Vị Diện Thương Nhân Giả Dung
Chương 31
Nói tới đây, Giả Dung thản nhiên liếc mắt nhìn Trầm Nhược Hư một cái, biểu đạt bất mãn của mình.
Trầm Nhược Hư nghe xong lời nói như lên án như nén giận của hắn, lại quẫn lại xấu hổ, lập tức cảm giác mình ngày đó vì bối rối theo bản năng nhắm mắt giả ngủ đúng là tội ác tày trời.
Trầm Nhược Hư lúng túng nói:
- Thật có lỗi.
Giả Dung bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, đang muốn nói chuyện thành âm Tống Thanh lo lắng xen vào.
- A Hư, ngươi không sao chứ!
Tống Thanh cùng Trầm Nhược Hư vốn là cùng một lúc chạy ra ngoài, nhưng bị dòng người tách ra xa nhau. Tống Thanh mất thật nhiều sức lực mới tìm lại được Trầm Nhược Hư.
Tống Thanh chen chúc qua bên này, cũng đã thở hồng hộc, hắn nhìn thấy “thi thể” của Dương Bái cùng Lý Nhược Quang trên mặt đất, ghét bỏ bĩu môi, giẫm cho mỗi người thêm một cước mới đi tới bên cạnh Trầm Nhược Hư dừng lại.
- Xem như tìm được ngươi.
Nhẹ thở ra một hơi, diễn cảm Tống Thanh như trút được gánh nặng.
Lúc này tới gần Trầm Nhược Hư, Tống Thanh nhìn thấy biểu tình của hắn không đúng lắm, cũng phát hiện bên cạnh đứng một người, không khỏi dời mắt nhìn qua, nhất thời ánh mắt liền thẳng.
Tống Thanh trợn tròn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giả Dung, mấp máy môi, bộ dạng như gặp được quỷ.
Kháo! Người này không phải đã cùng a Hư giao hợp trong hoa lâu ngày hôm đó sao?
Vì sao hắn lại ở quốc tử giám!
Cho dù tính khí a Hư dữ tợn đó, thoạt nhìn hết sức có lực uy hiếp, nhưng trong lòng lại vô cùng thuần khiết. Chẳng trách khuôn mặt a Hư lại đỏ hồng thật cổ quái, nguyên lai là nhìn thấy người từng cùng mình qua một đêm xuân.
Tống Thanh quay người lại chà xát khuôn mặt một phen, nhu rớt vẻ kinh ngạc trên mặt, xoay lại mỉm cười nhìn Giả Dung, chắp tay ôn hòa hỏi:
- Tại hạ Tống Thanh, xin hỏi huynh đài tôn tính đại danh?
Trầm Nhược Hư nhìn không chớp mắt, lại vảnh tai nghe lén.
Giả Dung gật nhẹ đầu, đáp:
- Bỉ nhân họ Giả.
Tống Thanh vội cười nói:
- Nguyên lai là Giả công tử, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Thật xấu hổ, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Hàn huyên vài câu, trao đổi dòng họ lẫn nhau, Giả Dung cũng không nói tiếp, Tống Thanh trong khoảnh khắc cũng không biết nên làm sao tán gẫu.
Hắn liếc Giả Dung, lại liếc qua Trầm Nhược Hư, thấy hai người đều không lên tiếng, dứt khoát cũng câm miệng không nói.
Trầm mặc qua một lát, lại thêm một đợt dư chấn đánh úp lại, động tác của Trầm Nhược Hư nhanh hơn đại não, không chút nghĩ ngợi liền ôm eo Giả Dung để tránh hắn đứng không vững mà bị ngã.
Tống Thanh nghe tiếng mặt đất gầm rú, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nói:
- Động đất này cũng quá kinh khủng! Mới trước đây nghe ông cố nhắc qua kinh thành phát sinh động đất, lúc đó chỉ cho rằng nghe chuyện xưa, không có cảm giác gì. Hiện giờ tự mình trải qua, ta mới hiểu biết sự đáng sợ trong đó.
Giả Dung nắm cánh tay Trầm Nhược Hư đứng vững người, nghe được lời của Tống Thanh bất đắc dĩ nhìn trời. Mặc dù động đất cũng không phải do mấy viên thủ lôi gây ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy chột dạ.
Sau mấy lần dư chấn, mãi cho tới lúc hoàng hôn đã không còn dư chấn xuất hiện.
Nhưng mọi người không dám yên tâm quá sớm, sợ dư chấn còn tiếp tục xuất hiện, không dám tiến vào nhà, lo lắng đề phòng ở bên ngoài qua một đêm.
Vững vàng vượt qua một đêm, cho tới sáng hôm sau mọi người sợ hãi rốt cục xác định động đất đã qua, cả gan đi về hướng phòng của mình bị động đất chấn không còn bộ dáng.
Các triều đại đổi thay, mỗi khi có đại tai họa, hoàng đế sẽ tự phát chiếu chỉ cõng tội lên người mình.
Lần này động đất mặc dù không thể nói rõ thập phần nghiêm trọng, nhưng bởi vì lan tới hoàng thành, theo lý mà nói hoàng đế triều đại mặc kệ có nguyện ý hay không, đều phải biến thành gánh tội hiệp lần này.
Nhưng cố tình trước khi xảy ra sự cố, Trữ quốc phủ phát sinh qua hai lần nổ vang cực kỳ giống như bị trời phạt. Dân chúng khắp kinh đô đều truyền, là trời xanh hàng phạt cảnh cáo Giả Trân.
Cộng thêm sáng nay các vị quan viên lại tiếp tục buộc tội Giả Trân cùng con dâu tư thông, lẽ trời không tha thứ.
Hoàng đế ban đầu biệt khuất chuẩn bị đánh tội, trải qua người bên cạnh nhắc nhở, tìm được sơn dương thế tội, hắn lập tức liền cười híp mắt.
Dương đại nhân phụ trách điều tra sự kiện Giả Trân tư thông con dâu, bị thủ lôi nổ mạnh làm sợ hãi, thay đổi chủ ý, muốn bẩm báo chuyện của Giả Trân cùng con dâu tư thông chính là sự thật.
Không may, hắn vừa đi ra cửa liền gặp được động đất, làm cho đại thụ vừa ngã xuống đè ép vừa vặn.
Mặc dù nhặt về một mạng, nhưng hai chân hắn lại đứt gãy, nằm trong nhà dưỡng thương, tạm thời không thể vào cung bẩm báo thành quả điều tra với hoàng đế.
Nhưng hôm nay sự thật như thế nào đã không còn trọng yếu, có thành quả điều tra của Dương đại nhân hay không đều là như nhau.
Bởi vì không quan tâm chuyện tư thông của Giả Trân cùng Tần Khả Khanh là thật hay giả, hoàng đế đặt quyết tâm cần đem tội lỗi này ném lên đầu Giả Trân.
Tóm lại Giả Trân gánh tội là nhất định rồi.
Hoàng đế vung bút, gọn gàng viết xuống thánh chỉ, nói Giả Trân cùng con dâu Tần Khả Khanh có tư tình, bị con trai Giả Dung đánh vỡ thông dâm, lại kết phường mưu đồ bí mật giết con mình, khiến cho trời giận, làm cho kinh sư bị động đất.
Trầm Nhược Hư nghe xong lời nói như lên án như nén giận của hắn, lại quẫn lại xấu hổ, lập tức cảm giác mình ngày đó vì bối rối theo bản năng nhắm mắt giả ngủ đúng là tội ác tày trời.
Trầm Nhược Hư lúng túng nói:
- Thật có lỗi.
Giả Dung bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, đang muốn nói chuyện thành âm Tống Thanh lo lắng xen vào.
- A Hư, ngươi không sao chứ!
Tống Thanh cùng Trầm Nhược Hư vốn là cùng một lúc chạy ra ngoài, nhưng bị dòng người tách ra xa nhau. Tống Thanh mất thật nhiều sức lực mới tìm lại được Trầm Nhược Hư.
Tống Thanh chen chúc qua bên này, cũng đã thở hồng hộc, hắn nhìn thấy “thi thể” của Dương Bái cùng Lý Nhược Quang trên mặt đất, ghét bỏ bĩu môi, giẫm cho mỗi người thêm một cước mới đi tới bên cạnh Trầm Nhược Hư dừng lại.
- Xem như tìm được ngươi.
Nhẹ thở ra một hơi, diễn cảm Tống Thanh như trút được gánh nặng.
Lúc này tới gần Trầm Nhược Hư, Tống Thanh nhìn thấy biểu tình của hắn không đúng lắm, cũng phát hiện bên cạnh đứng một người, không khỏi dời mắt nhìn qua, nhất thời ánh mắt liền thẳng.
Tống Thanh trợn tròn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giả Dung, mấp máy môi, bộ dạng như gặp được quỷ.
Kháo! Người này không phải đã cùng a Hư giao hợp trong hoa lâu ngày hôm đó sao?
Vì sao hắn lại ở quốc tử giám!
Cho dù tính khí a Hư dữ tợn đó, thoạt nhìn hết sức có lực uy hiếp, nhưng trong lòng lại vô cùng thuần khiết. Chẳng trách khuôn mặt a Hư lại đỏ hồng thật cổ quái, nguyên lai là nhìn thấy người từng cùng mình qua một đêm xuân.
Tống Thanh quay người lại chà xát khuôn mặt một phen, nhu rớt vẻ kinh ngạc trên mặt, xoay lại mỉm cười nhìn Giả Dung, chắp tay ôn hòa hỏi:
- Tại hạ Tống Thanh, xin hỏi huynh đài tôn tính đại danh?
Trầm Nhược Hư nhìn không chớp mắt, lại vảnh tai nghe lén.
Giả Dung gật nhẹ đầu, đáp:
- Bỉ nhân họ Giả.
Tống Thanh vội cười nói:
- Nguyên lai là Giả công tử, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Thật xấu hổ, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Hàn huyên vài câu, trao đổi dòng họ lẫn nhau, Giả Dung cũng không nói tiếp, Tống Thanh trong khoảnh khắc cũng không biết nên làm sao tán gẫu.
Hắn liếc Giả Dung, lại liếc qua Trầm Nhược Hư, thấy hai người đều không lên tiếng, dứt khoát cũng câm miệng không nói.
Trầm mặc qua một lát, lại thêm một đợt dư chấn đánh úp lại, động tác của Trầm Nhược Hư nhanh hơn đại não, không chút nghĩ ngợi liền ôm eo Giả Dung để tránh hắn đứng không vững mà bị ngã.
Tống Thanh nghe tiếng mặt đất gầm rú, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nói:
- Động đất này cũng quá kinh khủng! Mới trước đây nghe ông cố nhắc qua kinh thành phát sinh động đất, lúc đó chỉ cho rằng nghe chuyện xưa, không có cảm giác gì. Hiện giờ tự mình trải qua, ta mới hiểu biết sự đáng sợ trong đó.
Giả Dung nắm cánh tay Trầm Nhược Hư đứng vững người, nghe được lời của Tống Thanh bất đắc dĩ nhìn trời. Mặc dù động đất cũng không phải do mấy viên thủ lôi gây ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy chột dạ.
Sau mấy lần dư chấn, mãi cho tới lúc hoàng hôn đã không còn dư chấn xuất hiện.
Nhưng mọi người không dám yên tâm quá sớm, sợ dư chấn còn tiếp tục xuất hiện, không dám tiến vào nhà, lo lắng đề phòng ở bên ngoài qua một đêm.
Vững vàng vượt qua một đêm, cho tới sáng hôm sau mọi người sợ hãi rốt cục xác định động đất đã qua, cả gan đi về hướng phòng của mình bị động đất chấn không còn bộ dáng.
Các triều đại đổi thay, mỗi khi có đại tai họa, hoàng đế sẽ tự phát chiếu chỉ cõng tội lên người mình.
Lần này động đất mặc dù không thể nói rõ thập phần nghiêm trọng, nhưng bởi vì lan tới hoàng thành, theo lý mà nói hoàng đế triều đại mặc kệ có nguyện ý hay không, đều phải biến thành gánh tội hiệp lần này.
Nhưng cố tình trước khi xảy ra sự cố, Trữ quốc phủ phát sinh qua hai lần nổ vang cực kỳ giống như bị trời phạt. Dân chúng khắp kinh đô đều truyền, là trời xanh hàng phạt cảnh cáo Giả Trân.
Cộng thêm sáng nay các vị quan viên lại tiếp tục buộc tội Giả Trân cùng con dâu tư thông, lẽ trời không tha thứ.
Hoàng đế ban đầu biệt khuất chuẩn bị đánh tội, trải qua người bên cạnh nhắc nhở, tìm được sơn dương thế tội, hắn lập tức liền cười híp mắt.
Dương đại nhân phụ trách điều tra sự kiện Giả Trân tư thông con dâu, bị thủ lôi nổ mạnh làm sợ hãi, thay đổi chủ ý, muốn bẩm báo chuyện của Giả Trân cùng con dâu tư thông chính là sự thật.
Không may, hắn vừa đi ra cửa liền gặp được động đất, làm cho đại thụ vừa ngã xuống đè ép vừa vặn.
Mặc dù nhặt về một mạng, nhưng hai chân hắn lại đứt gãy, nằm trong nhà dưỡng thương, tạm thời không thể vào cung bẩm báo thành quả điều tra với hoàng đế.
Nhưng hôm nay sự thật như thế nào đã không còn trọng yếu, có thành quả điều tra của Dương đại nhân hay không đều là như nhau.
Bởi vì không quan tâm chuyện tư thông của Giả Trân cùng Tần Khả Khanh là thật hay giả, hoàng đế đặt quyết tâm cần đem tội lỗi này ném lên đầu Giả Trân.
Tóm lại Giả Trân gánh tội là nhất định rồi.
Hoàng đế vung bút, gọn gàng viết xuống thánh chỉ, nói Giả Trân cùng con dâu Tần Khả Khanh có tư tình, bị con trai Giả Dung đánh vỡ thông dâm, lại kết phường mưu đồ bí mật giết con mình, khiến cho trời giận, làm cho kinh sư bị động đất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương