Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 18



Bởi vì mới đầu năm học nên nhà trường vẫn chưa xếp lịch học buổi chiều. Nên tạm thời các bạn học sinh sẽ được nghỉ vào buổi chiều.

Mà Lâm Tố Ninh cả một buổi chiều ấy không lướt Facebook thì lại đọc tiểu thuyết. Cô vốn là người cực mê đọc tiểu thuyết mạng cũng như đọc truyện tranh. Đôi lúc cô cũng từng mơ về việc mình xuyên không vào tiểu thuyết trở thành một tiểu thư giàu có quyền lực nào đó. Nhưng không ngờ ước mơ đó lại trở thành hiện thực. Tuy chỉ là một phần thành hiện thực.

Khoảng 5 h chiều cô nhận được một tin nhắn. Người nhắn là Sở Thiên Vũ. Hắn nhắn rằng 3 ngày sau sẽ về, bảo cô tới lúc đó tới đón hắn. Sau khi xem tin nhắn, cô không biết phải nói gì chỉ thả❤️ . Sau đó cô liền cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó mà lại mở điện thoại lên. Nhắn thêm một dòng tin nhắn: Cẩn thận! em chờ anh về.

Nhắn xong gương mặt cô liền có chút đỏ, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại. Có chút gì đó ngóng trông, dường như trong cô đã có một chút gì đó sục sôi. Nhưng dù có nhìn bao lâu đi nữa thì tin nhắn vẫn chưa được phản hồi lại. Cô thở dài tắt điện thoại đi.

Trong đầu cô bây giờ rất loạn. Những cảm xúc của nguyên thân trước vẫn còn tồn tại trong người cô. Đôi lúc suy nghĩ và hành động của cô dường như đã bị thân thể này ảnh hưởng. Cô cảm thấy rằng bản thân đã dần dần hòa làm một với thân thể này vậy. Giống như cô đã trở thành Lâm Tố Ninh thật sự chứ không phải Hoa Nhan.

Cô khó chịu trở mình thì chạm mắt với bức ảnh gia đình được treo trên tường. Người trong ảnh ai cũng nhìn trông thật hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ cùng với ánh mắt yêu thương cưng chiều của cha mẹ nguyên thân nhìn nguyên thân. Khiến trong cô liền có chút gì đó ghen tị. Cô bây giờ liền không biết bản thân ghen tị cái gì với nguyên thân. Ghen tị với cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ hay sao. Hay chỉ đơn thuần ghen tị cô ấy có một cuộc sống tốt hơn mình. Nhưng dù là vế nào đi nữa thì cũng chẳng thể làm gì. Nguyên thân cũng đã chết, cuộc sống của cô cũng đã thay đổi. Mà một người đã chết thì lấy cái gì để cô ghen tị.

Mà bây giờ chuyện quan trọng nhất là thay đổi nguyên tác. Thay đổi cái kết cục BE này. Đảm bảo cuộc sống sau này có thể hạnh phúc. Nhưng mà thật sự có thể sống hạnh phúc sao! Trong khi mẹ mình còn...

Nghĩ đến đây cô liền không kìm được mà rơi nước mắt. Suốt mấy ngày qua, cô cố gắng để bản thân không phải suy nghĩ đến mẹ mình. Nhưng mà dù có thế nào, trong cô vẫn cảm thấy có lỗi. Sự tiết nuối càng khiến cô cảm thấy đau đớn. Cô kéo chăn lên chùm kín mình khóc nức nở. Cô chỉ có thể kìm giọng lại không giám khóc lớn, sợ người bên ngoài nghe thấy. Sau khi khóc một trận, cô liền cảm thấy mệt mỏi mà ngủ thiết đi.



.....

Nước Z thành phố M. Tại bến cảng felixstowe.

Bầu trời nơi đây âm u không có một chút ánh sao, gió thổi hẩm hiu lành lạnh có một chút sương nhẹ cùng với những tiếng sóng biển ồ ạt đánh vào bờ từng cơn. Tại một nhà kho gần đó tiếng súng vang lên phá vỡ sự im lặng của bầu trời đêm, khiến không khí xung quanh càng thêm phần lạnh lẽo.

Bên trong nhà kho là một thiếu niên gương mặt thanh tú, đôi mắt sắc lạnh không một chút lay động chăm chăm nhìn vào gã đàn ông run rẩy nằm trên sàn, trên người loang lổ những vết máu do súng đạn gây ra. Gương mặt gã thập phần sợ hãi, đôi mắt đỏ ngầu thân thể không ngừng run rẩy. Gã mở to đôi mắt, nghiến chặt răng, cố gắng dùng sức trên cánh tay lê lết thân thể lùi lại phía sau. Cố gắng tìm chút hy vọng sống. Nhưng thiếu niên dường như không bận tâm, ánh mắt có chút thương hại xen lẫn đâu đó sự ghê tởm lạnh lùng nhìn gã. Khóe miệng thiếu niên nhếch lên nở một nụ cười lạnh. Giơ khẩu súng lên chĩa thẳng vào chân của gã, lại một lần nữa nổ súng một tiếng "bằng".

" Á A A A ----------" Tiếng hét thất thanh của gã vang lên. Gã đau đớn không ngừng la hét, đồng tử mở to ra, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu bên trong còn chảy ra nước mắt màu máu. Gương mặt gã hoảng sợ cùng kinh hoàng nhìn thiếu niên. Miệng không ngừng lẩm bẩm " Ác.. ác quỷ... ngươi không phải là người. Ngươi là tu la, ngươi là quỷ..." Gã sợ đến nỗi phía dưới không chịu nổi nữa mà phóng uế.

Thiếu niên dùng một ánh mắt kinh tởm cùng khinh bỉ nhìn gã, một kẻ nhỏ bé rác rưởi, một con sâu bọ, một con gián chứ không phải là con người. Một kẻ không tự chủ được bản thân mình mà phóng uế. Thiếu niên nhếch mép cười gương mặt lạnh tanh, giọng nói trầm thấp cất tiếng.

" Ác quỷ! Ha, ta là ác quỷ thì ngươi là gì? " Thiếu niên không khỏi hoài nghi nhìn gã, tựa như một kẻ săn mồi đang nhìn chính con mồi của mình vậy. Đôi mắt thêm phần đáng sợ, bàn tay không ngừng vuốt ve khẩu súng.
Chương trước Chương tiếp