Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 5



Ngay sau khi sức khỏe đã trở nên tốt hơn, cô đã được cho phép xuất viện về nhà.

Khi về đến nhà của nguyên thân, cô đã bị choáng ngợp vì vẻ sa hoa lộng lẫy của căn biệt thự. Sân vườn rộng lớn, toàn trồng những loại cây quý hiếm. Có thác nước hoa lệ nằm giữa sân vườn. Bên trái khu vườn có một con sông nhỏ nuôi đầy cá cảnh đủ loại. Có cả hồ bơi ngay tại gần đó. Bố cục khu vườn được trang trí tỉ mỉ, hoà hợp với căn biệt thự hoa lệ trước mắt.

Bề ngoại căn biệt thự cổ kích, được sơn một màu trắng bạc giáp một ít màu vàng tô thêm nét nổi bật. Bên trên căn biệt thự được điêu khắc những bức tượng sống động cùng hoa văn.

Khi bước vô nhà, là một dàn người hầu cúi đầu chào đón cô về nhà. Họ mặc những bộ đồ hầu nam hầu gái. Chính giữa hai hàng người là quản gia chuyên quản lý mọi sự vụ trong nhà.

"Chào mừng đại tiểu thư xuất viện trở về".

Cô choáng ngợp với sự kính cẩn của họ lẫn sự sa hoa lộng lẫy của căn biệt thự.

"Ừm. Cảm ơn mọi người".

Sau khi chào hỏi mọi người cô đã đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh bên trong biệt thự.

Bên trong căn biệt thự còn sa hoa lộng lẫy hơn cả bên ngoài. Sàn nhà được trải thảm màu đỏ xẫm cùng với những nét viền cầu kì. Sảnh lớn rất rộng, rộng đến nỗi có thể chứa hơn 100 người ở đây. Trần nhà treo những chiếc đèn chùm thật cao lấp lánh tỏa sáng. Trên trần còn có những bức tranh trìu tượng được khắc trên đó. Chính giữa sảnh đặt một cây đàn piano mang đậm dấu ấn của sự cao sang quyền quý.

Bên trái sảnh đặt những chiếc ghế sofa đắt tiền. Trên trường thì treo nhiều bức tranh nghệ thuật mang giá trị lớn. Bên phải sảnh là một chiếc cầu thanh lớn dắt lên tầng 2. Trong nhà còn có một chiếc thang máy. Phòng bếp thì rộng lớn có cả quầy ba. Nhà thì có đến 3 tầng hơn 50 căn phòng khác nhau. Thật sự là vô cùng rộng lớn. Chắc dùng cả một ngày cũng không thể đi hết a.

Cô từng bước đi theo người hầu gái tiến đến thang máy nhấn lên trên tầng 2. Rồi tiến về phía căn phòng. Cánh cửa được mở ra, một căn phòng trang nhã hoa lệ xuất hiện trước mặt cô.

Căn phòng được thiết kế theo kiểu cách hiện đại phóng khoáng không kém phần sang trọng. Khác hoàn toàn với các căn phòng khác. Trên tường được sơn một màu trắng tinh khôi, gắn trên đó là những chiếc đèn lép. Chúng dường như hòa thành làm một. Trên tường còn có treo những bức ảnh hồi nhỏ của Lâm Tố Ninh và một số bức tranh nghệ thuật loại hình khác. Có cả những giá sách kê sát tường và các tủ kính đựng những giải thưởng danh giá.

Rèm cửa mang một màu tím nhạt, trên đó còn có những đường thêu hoa văn đặc sắc, được thêu bằng chỉ vàng. Căn phòng rộng lớn mang đầy đủ tiện nghi. Có bàn ghế sofa, phòng ngủ, phòng tắm, phòng trang điểm và thay quần áo trong đó chứa rất nhiều món đồ cực kỳ đắt tiền. Nói nơi đây là một căn phòng ngủ, nhưng nhìn như một căn nhà có đầy đủ mọi tiện nghi chỉ thiếu mỗi phòng bếp. Thật sự là quá rộng a.

Cô nằm trên chiếc giường mềm mại lăn qua lăn lại. Ngước mắt nhìn trên trần nhà ngẫm nghĩ.

Vài ngày nữa là bắt đầu đi học rồi. Bây giờ trong đầu cô vẫn còn cảm thấy loạn. Cô vẫn chưa biết bản thân nên thay đổi cốt chuyện như thế nào nữa.

Cô thở dài "còn phải học lại cấp 3 nữa mệt ghê" .

Cô lấy điện thoại ra lướt wechat, có hàng chục lời hỏi thăm được gửi đến từ bạn thân và những người quen biết của Lâm Tố Ninh.



Cô xem các tin nhắn cũ tìm hiểu kĩ về các mối quan hệ. Cô nhắn tin cảm ơn lời hỏi thăm của họ. Sau khi các tin nhắn được gửi đi, một loạt phản hồi đã được gửi lại.

Trong đó xuất hiện một cái tên " Sở Thiên Vũ " vị hôn phu của cô.

[ Sở Thiên Vũ: Ninh Ninh, anh nghe nói em xuất viện về rồi ]

[ Sở Thiên Vũ: Sức khỏe của em sao rồi! Có thật sự ổn chưa! Hay là em quay lại bệnh viện ở lại thêm vào nữa ngày đi ]

[ Sở Thiên Vũ: Lỡ như em lại xảy ra chuyện nữa thì...]

[Sở Thiên Vũ: A, anh xin lỗi anh lỡ lời ]

[ Sở Thiên Vũ: Ninh Ninh em đừng giận ]

[ Sở Thiên Vũ: Anh chỉ là quá lo lắng cho em. Lúc mà em gặp chuyện anh lại không thể ở cùng em. ]

[Sở Thiên Vũ: Thẩm chí còn không thể đến thăm em. ]

[ Sở Thiên Vũ: Ninh Ninh, anh xin lỗi. Lúc anh về anh nhất định sẽ đến bù cho em. ]

Sở Thiên Vũ, tuy chỉ là vị hôn phu từ nhỏ của Lâm Tố Ninh do hai nhà đính ước. Hai người như thanh mai chúc mã lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc. Họ không có bất cứ tình cảm nam nữ gì với nhau chỉ coi nhau là anh em. Tình cảm họ liền rất tốt. Bảo sao lúc đó Tô gia gặp nạn, Sở Thiên Vũ liền dốc sức mà cứu giúp. Anh quá thất là một người tốt.

[ Sở Thiên Vũ: Ninh Ninh, em sao vậy. Sao lại liền không nhắn với anh. Em giận anh sao? ]

Cô giật mình nhìn chăm chú chiếc điện thoại trên tay, trong lòng liền nghĩ bây giờ không biết nhắn sao cho phù hợp.

[ Lâm Tố Ninh: Cái đó, anh Thiên Vũ bây giờ em liền không sao rồi ]

[Lâm Tố Ninh: Anh không cần cảm thấy lo lắng cho em nữa đâu, bây giờ em rất ổn ]

[Sở Thiên Vũ: Thật sao, Ninh Ninh không phải em đang trả lời đại khái cho anh chứ? ]

[ Lâm Tố Ninh: Liền không phải a. Anh đừng có nghĩ nhiều ]

[ Sở Thiên Vũ: Được rồi, anh biết rồi vậy Ninh Ninh em nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho thật tốt. Đừng để bản thân bị thương tổn gì nữa. Nếu không anh sẽ rất lo lắng.]



[Lâm Tố Ninh: Em biết rồi, anh Thiên Vũ. ]

[ Lâm Tố Ninh: Bên đó anh vẫn sống tốt chứ? khi nào anh về. ]

[Sở Thiên Vũ: A, anh vẫn sống tốt. Chắc là trước ngày nhập học anh liền sẽ về. ]

[ Lâm Tố Ninh: Vậy sao. ]

[ Sở Thiên Vũ: Ninh Ninh, em có muốn anh mua cho em thứ gì không? Tuy anh đã mua một vài thứ cho em rồi, nhưng quả thật anh vẫn nên là hỏi ý kiến của em a. ]

[ Lâm Tố Ninh: Ừm, cái đó chỉ cần là quà của anh Thiên Vũ Thì cái gì cũng được. ]

[ Sở Thiên Vũ: Như vậy không được, anh muốn chính em nói ra thứ mình muốn a. ]

[ Lâm Tố Ninh: Vậy hay anh liền mua thứ em thích đi. ]

[Sở Thiên Vũ: Nhưng mà... ]

[Lâm Tố Ninh: Ừm, cái đó anh Thiên Vũ à. Em bây giờ vừa mới xuất viện về nên trong người vẫn chưa được khỏe lắm. ]

[ Lâm Tố Ninh: Bây giờ em muốn nghỉ ngơi nên là...]

[ Sở Thiên Vũ: Anh biết rồi, vậy em mau chóng đi nghỉ đi. ]

[Lâm Tố Ninh: Vâng ạ. ]

[ Sở Thiên Vũ : Ninh Ninh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Đợi anh về. ]

[Lâm Tố Ninh: Vâng ]

[ Lâm Tố Ninh : Bye anh ]

[Sở Thiên Vũ: Bye em Ninh Ninh ]
Chương trước Chương tiếp