Vị Máu
Chương 39: Vịt mềm mại, trái tim mong manh
"...Tôi hiếu rồi."
Thanh Sơn mỉm cười. Lúc này Vi Vi không chơi với mục đích hoàn thành nhiệm vụ hay lên cấp. Cô chỉ đang ngắm nghía từng phần của bản đồ. Mặc dù chỉ là màn hình giả, cô vẫn tò mò như thể đang thực sự tham quan. Đặc biệt, có vẻ cô thích nhất là nước xanh và bầu trời, cứ loanh quanh mãi ở khu vực đó.
Nghĩ lại thì, không biết cô bé này đã từng thấy biển chưa nhỉ? Đã từng nằm trên bãi cỏ, hít thở không khí trong lành và thả lỏng cơ thể chưa? Nhìn cách cô tò mò và thích thú như thế này... chắc là chưa.
"Em có biết sân trường nơi anh giảng dạy toàn là cỏ xanh không?"
Vi Vi liếc nhìn Thanh Sơn khi nghe anh nói.
"Thỉnh thoảng sinh viên uống rượu và chơi game ở đó. Vì là mùa xuân nên hoa anh đào sắp nở rồi. Em đã từng thấy hoa anh đào chưa? Màu như máu pha nước ấy."
Chắc ngon lắm.
"Và tuy không phải biển nhưng cũng có ao hồ đấy. Lúc em thấy thì nó đóng băng, nhưng giờ đã tan hết rồi. Có những con vịt bơi lềnh bềnh như trong màn hình kia kìa. Thực ra chim bồ câu nhiều hơn. Mà... cũng chẳng khác gì nhau đâu nhỉ?"
Vi Vi nhìn con vịt trên màn hình. Một con chim nâu có cánh. Cô đã từng thấy thật rồi. Thậm chí còn định bắt trộm để ăn.
Nhìn bên ngoài trông rất chắc chắn, nhưng khi thực sự nắm bắt, cảm giác như nắm trọn trái tim trong tay vậy, thật nguy hiểm. Vịt là những sinh vật mềm mại và vô cùng mong manh.
Lúc đó sao mình không ăn nhỉ... À, vì con vịt bị thương nên cảm thấy không thoải mái. Hôm đó, sau khi thả vịt ra, có lẽ cô đã tự trách mình quá yếu đuối để làm một con chó săn.
"Đi đến trường với anh và tham quan nhé. Tốt hơn màn hình game nhiều. Mùa xuân năm nay đến sớm nên đã có nhiều màu xanh rồi."
Vi Vi không muốn mắc bẩy. Đế ngăn chặn những suy nghĩ và nghi ngờ kỳ lạ cứ liên tục nảy sinh, tốt hơn hết là cứ ở lì trong góc phòng. Cô không biết mình có muốn tiếp tục cuộc sống như một con chó săn, hay muốn quay về với huấn luyện viên, hay muốn ở bên cạnh Thanh Sơn như thế này.
Ổi, quá nhiều suy nghĩ đến mức như muốn vỡ tung... Cô sợ rằng sau khi sắp xếp lại tất cả những điều này, cô sẽ phải đối mặt với một sự thay đối lớn chưa từng có.
Vi Vi không có gì để mất, nhưng cô cũng không có sức mạnh để chịu đựng bất cứ điều gì. Cô quay lưng lại với thực tại và tiếp tục đắm chìm vào màn hình game.
"Vui đến thế sao."
Bị phớt lờ, Thanh Sơn nhướng mày không hài lòng. Anh nhẹ nhàng vòng tay quanh eo Vi Vi. Mặc dù cô giật mình, nhưng may măn là không từ chối cử chỉ của anh. Anh dang chân ra và đặt Vi Vi vào giữa như một con búp bê.
Hơi thở ẩm ướt của Thanh Sơn tiến đến gần tai Vi Vi. Lưng cô chạm vào ngực anh cứng cáp. Toàn bộ cơ thể cô, trừ thị giác, đều tập trung vào anh. Vi Vi hơi nín thở và cắn môi. Rồi cô cố chấp tiếp tục chơi game, mắt dán chặt vào màn hình.
"Nhìn anh đi."
"......"
"...Có phải em giận anh không?"
Thanh Sơn hỏi trong tư thế ngồi. Vi Vi nhanh chóng lắc đầu.
"Vậy, bực bội?"
Cô lại lắc đầu. Như thể đang chơi trò đoán chữ, Thanh Sơn bình tĩnh đặt câu hỏi. Anh kiên trì muốn biết trạng thái cảm xúc của Vi Vi. Mặc dù có thể cảm thấy bức bối, nhưng anh không tỏ ra nóng vội.
"Hoang mang? Hay là... không biết phải làm sao?"
Cuối cùng cũng có từ gần giống với tâm trạng của cô. Vi Vi vội vàng gật đầu.
"Ừ, anh đoán vậy. Anh đoán đúng phải không?"
Hỏi đến mười lần rồi mà vẫn nói một cách tự nhiên, thật khó chịu. Vi Vi muốn quay đầu nhìn biểu cảm của Thanh Sơn nhưng cố kìm nén. Cô biết chắc rằng nếu nhìn vào đôi mắt vừa trong suốt vừa sâu thằm và đôi môi mềm mại của anh, cô sẽ trở nên yếu lòng. Nếu lơ là, cô sẽ lại bị anh lôi kéo một cách vô lý.
"Nếu cho em một giọt máu, em sẽ nói chứ?"
Thanh Sơn thì thầm với giọng tinh nghịch. Mặc dù Vi Vi rất thích máu của anh, nhưng cô đã dùng thuốc bổ sung sắt để giảm cơn khát... Không biết từ lúc nào, cô đã quen với điều đó.
Vi Vi cố nén cơn thèm khát dâng trào. Cô nhai nhẹ niêm mạc bên trong miệng, rồi lắc đầu từ chối một cách khó khăn. Không ngờ việc rèn luyện tự chế này lại phát huy tác dụng như vậy.
"Em không cần máu của anh nữa sao? Ôi..."
Thanh Sơn thở dài với vẻ vô cùng thất vọng. Anh cọ mũi vào gáy Vi Vi. Da cô nổi gai ốc, nhưng theo một cách khác.
Vi Vi kìm nén mong muốn quay đầu và chạm mũi mình vào chiếc mũi đẹp trai của Thanh Sơn. Cô giờ chỉ chơi game một cách hình thức. Với sự chú ý bị phân tán, Vi Vi chỉ làm ra vẻ đang chơi. Nhân vật không ăn xu đúng cách và chỉ tiến về phía trước một cách vô định.
"Em bỏ mặc anh để chơi game à."
Cùng với giọng nói uể oải, bàn tay đang quấn quanh bụng cô lén lút luồn vào áo. Cột sống cô run lên. Hai tay Vi Vi đang cầm tay cầm điều khiển nên không thể phòng vệ. Ngón tay anh nghịch ngợm bóp nắn bụng cô, rồi từ từ di chuyển lên trên. Vi Vi nín thở và ưỡn thẳng lưng.
"Cứ tiếp tục chơi game đi."
Khác với giọng nói lạnh lùng, nhiệt độ cơ thể anh chạm vào da cô rất nóng. Những ngón tay đang vuốt ve bụng phẳng của cô từ từ di chuyển lên trên.
"Đừng nghĩ gì khác. Chỉ cần nghĩ về anh đang ở đây thôi."
"......"
"Đến xem anh làm việc đi."
Anh thì thầm trong khi xoa nắn vùng ngực. Nhiệt độ dưới bụng cô dần dần tăng lên.
"Công việc thực sự rất nhàm chán. Anh muốn trêu chọc học sinh. Hay anh nên giao bài tập xem một bộ phim triết học 20 phút rồi viết cảm nhận 10 trang nhỉ? Mỗi tuần luôn."
Vi Vi cảm thấy thương cho những học sinh mà cô chưa từng gặp mặt. Chỉ nghĩ đến việc xem một đoạn video ngắn rồi viết bài đã thấy khó khăn.
"Nếu có em đến, có lẽ anh sẽ chịu đựng được phần nào."
"....."
"Đến gặp anh đi."
Giọng nói trầm khàn bên tai cô ngọt ngào quá. Cuối cùng Vi Vi gật đầu. Cô tự nhủ đây không phải là bị dụ dỗ, mà là cứu giúp những con người sẽ bị Thanh Sơn hành hạ.
Mặc dù con người chỉ là thức ăn, nhưng cô không thể để họ bị ngược đãi. Vi Vi đồng tình với cái gọi là "phúc lợi động vật".
Bàn tay đang xoa nắn ngực cô bỗng khẽ vặn núm vú.
"...Um..."
Suýt nữa thì cô đã rên lên. Cuối cùng Vi Vi không chịu nổi nữa, ném tay cầm điều khiển và bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô giơ tay làm dấu chữ X, ra hiệu rằng từ giờ cấm chạm vào cô. Thanh Sơn có vẻ hiểu ngay, mở to mắt.
"Chạm vào em cũng không được sao?"
Vi Vi gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy về phòng mình. Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt tiếc nuối. Thì ra cảm giác bị từ chối là như thế này. Khoảng cách lại một lần nữa mở rộng khiến anh cảm thấy cay đắng. Có lẽ đêm nay Vi Vi cũng sẽ ngủ riêng.
Đối với Thanh Sơn, điều đó có nghĩa là không được nghe tiếng thở gấp gáp và không được ôm lấy làn da ấm áp, mềm mại của cô. Những ngày anh thờ ơ với Vi Vi giờ đây như một kiếp trước xa xôi.
Thanh Sơn mỉm cười. Lúc này Vi Vi không chơi với mục đích hoàn thành nhiệm vụ hay lên cấp. Cô chỉ đang ngắm nghía từng phần của bản đồ. Mặc dù chỉ là màn hình giả, cô vẫn tò mò như thể đang thực sự tham quan. Đặc biệt, có vẻ cô thích nhất là nước xanh và bầu trời, cứ loanh quanh mãi ở khu vực đó.
Nghĩ lại thì, không biết cô bé này đã từng thấy biển chưa nhỉ? Đã từng nằm trên bãi cỏ, hít thở không khí trong lành và thả lỏng cơ thể chưa? Nhìn cách cô tò mò và thích thú như thế này... chắc là chưa.
"Em có biết sân trường nơi anh giảng dạy toàn là cỏ xanh không?"
Vi Vi liếc nhìn Thanh Sơn khi nghe anh nói.
"Thỉnh thoảng sinh viên uống rượu và chơi game ở đó. Vì là mùa xuân nên hoa anh đào sắp nở rồi. Em đã từng thấy hoa anh đào chưa? Màu như máu pha nước ấy."
Chắc ngon lắm.
"Và tuy không phải biển nhưng cũng có ao hồ đấy. Lúc em thấy thì nó đóng băng, nhưng giờ đã tan hết rồi. Có những con vịt bơi lềnh bềnh như trong màn hình kia kìa. Thực ra chim bồ câu nhiều hơn. Mà... cũng chẳng khác gì nhau đâu nhỉ?"
Vi Vi nhìn con vịt trên màn hình. Một con chim nâu có cánh. Cô đã từng thấy thật rồi. Thậm chí còn định bắt trộm để ăn.
Nhìn bên ngoài trông rất chắc chắn, nhưng khi thực sự nắm bắt, cảm giác như nắm trọn trái tim trong tay vậy, thật nguy hiểm. Vịt là những sinh vật mềm mại và vô cùng mong manh.
Lúc đó sao mình không ăn nhỉ... À, vì con vịt bị thương nên cảm thấy không thoải mái. Hôm đó, sau khi thả vịt ra, có lẽ cô đã tự trách mình quá yếu đuối để làm một con chó săn.
"Đi đến trường với anh và tham quan nhé. Tốt hơn màn hình game nhiều. Mùa xuân năm nay đến sớm nên đã có nhiều màu xanh rồi."
Vi Vi không muốn mắc bẩy. Đế ngăn chặn những suy nghĩ và nghi ngờ kỳ lạ cứ liên tục nảy sinh, tốt hơn hết là cứ ở lì trong góc phòng. Cô không biết mình có muốn tiếp tục cuộc sống như một con chó săn, hay muốn quay về với huấn luyện viên, hay muốn ở bên cạnh Thanh Sơn như thế này.
Ổi, quá nhiều suy nghĩ đến mức như muốn vỡ tung... Cô sợ rằng sau khi sắp xếp lại tất cả những điều này, cô sẽ phải đối mặt với một sự thay đối lớn chưa từng có.
Vi Vi không có gì để mất, nhưng cô cũng không có sức mạnh để chịu đựng bất cứ điều gì. Cô quay lưng lại với thực tại và tiếp tục đắm chìm vào màn hình game.
"Vui đến thế sao."
Bị phớt lờ, Thanh Sơn nhướng mày không hài lòng. Anh nhẹ nhàng vòng tay quanh eo Vi Vi. Mặc dù cô giật mình, nhưng may măn là không từ chối cử chỉ của anh. Anh dang chân ra và đặt Vi Vi vào giữa như một con búp bê.
Hơi thở ẩm ướt của Thanh Sơn tiến đến gần tai Vi Vi. Lưng cô chạm vào ngực anh cứng cáp. Toàn bộ cơ thể cô, trừ thị giác, đều tập trung vào anh. Vi Vi hơi nín thở và cắn môi. Rồi cô cố chấp tiếp tục chơi game, mắt dán chặt vào màn hình.
"Nhìn anh đi."
"......"
"...Có phải em giận anh không?"
Thanh Sơn hỏi trong tư thế ngồi. Vi Vi nhanh chóng lắc đầu.
"Vậy, bực bội?"
Cô lại lắc đầu. Như thể đang chơi trò đoán chữ, Thanh Sơn bình tĩnh đặt câu hỏi. Anh kiên trì muốn biết trạng thái cảm xúc của Vi Vi. Mặc dù có thể cảm thấy bức bối, nhưng anh không tỏ ra nóng vội.
"Hoang mang? Hay là... không biết phải làm sao?"
Cuối cùng cũng có từ gần giống với tâm trạng của cô. Vi Vi vội vàng gật đầu.
"Ừ, anh đoán vậy. Anh đoán đúng phải không?"
Hỏi đến mười lần rồi mà vẫn nói một cách tự nhiên, thật khó chịu. Vi Vi muốn quay đầu nhìn biểu cảm của Thanh Sơn nhưng cố kìm nén. Cô biết chắc rằng nếu nhìn vào đôi mắt vừa trong suốt vừa sâu thằm và đôi môi mềm mại của anh, cô sẽ trở nên yếu lòng. Nếu lơ là, cô sẽ lại bị anh lôi kéo một cách vô lý.
"Nếu cho em một giọt máu, em sẽ nói chứ?"
Thanh Sơn thì thầm với giọng tinh nghịch. Mặc dù Vi Vi rất thích máu của anh, nhưng cô đã dùng thuốc bổ sung sắt để giảm cơn khát... Không biết từ lúc nào, cô đã quen với điều đó.
Vi Vi cố nén cơn thèm khát dâng trào. Cô nhai nhẹ niêm mạc bên trong miệng, rồi lắc đầu từ chối một cách khó khăn. Không ngờ việc rèn luyện tự chế này lại phát huy tác dụng như vậy.
"Em không cần máu của anh nữa sao? Ôi..."
Thanh Sơn thở dài với vẻ vô cùng thất vọng. Anh cọ mũi vào gáy Vi Vi. Da cô nổi gai ốc, nhưng theo một cách khác.
Vi Vi kìm nén mong muốn quay đầu và chạm mũi mình vào chiếc mũi đẹp trai của Thanh Sơn. Cô giờ chỉ chơi game một cách hình thức. Với sự chú ý bị phân tán, Vi Vi chỉ làm ra vẻ đang chơi. Nhân vật không ăn xu đúng cách và chỉ tiến về phía trước một cách vô định.
"Em bỏ mặc anh để chơi game à."
Cùng với giọng nói uể oải, bàn tay đang quấn quanh bụng cô lén lút luồn vào áo. Cột sống cô run lên. Hai tay Vi Vi đang cầm tay cầm điều khiển nên không thể phòng vệ. Ngón tay anh nghịch ngợm bóp nắn bụng cô, rồi từ từ di chuyển lên trên. Vi Vi nín thở và ưỡn thẳng lưng.
"Cứ tiếp tục chơi game đi."
Khác với giọng nói lạnh lùng, nhiệt độ cơ thể anh chạm vào da cô rất nóng. Những ngón tay đang vuốt ve bụng phẳng của cô từ từ di chuyển lên trên.
"Đừng nghĩ gì khác. Chỉ cần nghĩ về anh đang ở đây thôi."
"......"
"Đến xem anh làm việc đi."
Anh thì thầm trong khi xoa nắn vùng ngực. Nhiệt độ dưới bụng cô dần dần tăng lên.
"Công việc thực sự rất nhàm chán. Anh muốn trêu chọc học sinh. Hay anh nên giao bài tập xem một bộ phim triết học 20 phút rồi viết cảm nhận 10 trang nhỉ? Mỗi tuần luôn."
Vi Vi cảm thấy thương cho những học sinh mà cô chưa từng gặp mặt. Chỉ nghĩ đến việc xem một đoạn video ngắn rồi viết bài đã thấy khó khăn.
"Nếu có em đến, có lẽ anh sẽ chịu đựng được phần nào."
"....."
"Đến gặp anh đi."
Giọng nói trầm khàn bên tai cô ngọt ngào quá. Cuối cùng Vi Vi gật đầu. Cô tự nhủ đây không phải là bị dụ dỗ, mà là cứu giúp những con người sẽ bị Thanh Sơn hành hạ.
Mặc dù con người chỉ là thức ăn, nhưng cô không thể để họ bị ngược đãi. Vi Vi đồng tình với cái gọi là "phúc lợi động vật".
Bàn tay đang xoa nắn ngực cô bỗng khẽ vặn núm vú.
"...Um..."
Suýt nữa thì cô đã rên lên. Cuối cùng Vi Vi không chịu nổi nữa, ném tay cầm điều khiển và bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô giơ tay làm dấu chữ X, ra hiệu rằng từ giờ cấm chạm vào cô. Thanh Sơn có vẻ hiểu ngay, mở to mắt.
"Chạm vào em cũng không được sao?"
Vi Vi gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy về phòng mình. Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt tiếc nuối. Thì ra cảm giác bị từ chối là như thế này. Khoảng cách lại một lần nữa mở rộng khiến anh cảm thấy cay đắng. Có lẽ đêm nay Vi Vi cũng sẽ ngủ riêng.
Đối với Thanh Sơn, điều đó có nghĩa là không được nghe tiếng thở gấp gáp và không được ôm lấy làn da ấm áp, mềm mại của cô. Những ngày anh thờ ơ với Vi Vi giờ đây như một kiếp trước xa xôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương