Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 7



Giả Dung kế thừa khả năng viết chữ của nguyên thân, vung lên liền viết xuống một tờ từ thư.

Viết xong, hắn mặc niệm kiểm tra qua một lần, xác nhận không có vấn đề, buông bút giơ lên tay trái chấm mực nước, lưu lại dấu tay nơi chỗ trống trên giấy Tuyên Thành.

Thổi khô nét mực, Giả Dung dùng nước trong rửa tay, xếp từ thư bỏ lên mặt bàn.

Hôm nay gió lớn, vì tránh từ thư bị gió thổi rụng, hắn còn dùng cái chén không đè lên. Lúc này hắn mới ngồi xuống ghế, cầm muỗng sứ chậm rãi ăn điểm tâm.

Giả Dung muốn im lặng ăn sáng, nhưng có người cố tình không cho hắn như nguyện.

Đám nha hoàn vừa được thả ra, liền đi tìm người cáo trạng, đi tới trong phòng Tần Khả Khanh gặp được Giả Trân, khóc sướt mướt đem hành động ngăn cản của Giả Dung thêm mắm thêm muối nói ra một phen.

Giả Trân làm cha chồng nhưng biểu hiện càng giống trượng phu của Tần Khả Khanh, mặt trời vừa mọc không bao lâu đã mò tới thăm nàng.

Hành động của hắn hiển nhiên là quan tâm quá mức độ, nhưng toàn bộ người hầu của Trữ quốc phủ lại không hề có cảm giác gì kỳ quái. Chỉ vì Tần Khả Khanh gả vào Trữ quốc phủ còn chưa tới nửa năm đã lung lạc toàn bộ người trong phủ, ngay cả chủ tử người hầu bên Vinh quốc phủ cách vách mỗi khi nhắc tới nàng cũng lên tiếng ca ngợi không ngừng.

Hơn nữa ngày thường Tần Khả Khanh rất được niềm vui của các trưởng bối, bởi vậy hành vi của Giả Trân theo đám người hầu xem ra cũng chỉ là thái độ làm người của Tần Khả Khanh đạt được yêu thích của cha chồng như Giả Trân mà thôi, vẫn chưa hoài nghi cha chồng con dâu cấu kết.

Hôm qua Tần Khả Khanh đã khóc một ngày, sáng nay tỉnh lại thì bắt đầu rơi nước mắt, Giả Trân sợ hãi đôi mắt đẹp của nàng khóc mù, gấp đến độ xoay quanh, lúc ấy còn đang khuyên Tần Khả Khanh, một đám nha hoàn tay không đỏ mắt chạy vào lên án hành vi của Giả Dung.

Giả Trân vốn là không thích đứa con trai này huống hồ hôm qua trong bụng tích lũy cơn tức còn chưa kịp phát tiết. Hiện tại nghe xong bọn nha hoàn khóc lóc kể lể, lửa giận trong bụng Giả Trân liền xông lên não, bao phủ lý trí.

Hắn đạp gã sai vặt bên người một cước, giận dữ hét:

- Đi lấy cây roi trong phòng ta!

Cây roi kia là đặc chế, dù mặc mấy tầng quần áo chỉ cần quất trúng liền rách toang, quất lên thân người da tróc thịt bong, đau đớn rát bỏng, miệng vết thương máu chảy đầm đìa còn hơn đao cắt.

Gã sai vặt sợ hãi lửa giận của Giả Trân đốt lên người mình, không dám chậm trễ vội vàng chịu đựng đau đớn chạy đi lấy roi cho hắn.

Vừa rồi Giả Trân tức giận sai sử người đi lấy roi, Tần Khả Khanh cũng không ngăn cản. Nhưng đợi cho Giả Trân tức tối chạy tới phòng của Giả Dung, ả lập tức lệnh cho nha hoàn đỡ mình đứng dậy, nước mắt rưng rưng đi theo phía sau Giả Trân.

Ả vừa chạy vừa hô:

- Cầu lão gia khai ân, hôm qua lang quân mới bị bệnh, lúc này thân mình đang suy yếu, bị quất roi chỉ sợ sẽ mất mạng. Vạn mong ngài hạ thủ lưu tình, tha cho hắn lần này đi!



- Lão gia! Con dâu van ngài!

Giả Trân phóng nhanh, Tần Khả Khanh đuổi theo nóng nảy thoát khỏi tay nha hoàn đang nâng đỡ, lập tức té ngã dưới đất.

- A!

- Khả Khanh!

Giả Trân nghe thấy được tiếng kêu đau của ả, nhìn lại, thấy ả ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, thoáng chốc hồn phi phách tán, vội vàng chạy ngược trở về.

- Ngươi có sao không, có bị thương chỗ nào không?

Tần Khả Khanh khóc không thành tiếng, hai mắt rưng rưng nhìn Giả Trân:

- Lão gia van ngài..

Giả Trân thua dưới ánh mắt ta thấy còn thương của Tần Khả Khanh, giận dữ nói:

- Thôi thôi, xem ở mặt mũi của ngươi, lão gia sẽ giảng đạo lý với hắn, nếu hắn biết sai liền sửa, lần này xem như bỏ qua. Nếu hắn nhất định không chịu nhận sai, liền đừng trách ta dưới roi vô tình!

Tần Khả Khanh nín khóc mỉm cười:

- Đa tạ lão gia thông cảm.

Đám người hầu xung quanh nhìn thấy trong lòng liên tục cảm thán, thiếu nãi nãi chỗ nào đều tốt, nhưng quá mức thiện tâm! Dung đại gia đúng là mắt đã bị mù, có thê tử mỹ mạo trong nhà không cần, càng muốn ra ngoài kiếm tao hồ ly. Điển hình đang ở trong phúc mà không biết!

Đúng vậy, dưới sự dẫn đường của Tần Khả Khanh, trải qua một buổi tối lên men, toàn bộ người hầu trong phủ một lòng nhận định Giả Dung ở bên ngoài nuôi nữ nhân khác. Hắn bị hồ ly tinh bên ngoài vạch đi tâm hồn, muốn cưới hồ ly tinh về nhà làm chính thê, bởi vậy mới vu oan Tần Khả Khanh phạm vào sai, mượn cớ bỏ rơi ả.

Trong phòng, Giả Dung chậm rãi uống chè hạt sen, nghe động tĩnh cách ngoài cửa không xa. Trong phút chốc bị đôi cẩu nam nữ làm bộ làm tịch bên ngoài làm mất hết khẩu vị. Hắn phất tay ném muỗng vào trong chung đồ sứ trước mặt.

- Lời chúng ta nói bên ngoài ngươi đều nghe thấy được đi! Bởi vì vợ của ngươi tận lực cầu xin cầu tình thay cho ngươi, lần này ta không tính toán với ngươi.

Giả Trân nói xong, thấy Giả Dung vẫn xa cách, bộ dáng hoàn toàn thờ ơ, vì thế quơ roi cắn răng uy hiếp:

- Súc sinh, còn không qua đây quỳ xuống nhận sai cho ta, xin lỗi vợ của ngươi, chặt đứt quan hệ với dã nữ nhân bên ngoài.

Giả Dung làm ngơ, chậm rãi đưa tay rút tờ từ thư dùng hai ngón tay ném xuống dưới chân Tần Khả Khanh.



Tần Khả Khanh lau nước mắt, trông thấy tờ giấy dưới chân, trong đầu đột nhiên oanh một tiếng, bên tai vang lên câu nói hôm qua của Giả Dung, nhất thời cảm giác một cỗ hơi lạnh dưới lòng bàn chân nhập vào cơ thể, lạnh khiến ả run run.

- Đây là từ thư của ngươi.

Thanh âm Giả Dung thật nhẹ nhàng, liếc mắt nhìn Tần Khả Khanh một cái còn ngại quá nhiều.

Tần Khả Khanh nghe được hai chữ “từ thư”, nhất thời như bị sét đánh. Bộ mặt của ả nháy mắt không còn chút huyết sắc, thân thể lảo đảo muốn ngã, hai mắt khó thể tin nhìn lên Giả Dung, trong đồng tử hiện lên tia oán hận.

Nước mắt như vỡ đê tuôn xuống, Tần Khả Khanh nhìn Giả Dung hỏng mất nói:

- Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, lang quân, ngươi vì sao phải đối đãi thiếp thân tàn nhẫn như vậy?

Ả ngồi bệch dưới đất, che mặt thất thanh khóc rống:

- Ông trời a! Ta rốt cục làm sai cái gì? Ngươi cần tra tấn trêu cợt ta như thế!

Trong lòng Giả Trân đều phải nát, đôi mắt sát khí hung hăng trừng hướng Giả Dung. Hắn tức sùi bọt mép, nâng tay tát hướng Giả Dung, quát lớn:

- Súc sinh! Ai chấp thuận cho ngươi viết từ thư! Còn không mau thu hồi đi!

Giả Dung tựa hồ sớm liệu được hắn sẽ động thủ, khi roi súy tới liền nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh được. Cây roi quất hụt vào trong không khí, phát ra tiếng vang ba ba.

Thứ nhân cách trong thân thể Giả Dung lập tức nổ, bình thường hắn xem trọng nhất là khuôn mặt bản thân, ai dám động tới mặt của hắn, hắn liền dám cùng ai liều mạng.

Trước mắt nhìn thấy Giả Trân thiếu chút nữa thương tổn được mặt của hắn, hắn suýt nữa đoạt đi quyền khống chế thân thể, muốn động thủ xé xác Giả Trân. Cũng may làm cho chủ nhân cách trấn áp đẩy trở về.

- Khả Khanh!

Vừa đúng lúc này có thanh âm nữ tử vừa lo lắng vừa tức giận ầm ĩ vang lên.

Lo lắng là cho Tần Khả Khanh, mà tức giận là cho Giả Dung.

Nha hoàn gã sai vặt đổ trước cửa nghe thanh âm lập tức tản ra, chỉ thấy hai phụ nhân được một đám nha đầu vây quanh bước nhanh đi tới.

Nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ, lớn tuổi thì lại mặc trắng trong thuần khiết. Mặt mày hai người hơi có chút tương tự, còn không phải là hai cô cháu Vương Hi Phượng cùng Vương phu nhân sao?
Chương trước Chương tiếp