười:
- Nhưng đệ cũng không mệt. Vị thiếu niên công tử kia lúc đi ra cửa chúng tôi đều thấy rõ hình dạng của hắn. Thân như ngọc thụ, mặt như quan ngọc, quanh thân khí chất thiên nhiên, xuất thân nói vậy cũng bất phàm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, không mệt nha, tựa hồ còn có chút kiếm được đâu, a Hư, đệ nghĩ có phải không?
Trầm Nhược Hư không nói được một lời, hơi nheo mắt, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Trầm Nhược An. Trầm Nhược An ngửi được nguy hiểm, vội vàng cười mỉa câm miệng.
Nhưng lúc này Trầm Nhược Trữ lại gom lại hỏi:
- A Hư, đêm qua đệ lần đầu thể nghiệm thoải mái không?
Phanh một thanh âm vang lên, Trầm Nhược Hư đánh lên vai trái của Trầm Nhược Trữ, đau tới mức nước mắt của hắn suýt nữa đã rơi xuống.
Trầm Nhược Hư theo trong kẽ răng bài trừ một câu:
- Da của huynh, lại ngứa phải không?
Trầm Nhược Trữ sưu một tiếng chạy tới núp sau lưng Trầm Nhược An, thu nhỏ cảm giác tồn tại.
- Huynh đệ một hồi, a Hư, đệ hạ thủ lưu tình a, ta không hỏi là được.
A Hư thẹn thùng, làm huynh trưởng cần lý giải là được.
Trầm Nhược Hư xoa nắn huyệt thái dương, đau đầu nói:
- Đệ đã nói rồi, đệ không muốn không công làm hại tính mạng của cô nương nhà người ta. May mắn lần này là một nam nhân, nếu không lại hại mạng của một nữ nhân. Chuyện như vậy đệ không hi vọng lại có lần tiếp theo, các huynh đều nghe hiểu không?
Câu nói sau cùng hắn còn nhấn mạnh, tràn ngập ý cảnh cáo.
Ba người ngoan ngoãn, liên tục gật đầu, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị giáo huấn. Tuy rằng ngủ một nam nhân, nhưng cũng may a Hư thành công chuyển biến thành nam nhân chân chính, kế hoạch của bọn họ xem như đã thành công, không đạo lý làm thêm lần nữa.
Trầm Nhược Trữ vươn đầu đi ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trầm Nhược Hư tức giận nói:
- Có lời gì cứ nói.
Trầm Nhược Trữ gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi:
- Cùng nữ nhân qua đêm có quan hệ gì tới mạng người? Ngụy thị chẳng lẽ còn có thể đem nữ nhân có quan hệ xác thịt với đệ giết chết, để xác minh lời đồn đệ đặc biệt khắc chết nữ nhân hay sao?
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn kiên định cho rằng lời đồn đãi kia chỉ là Ngụy thị thu mua gã hòa thượng cố ý làm ra, chỉ là một loại thủ đoạn muốn phá hư thanh danh của Trầm Nhược Hư mà thôi.
- Hòa thượng từng xem tướng mạo cho đệ, trước khi chết đã hạ độc chú cho đệ. Bất kỳ nữ nhân nào chỉ cần đụng vào thân thể đệ, cho dù chỉ là một sợi tóc cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử. Lúc trước nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh đệ đều vì vậy mà chết.
Nói tới chuyện này Trầm Nhược Hư dừng lại một chút, nói:
- Chuyện độc chú chỉ có cậu, ông ngoại, hai vị bá bá mấy vị trưởng bối biết được. Trước kia vì các huynh còn nhỏ tuổi, cho nên không báo cho các huynh biết. Lần này các huynh thiếu chút nữa hại chết người vô tội, suýt nữa gây thành sai lầm lớn. Đệ đã nghĩ kỹ càng, rốt cục vẫn thấy lo lắng nên quyết định nói ra chân tướng cho các huynh biết.
Tâm tư Ngụy thị ác độc như rắn rết, chẳng những muốn chiếm vị trí thế tử của a Hư, còn muốn làm cho hắn tuyệt tự? Biểu tình ba người lạp tức thay đổi, hổn hển nói:
- Cái gì? Ngụy thị độc phụ, lại hạ độc thủ với đệ như vậy, xem ta có giết chết ả hay không!
- Nếu có thể động tới ả, các huynh nghĩ ả còn sống được tới bây giờ sao?
Trong mắt Trầm Nhược Hư hiện lên vẻ hung ác, nói:
- Lão hòa thượng kia lúc trước căn bản không phải là viên tịch bình thường, mà là dùng tuổi thọ hạ ác chú ngữ cho đệ, đem tính mạng của đệ buộc định lên người Ngụy thị. Đệ chết đi Ngụy thị vô sự, nhưng nếu Ngụy thị có chuyện gì, đệ cũng sẽ bị mất mạng.
- Hòa thượng kia vì sao phải quên mình giúp Ngụy thị?
Trầm Nhược An nghĩ mãi mà không rõ.
Trầm Nhược Hư cười lạnh nói:
- Căn cứ cậu điều tra ra kết quả, mẹ của Ngụy thị lúc trẻ từng quen biết lão hòa thượng kia, từng có vài lần ân cứu mạng với hắn.
Trầm Nhược Hư cũng không nói ra trong hốc tối phòng riêng của lão hòa thượng còn cất giấu vật phẩm riêng tư của mẹ Ngụy thị. Có thể thấy được trừ bỏ ân cứu mạng, hắn còn sinh lòng ái mộ bà ta, cho nên mới chịu bỏ mạng đi giúp con gái của bà ta.
Vẻ mặt Tống Thanh nản lòng, không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ thế gian sẽ không có biện pháp giải được độc chú trên người đệ sao?
Độc chú còn tồn tại một ngày, trên đầu a Hư liền giắt một thanh kiếm sắc bén giết người. Nói không chính xác một ngày nào đó Ngụy thị xảy ra điều ngoài ý muốn, hắn lập tức phải đi theo toi mạng. Tống Thanh phảng phất cảm giác có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, gấp không chịu nổi.
Trầm Nhược Hư siết chặt nắm tay, lắc đầu nói:
- Nhiều năm qua cậu âm thầm phái người tìm không ít thế ngoại cao nhân, đáng tiếc luôn không tìm được phương pháp giải quyết.
Tràn lòng lửa giận không chỗ phát tiết, Tống Thanh vung quyền đấm vào cây cột bên cạnh, bực mình nói:
- Rất đáng hận!
Trầm Nhược An huynh đệ đem cây tùng bên cạnh xem thành Ngụy thị quyền đấm cước đá.
Giả Dung đi trên đường, hệ thống giao dịch trong đầu leng keng vang lên, làm cho đầu hắn phát đau.
Giả Dung không thể nhịn được nữa, quát một tiếng:
- Câm miệng!
Thanh âm leng keng đáng ghét dừng lại, Giả Dung chỉ được yên tĩnh trong chốc lát, thanh âm lại máy móc vang lên.
Cảnh cáo cảnh cáo! Năng lượng không đủ! Mời ký chủ nhanh chóng mở ra giao dịch!
Sốt cao giày vò thân thể, hơn nữa trải qua một đêm điên loan đảo phượng, toàn thân đều không thoải mái, Giả Dung dựa vào nghị lực của mình chống đỡ mới không bị ngất đi.
- Không mở!
Thanh âm máy móc băng sương biến đổi, thành thanh âm trẻ con tràn đầy ủy khuất.
- Anh anh anh, đừng như vậy. Vì đem anh đưa tới thời không này, tôi đã tiêu hao toàn bộ năng lượng chứa đựng, anh không nhanh chóng mở ra giao dịch, chờ năng lượng tiêu hao không còn, hai chúng ta đều phải chết!
Giả Dung lắc lắc đầu, cố nén không khỏe tiếp tục đi tới:
- Không được tôi cho phép lại tự tiện buộc định tôi, còn thay đổi một bộ thân thể cho tôi, không mở!
- Qaq, giảng đạo lý, tôi nguyên bản vừa ý một tiểu hộ sĩ của ký chủ, vừa muốn bay qua buộc định nàng, ai biết linh hồn của anh đột nhiên bay ra đụng phải tôi. Là anh buộc định tôi, anh phải phụ trách!
Hệ thống ủy khuất nói.
Bước chân Giả Dung khựng lại, nhíu mày:
- Linh hồn của tôi đụng phải cậu? Có ý tứ gì? Cậu giải thích rõ ràng.
Hệ thống lập tức giải thích.
Căn cứ theo nó giảng giải, y tá đưa thuốc cho hắn là cầm nhầm thuốc, hắn uống vào không lâu thì tắt thở.
Sau khi chết linh hồn của hắn bay tới bay lui trong bệnh viện, trùng hợp buộc định cùng hệ thống vô tình rơi vào thời không hiện đại.
Lúc ấy thân thể của Giả Dung đã được đưa đi hỏa táng một nửa, không còn cách nào khác hệ thống vì muốn tìm thể xác mới cho Giả Dung, vì vậy cống hiến ra năng lượng mang theo linh hồn của hắn xuyên qua thời không, tìm được thân thể Giả Dung bởi vì bệnh nặng còn bị trúng độc cồn mà chết thay thế.
- Dung đại gia ngài đã trở lại, thiếu nãi nãi đã ở trong phòng chờ ngài nửa ngày.
Giả Dung nghe thanh âm thì hoàn hồn, ngẩng đầu vừa nhìn nguyên lai trong vô tình hắn đã đi tới trước cửa Trữ quốc phủ. Nhìn gã sai vặt lải nhải trước mặt, hắn bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là mười lăm, vừa lúc là ngày nghỉ của quốc tử giám.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương