Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 1



Hoa Nhan 18 tuổi là một nữ sinh bình thường với thành tích thuộc loại khá. Cô có tính cách có phần hơi cẩu thả, tinh nghịch nhưng là người hòa đồng hay giúp đỡ bạn bè. Cô sinh ra trong một gia đình đơn thân, ba cô mất khi cô mới 3 tuổi, một mình mẹ nuôi cô lớn. Cô rất yêu thương và biết ơn mẹ mình, cô tính khi tốt nghiệp cấp 3 cô sẽ không học đại học mà sẽ tìm một công việc để phụ giúp mẹ.

Hôm nay là ngày cô tốt nghiệp cấp 3. Ở trước cổng trường, tay trái cô cầm hoa tay phải cô khoác tay mẹ mình với gương mặt hạnh phúc cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn vào ống kính. Một tiếng "tách" bức ảnh vừa được chụp xong, cô rời tay ra khỏi tay mẹ chạy về phía người chụp. Gương mặt cô rạng rỡ không giấu nổi nụ cười trên môi, cầm trong tay bức ảnh chụp cô hớn hở đứa về hướng phía mẹ. Bỗng mặt cô biến sắc, nụ cười cô tắt lịm cô hét lớn "mẹ mau tránh ra". Mẹ cô vẫn tươi cười không hiểu chuyện gì, nhìn về phía cô.

Cô chạy kịp đến chỗ mẹ mình đẩy mẹ ra xa. Bảng hiệu từ trên trời rơi xuống trúng người cô một tiếng "rầm" . Máu từ trong đầu cô chảy ra, văng tung tóe dính lên bộ đồ cô đang mặc, lên bó hoa lên trên cả bức ảnh mà cô nắm trong tay. Mẹ cô thất thần hoảng loạn chạy về phía cô, lay cách tay cô gọi cô tỉnh. Từng giọt nước mắt trên gương mặt mẹ cô rồi xuống tay cô với giọng nói run run gọi tên cô.

Đôi mắt cô mờ nhạt thấm dần nước mắt lăn trên má cô rồi rơi xuống đất. Cô cố cử động tay, mấp máy đôi môi muốn nói gì đó. Nhưng không kịp ý thức cô đã dần mất, đôi mắt cô nhắm lại. Mẹ cô gào khóc đau lòng hét lớn " ai đó làm ơn cứu con tôi với.... làm ơn cứu con tôi" bà nắm chặt tay lạnh dần của cô mà không ngừng khóc. Mọi người hoảng loạn bao quanh xác cô, người cầm chiếc điện thoại gọi xe cấp cứu, người cố gắng an ủi mẹ cô. Tiếng xe cấp cứu ỉ oi lao đến, mang xác của cô lên lang cang. Mẹ cô khóc lớn với tay cố níu kéo con gái bà dù biết là đã quá muộn. Bà nhìn về phía bác sĩ, giọt nước mắt lăn tròng trên má cố tìm chút tia hy vọng. Bác sĩ yên lặng tránh né ánh mắt của bà rồi lưỡng lự nói " xin bác bớt đau buồn và hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất" , bác sĩ quay người đi về phía xe và đi mất.

Bà gục người xuống đất gương mặt thất thần, nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt bà. Mọi người xung quanh ai nhìn vào cũng cảm thấy thương sót.



Vào sáng hôm sau đám tang cô được tổ chức. Bức ảnh cô tươi cười vào ngày cô tốt nghiệp cấp 3 đã trở thành bức ảnh cuối cùng mà cô chụp, đặt chính giữa nằm ngay ngắn trên bàn thờ được mọi người cúng bái. Mẹ cô thất thần tiếp từng người cúng bái cô, trên gương mặt không kìm được nỗi đau đớn. Họ hàng, bạn bè và những người thân quen của cô đều đến cúng bái cô. Ai cũng thương tiết cho cô, người gục vào một chỗ mà khóc người cố kìm nén nước mắt, gương mặt ai cũng hiện lên vẻ đau khổ chỉ mình cô trên di ảnh tươi cười.

..... Ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ, chiếu vào chiếc giường, chiếu đến gương mặt của cô gái đang ngồi trên giường rơi từng giọt nước mắt trên má. Cô thất thần nhìn vào hư không mà rơi nước mắt. Cánh cửa được mở ra, một nữ y tá bước vào "cô bé, cháu ổn chứ". Cô ngước nhìn vào nữ y tá đang đứng trước mặt mình không nói gì. Cô nhớ lại ngày hôm qua, khi cô vừa tỉnh dậy trước mặt cô là trần nhà màu trắng cô cố gắng gượng ngồi dậy nhìn xung quanh thì phát hiện bản thân mình đang ở bệnh viện.

Bỗng một cơn đau đầu kéo đến, cô ôm chặt đầu mình một loạt ki ức của người khác chạy qua đầu cô. Một lúc sau cơn đau đầu hạ xuống, cô hoảng loạn không hiểu những kí ức này tại sao lại ở trong đầu cô. Cô ngước nhìn lên, chạm mắt về phía cửa sổ một gương mặt hiện lên hoàn toàn khác với cô. Trên cửa sổ phản chiếu là một gương mặt trắng nõn với mọi góc cạnh hoàn hảo tựa thiên thần, đôi con ngươi màu xanh lá trong veo, đôi môi đỏ mọng với mái tóc màu nâu nhạt, nhìn gương mặt đoán tầm khoảng 15 tuổi. Bàn tay cô run rẩy, giơ tay chạm vào gương mặt và sở thử, độ đàn hồi và da mặt mềm mịn này không phải của cô. Cô run rẩy hoảng sợ hét lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cánh cửa phòng được mở ra, bác sĩ và nhiều người khác chạy vào. Hỏi hang cô có sao không, một người phụ nữ nắm chặt lấy tay cô đôi mắt ước lệ hỏi cô có sao không có đau không, họ gọi cô với một cái tên vô cùng khác "Ninh Ninh, con cảm thấy sao rồi có còn thấy đau không? ". Cô ngơ ngác không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Cô lẩm bẩm "Ninh Ninh" người đó là ai, cô tên là Hoa Nhan mà người bọn họ đang gọi là ai? mẹ cô đâu? sao cô không thấy? mấy người này là ai? tại sao gọi cô là cái gì mà Ninh Ninh cô không hiểu. Cơn đau đầu lại đến cô đau đớn mà khóc gọi mẹ. Những kí ức này tại sao lại đến? những kí ức này đâu phải của cô? cô đã chết rồi sao? tại sao cô lại ở đây?.

Cô càng khóc gọi mẹ, người phụ nữ kia càng ôm chặt tôi vỗ về tôi khóc theo tôi. Cái ôm này rất quen nhưng không phải với tôi mà với thân thể này. Một lúc sau cô không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Chương trước Chương tiếp