Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật
Chương 26
Dung Đường mắng người xong thì không lên tiếng nữa, cứ như vậy duy trì trạng thái giận dữ nhìn về phía Tần Bằng Huyên. Mặt Tần Bằng Huyên biến thành màu gan heo, phải một lúc sau gã mới phản ứng lại, đập mạnh bàn đứng dậy.
Túc Hoài Cảnh hơi khựng lại, lạnh lùng ngước mắt nhìn qua, đúng lúc phía sau có tiếng cười rất là phóng túng vang lên.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy có người mặc trường bào tơ lụa đỏ thắm, cười rất thoải mái, vừa vỗ tay vừa nói: "Sớm nghe nói sức khoẻ Dung biểu ca rất tốt còn thông minh hơn người, đáng tiếc vẫn không có thời gian đến bái phỏng, hôm nay vừa thấy đúng là danh bất hư truyền. Như vậy xem ra, mẫu hậu và tổ cô mẫu cũng có thể yên tâm rồi."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu lại nhìn một thanh niên mặc áo dài màu vàng hạnh: "Nhị ca, ta nghĩ hẳn Tần thế tử đang đợi huynh nhỉ? Chẳng phải ngu đệ đã nói rồi sao, hội Chiết Hoa không câu nệ quy củ tôn ti, cũng không cần chú ý trình tự cùng thời gian khai tiệc, gần đây chắc là huynh bận quá nên quên mất nói với họ, hại thế tử gia biểu ca bị mắng một trận.”
Người tới chính là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, hai người không biết nghe được bao nhiêu, mặt tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh ý cười dào dạt, biểu cảm nhị hoàng tử Thịnh Thừa Minh rất khó coi. Đầu tiên gã hung hăng trừng Tần Bằng Huyên một cái, ngay sau đó hướng ánh mắt không vui về phía người khởi xướng Dung Đường.
Nhưng còn chưa kịp trách tội, Thịnh Thừa Minh thoáng nhìn người ngồi bên cạnh Dung Đường, mặt đột nhiên biến sắc, vội vàng tiến lên nửa bước, sau đó đột ngột dừng lại tại chỗ.
Túc Hoài Cảnh vẫn ngồi ở bên cạnh Dung Đường, không rời tay, nom cặp phu phu ân ái đến ghen chết người bên ngoài.
Hắn không nói cũng không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt liếc qua khi Thịnh Thừa Tinh nói chuyện với Dung Đường, sau đó lại cúi đầu cầm tay Dung Đường.
Giống như đám thiên hoàng quý tộc phong nhã, vinh sủng đầy người trong Lãm Nguyệt Các này, gộp lại cũng không bằng mấy ngón tay Dung Đường đáng để hắn nhìn nhiều thêm một cái.
Dung Đường do dự một lát có nên đứng lên thỉnh an hai vị hoàng tử hay không, suy nghĩ một hồi lại ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ gật đầu coi như chào hỏi bọn họ từ xa.
Tần Bằng Huyên một giây trước còn giận không kềm được thở hổn hà hổn hển, một giây sau lại giống như bị giội cho gáo nước lạnh ướt sũng, khẽ cắn môi đứng dậy, ẩn nhẫn đi về phía trước vài bước, cúi đầu chờ Tam hoàng tử phân phó.
Ánh mắt Thịnh Thừa Minh không chuyển hướng, ngây ngốc nhìn Túc Hoài Cảnh hồi lâu.
Cũng may Túc Hoài Cảnh và Dung Đường ngồi cùng một chỗ, ánh mắt này của gã, người không biết còn tưởng gã đang nhìn Ninh Tuyên Vương thế tử.
Một lúc lâu sau, đầu Túc Hoài Cảnh lắc lắc, ho nhẹ một tiếng. Hắn uông tay Dung Đường ra, đổi một cái bát sạch, múc cho Dung Đường bát bồ câu hầm ấm khác, đặt bát canh đã nguội trước mặt mình.
Động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, dáng vẻ tao nhã, sau khi làm xong Túc Hoài Cảnh nhếch môi cười yếu ớt, nhìn về phía đám người mà cụ thể là ba người, dịu dàng hỏi: "Hai vị điện hạ, Tần thế tử, xin hỏi hiện tại có thể mở tiệc chưa?”
Giọng thiếu niên như phượng hót, dung nhan mỹ lệ. Trong lúc nhất thời nước chảy mùa xuân ngoài các hay khúc nhạc trong đình đều trở thành nền cho hắn.
Thịnh Thừa Minh được gọi hồn về, vội vàng gật đầu: "Tất nhiên là được, công…”
Gã dừng một chút, chuyển hướng sang Tần Bằng Huyên, tiếp lời, lạnh lùng nói: "Còn không mau nhận lỗi với công tử và Dung thế tử gia!"
Đồng tử Tần Bằng Huyên phóng đại, không cam lòng nắm chặt nắm đấm, đứng lặng tại chỗ một hồi lâu mới không phục cúi đầu với Dung Đường và Túc Hoài Cảnh: "Là ta lỗ m ãng, mong Ninh Tuyên Vương thế tử, thế tử phi thứ lỗi.”
Túc Hoài Cảnh vẫn giữ dáng vẻ không quyết định chuyện bên ngoài, hoàn toàn dựa vào Dung Đường. Vì thế tầm mắt Dung Đường bèn rơi xuống người Tần Bằng Huyên.
Công tử tiểu thư, văn quan học giả xung quanh đến dự hội, cơ hồ tất cả đều hữu ý vô ý nhìn qua đây. Dung Đường liếc Tần Bằng Huyên một cái, không so đo chuyện gã nói năng lỗ mã ng lúc trước, nhưng vẫn phải nói: "Thứ lỗi không dám nhận, chỉ là hi vọng lần này sau khi hội Chiết Hoa kết thúc, chuyện của Lý Phán Yên, thế tử gia có thể cho Hoài Cảnh nhà ta một lời công đạo!"
Mặt Tần Bằng Huyên lúc đỏ lúc trắng, ngại hai vị hoàng tử ở đây, đầu lưỡi cũng sắp cắn chảy máu vẫn chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Thịnh Thừa Tinh đã xem đủ trò rồi, dương dương tự đắc cười lớn, để mọi người tiếp tục thưởng thức bữa tiệc, câu chuyện ở góc lầu hai cuối cùng cũng kết thúc.
Dung Đường uống một muỗng canh bồ câu sữa hầm, suy nghĩ trong đầu bay toán loạn, bất giác suy nghĩ tới chuyện của Lý Phán Yên có gì đó khá kỳ quặc. Quay qua thấy Túc Hoài Cảnh thong dong uống nửa chén canh ban đầu múc cho y, hạ giọng có hơi bất bình, giống như là có chút cố tình gây sự hơn, hỏi: "Đường Đường, chuyện của Lý Phán Yên sao lại muốn gã nói với ta?"
“……?”
Dung Đường đang suy nghĩ việc này, Túc Hoài Cảnh đã tự mình tới gần, trong lúc nhất thời y không thể phân biệt được đại nhân vật phản diện đang cố ý lộ dấu vết hay chỉ là tò mò về lời y vừa nói mà thôi.
Nhưng hình như cũng không phải, bởi vì một giây sau Dung Đường nghe thấy Túc Hoài Cảnh không buông tha nói: "Ta và cô ta chẳng có quan hệ gì cả, cô ta sống hay chết, sảy thai hay là sinh thai long phượng thì có liên quan gì tới ta đâu, sao lại muốn Tần Bằng Huyên giải thích với ta?”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, lại vừa vặn duy trì cường độ hai người đều có thể nghe rõ ràng. Dung Đường nghe xong chớp chớp mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, ý đồ tìm chút biểu cảm nào đó trên mặt hắn, để phân tích phía sau đoạn văn này có hàm nghĩa sâu xa gì.
Nhưng có lẽ y tốn thời gian hơi lâu, Túc Hoài Cảnh còn chưa mất kiên nhẫn, hệ thống lên tiếng trước: 【 đừng nghĩ nữa, chỉ là hắn đang càn quấy thôi. 】
Dung Đường: "...? Hắn có ý đồ gì?”
[Ai biết được?]
Thật ra hệ thống muốn nói: Ký chủ, nếu ở thời hiện đại mà yêu vài lần, có lẽ cậu sẽ không bối rối như vậy, đại nhân vật phản diện này biểu hiện thấy thế nào cũng giống cố tình gây sự, làm nũng người yêu.
Mặc kệ là nam hay nữ, dù sao sau khi làm nũng xong khiến cho nửa kia phải dỗ dành mình coi như đạt được mục đích.
Nhưng hệ thống lại không muốn nói thẳng với ký chủ: Cậu mau đi dỗ dành đại nhân vật phản diện đi!
Chuyện này chẳng khoa học chút nào, dù sao người nó muốn cứu là nam chính của hệ thống kia mà! Bây giờ cấu kết với ký chủ làm việc xấu đã vi phạm ý thức của não chủ rồi, sao có thể mang lại lợi ích cho nhân vật phản diện chứ!?
Vì thế hệ thống khôn ngoan không nói gì, để Dung Đường suy nghĩ hồi lâu, thăm dò nói: "Gã rất giàu.”
Nụ cười trên mặt Túc Hoài Cảnh lập tức cứng đờ, đôi mắt hơi mở to, đầu khẽ cử động, lộ ra vẻ nghi hoặc: "?”
Giọng Dung Đường nhỏ hơn, cơ hồ là dán vào Túc Hoài Cảnh nói: "Nhà Vũ Khang bá làm ăn phát đạt, tài sản trong tay Tần Bằng Huyên tuy còn kém ta, nhưng cũng có rất nhiều. Chờ sau khi hội Chiết Hoa kết thúc, gã tới cửa nhận lỗi, chúng ta lừa gã một khoản.”
Túc Hoài Cảnh lần này mất rất nhiều thời gian mới phản ứng lại, khóe môi nhếch lên một tia ý cười cơ hồ không đ è xuống được, con ngươi cong cong, lại nhớ không thể làm ra hành động khác lạ trước mặt người khác, chỉ có thể cũng nhỏ giọng, tựa đầu vào đầu y nói nhỏ: "Không tốt lắm đâu nhỉ? Là Lý Phán Yên sảy thai chứ không phải ta.”
Dung Đường rất đương nhiên, không hề áy náy: "Nhưng lúc trước ngươi nói trước khi bị đưa tới Phong Nguyệt lâu, chỉ ăn bánh ngọt Lý Phán Yên đưa tới.”
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Đúng vậy, cho nên?”
“Cho nên cô ta bỏ thuốc ngươi, cô ta không phải người tốt! "Dung Đường nói," Chưa kể chuyện chúng ta lừa gạt Tần Bằng Huyên không liên quan đến cô ta, nghiêm túc tính ra Lý Phán Yên còn phải cảm ơn ta đã ra mặt thay ấy.”
Nụ cười của Túc Hoài Cảnh càng sâu hơn, hỏi: "Sao lại nói như thế?”
Dung Đường làm như thật nói: "Ngươi nghĩ xem, cô ta vừa sảy thai, Tần Bằng Huyên có thể một mình đi ra tham gia hội Chiết Hoa rõ ràng là không coi trọng cô ta. Hơn nữa Tam điện hạ tổ chức yến hội này nói là thịnh yến cho tài tử đấu văn, nhưng ngươi không phát hiện có rất nhiều quý nữ vào ở Phù Viên sao?”
Lúc Dung Đường nói những chuyện buôn dưa này biểu tình rất là sinh động, muốn phòng ngừa giọng của mình quá lớn bị người bên ngoài nghe được, lại sợ âm lượng quá nhỏ Túc Hoài Cảnh nghe không thấy, cho nên chỉ có thể đến rất gần, gần đến mức Túc Hoài Cảnh có thể ngửi thấy mùi đàn hương hun qua trên quần áo y.
Vốn nên là mùi vị ngưng thần tĩnh tâm, không hiểu sao Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy có một sợi lông vũ nhỏ nhẹ nhàng gãi trái tim mình, trêu đùa.
Hắn lại đáp một tiếng, Dung Đường nói tiếp: "Cho nên hội Chiết Hoa này thật ra cũng là hội xem mắt. Tới nay Vũ Khang bá chưa cưới chính thê cho con trai cả, thiếp thất lại vừa sảy thai. Lỡ như mấy ngày nay Tần Bằng Huyên nhìn trúng tiểu thư nhà nào, hạ sính cưới về nhà làm chủ mẫu, Lý Phán Yên về sau còn có ngày lành sao?”
Túc Hoài Cảnh cười nói tiếp: "Cho nên Đường Đường ca ca gây chuyện với gã trước bao người như vậy, cho mọi người đều biết Lý Phán Yên tuy là thiếp thất nhưng lại có quan hệ họ hàng với Ninh Tuyên vương phủ, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, cũng sẽ bởi vì có ngươi nên sẽ kính trọng cô ấy hơn một chút ư?”
Dung Đường gật đầu, vẻ mặt kiêu căng đáng yêu: "Ừ!”
Túc Hoài Cảnh không ngừng cười, tay có hơi ngứa ngáy, kiềm chế khẽ vê, hỏi: "Nhưng Đường Đường, ngươi thật sự muốn che chở cô ấy sao?”
Dung Đường nghe vậy lông mày khẽ nhíu lại, suy nghĩ một lát, nói: "Xem tình huống đã.”
Túc Hoài Cảnh: "Hả?”
Dung Đường: "Nếu Lý Trường Phủ quỳ xuống trước mặt ngươi xin lỗi ngươi, có lẽ ta sẽ nghĩ cách đưa cô ta ra khỏi phủ Vũ Khang Bá, cho chút tiền bạc đưa cô ta về nhà.”
Nói xong Dung Đường dừng một chút, nhướng mày, giọng điệu không vui nói: "Nhưng nếu như chính cô ta chấp mê bất ngộ, cho rằng Tần Bằng Huyên là người tốt, ta sẽ mặc kệ cô ta.”
Túc Hoài Cảnh đầu tiên bị sự đáng yêu của Dung Đường ấn tượng, sau đó có chút tò mò, phát hiện lần này mình không hiểu lắm suy nghĩ của Dung Đường, liền hỏi:" Chẳng phải Đường Đường nói cô ấy không phải người tốt sao.”
“Đúng là không tốt thật. "Dung Đường bình luận không chút keo kiệt.
Túc Hoài Cảnh: "Vậy tại sao còn muốn cứu cô ấy ra khỏi hố lửa?”
Dung Đường ngước mắt lên, mi mắt khẽ rung động, y nói rất nhẹ nhàng, giống như vốn nên là như thế: "Bởi vì ngươi.”
Túc Hoài Cảnh giật mình: "Tại sao lại là bởi vì ta?”
Dung Đường xem nhẹ chữ "lại" trong lời hắn, nói: "Bởi vì mọi người đều biết Ninh Tuyên Vương thế tử phi là cháu ngoại của Binh bộ Thị lang Lý Trường Phủ, mà Lý Phán Yên là con gái cả của Lý Trường Phủ.”
Hệ thống ở cùng y thời gian lâu nhất, có đôi khi sẽ mắng Dung Đường thánh phụ, lòng thương hại dư thừa, Dung Đường sẽ cãi lại không phải thánh phụ thì ai thay não chủ nhà mi cứu thế giới này?
Nhưng thật ra không thể nói Dung Đường là thánh phụ, y có nhận thức rất rõ ràng về bản thân.
Y chỉ là một người bình thường có chút đạo đức và trách nhiệm. Bởi vì biết kết cục của đại đa số người trên thế giới này, cho nên tự nhiên có vài phần thương xót, gặp phải cực khổ không nhìn nổi sẽ đưa tay giúp một tay mà thôi.
Nhưng Lý Phán Yên hoàn toàn không thuộc phạm trù "cực khổ không nhìn nổi", ngược lại, Dung Đường rất vui khi thấy cô ta gặp báo ứng.
Thiện có thiện báo, ác có ác báo, đây mới là quy luật vận hành tuần hoàn nhân quả của thế giới, Dung Đường cũng không muốn thay đổi nó.
Nhưng thật đáng tiếc, Túc Hoài Cảnh ở trong phần nhân quả này.
Dung Đường nói: "Ta cứu Lý Phán Yên một mạng, coi như báo ơn dưỡng dục của Lý Trường Phủ đối với ngươi.”
Thật ra không có ân tình, ân tình dù lớn đến đâu cũng đã bị đào thải hoàn toàn trong chín năm khổ luyện và đối xử khắc nghiệt. Nhưng điều duy nhất không thể phủ nhận chính là, lúc trước nếu không phải Lý Trường Phủ mang Túc Hoài Cảnh rời khỏi kinh thành,có lẽ hắn đã chết dưới trận rung chuyển không có ánh mặt trời kia.
Lý Trường Phủ ngày sau bị đại nhân vật phản diện trả thù như thế nào đều là tội đáng bị trừng phạt, nhưng tư tâm Dung Đường không muốn để Túc Hoài Cảnh mắc nợ bất cứ điều gì với bọn họ.
Lý Trường Phủ coi như đã cứu Túc Hoài Cảnh một mạng, Dung Đường cứu Lý Phán Yên một mạng, coi như tương đương, từ nay về sau sống hay chết chẳng liên quan gì tới hắn hoặc là nói Thất hoàng tử điện hạ.
Dung Đường thản nhiên nói: "Ta đã nói ta là người keo kiệt, ta rất giỏi tính sổ.”
Túc Hoài Cảnh bối rối hồi lâu, Thịnh Thừa Minh ngồi ở ghế chính, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt. Túc Hoài Cảnh lại ngơ ngác ngồi đó, cúi đầu nhìn mặt Dung Đường, trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng.
Hắn chợt nhận ra mình không biết phải nói gì.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện "Báo đáp" Lý Trường Phủ. Nên báo đáp như thế nào đây? Báo đáp ông ta hà khắc với mình? Báo đáp ông ta lợi dụng mình? Báo đáp ông ta ý đồ dùng mình làm mồi nhử để đổi lấy vinh hoa phú quý quan to lộc hậu?
Trong mưu đồ của Túc Hoài Cảnh, đãi ngộ cao nhất mà hắn có thể dành cho Lý Trường Phủ chính là cho ông ta toàn thây, những thứ khác thì đừng nghĩ tới.
Nhưng Dung Đường nói" tiện báo ân dưỡng dục", Túc Hoài Cảnh đột nhiên nhớ tới, thật ra lúc ban đầu hắn từng coi dượng là người nhà.
Hắn đem Đông Châu quý giá trên đời đưa cho dượng, hao hết tâm lực lấy lòng dượng, làm sai vặt của các anh em họ, ngày qua ngày bị Lý Phán Yên ngu xuẩn lại vụng về trêu chọc.
Hắn là Thất hoàng tử tôn quý nhất của Đại Ngu, nhưng sau khi cửa nát nhà tan lại lưu lạc tha hương, cẩn thận từng li từng tí sắm vai một đứa trẻ vô tri, đáy lòng cất giấu một tia hy vọng xa vời có lẽ có thể được bọn họ coi là người nhà.
Túc Hoài Cảnh sẽ khinh bỉ bản thân mình khi đó.
Cho dù hiện tại nhớ tới hắn cũng cảm thấy không chịu nổi. Nhưng Túc Hoài Cảnh cũng biết, từ trước đến nay hắn rất giỏi ngụy trang, đây chính là ưu điểm của hắn.
Duy chỉ có trước mặt Dung Đường, ngụy trang lớn nhất hắn làm chính là khắc chế không ôm lấy y.
Hầu kết Túc Hoài Cảnh khẽ động, giọng điệu trở nên khàn khàn, hắn hỏi: "Sau đó thì sao?”
Dung Đường đã cách xa, húp từng ngụm canh lớn, nghe vậy chưa kịp chuẩn bị nên bị sặc, quay đầu ho khan hồi lâu, Túc Hoài Cảnh thuận thế đưa y ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
Bên ngoài các không khí trong lành, thỉnh thoảng vẫn có người đi bộ qua lại, còn có thể mơ thấy âm thanh của tiếng hát mơ hồ. Dung Đường cảm nhận được gió mát từ mặt nước thổi tới, cuối cùng cũng ngừng ho, ngước mắt hơi có vẻ oán giận liếc Túc Hoài Cảnh một cái, làm như trách hắn vừa mới không báo đã gọi mình.
Liếc xong rồi mới trả lời câu hỏi của hắn:“Ta không thích Lý Trường Phủ, thậm chí không thích cả nhà ông ta, không đến trước mặt Phật tổ khẩn cầu bọn họ lập tức chết bất đắc kỳ tử đã là công đức lớn nhất của ta, chẳng lẽ ngươi trông cậy ta nuôi cả nhà bọn họ ư?"
Y nói rất lạc điệu, nhưng hết lần này tới lần khác ma xui quỷ khiến, không hiểu sao Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy y biết hết tính toán của mình đối với bọn họ, hơn nữa còn dung túng cho những ý nghĩ ác liệt kia của mình.
Mùng một tháng tư, trăng non biến mất.
Dung Đường tản bộ dọc theo con đường nhỏ trên đảo, chậm rãi đi qua bụi hoa, ngửa đầu nhìn màn đêm, trăng bị che khuất, ánh sao dày đặc, đẹp hơn mọi cảnh đêm y từng thấy ở thời hiện đại.
Dung Đường thờ ơ nói: "Trên đời này phải có báo ứng, nếu không thì kẻ ác khách quý chật nhà, người thiện da ngựa bọc thây; người chính nghĩa bị bỏ tù, kẻ gian nịnh ngồi vững trên minh đài... Hoài Cảnh, ngươi nói nào có đạo lý này chứ?"
Chuyện Ninh Tuyên Vương thế tử thích làm nhất là múc một đ ĩa đồ ăn vặt, cầm một quyển sách, nằm ở trên giường sập đắm mình trong ánh nắng ấm áp của buổi chiều xuân, đọc truyện suốt cả buổi chiều.
Chuyện thứ hai Ninh Tuyên Vương thế tử thích làm là mua thêm quần áo, giày dép, sách vở, bút mực, nghiên mực, hoàn bội, túi thơm cho lang quân mới vào cửa của y...... Tốt nhất là tặng tất cả những gì có thể mua được ở Đại Ngu cho Túc Hoài Cảnh, thiên vị vô cùng trắng trợn.
Chuyện thứ ba thế tử Ninh Tuyên Vương thường làm chính là ngồi trong thư phòng cả buổi chiều, im lặng chép một quyển kinh thư toàn mùi đàn hương.
Y là Bồ Tát nhỏ vô dục vô cầu, điều ngóng trông duy nhất chính là ăn một bữa thức ăn hợp khẩu vị, thời tiết không tốt có thể làm nũng một lúc trên giường, thời tiết tốt thì đi ra ngoài dạo phố.
Y xem nhẹ sinh tử nhưng dường như lại rất coi trọng nó. Y sẽ nói về cái chết mà chẳng hề e dè, đồng thời cũng sẽ mời đại phu trị liệu thương thế khi có người làm tổn thương hắn.
Túc Hoài Cảnh biết y thông minh, biết bị trói buộc dưới thân xác bệnh tật này có linh hồn lấp lánh chói lóa nào, nhưng hắn không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ Dung Đường.
Thậm chí hắn không kịp nghĩ, trước khi kịp phản ứng thì đã đưa tay ôm lấy thân thể gầy gò tưởng như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Túc Hoài Cảnh vùi đầu vào cổ Dung Đường, yết hầu khẽ lăn, giọng khàn khàn kỳ cục: "Để ta ôm một lát.”
Tiếng nước chảy khoan thai trong hồ, côn trùng và chim khẽ kêu, Dung Đường chỉ hơi ngơ ngác rồi khựng lại tại chỗ, mặc cho hắn ôm mình, tự nhủ hơi ấm truyền ra từ cổ mình chỉ là hơi thở của Túc Hoài Cảnh mà không phải nước mắt.
Qua một lúc lâu, lại tựa như chỉ trong chốc lát, Túc Hoài Cảnh vẫn ôm y, đầu rất dịu ngoan vùi vào hõm cổ y, không hề động đậy. Dung Đường vỗ vỗ cánh tay hắn, nhẹ giọng gọi: "Hoài Cảnh.”
“Ừ. "Túc Hoài Cảnh buồn bực đáp.
Dung Đường nói: "Đồng ý với Kha Hồng Tuyết đi, ta muốn ngươi đứng đầu.”
“Có được không? " Y mềm giọng, học theo dáng vẻ làm nũng của Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh hơi khựng lại, lạnh lùng ngước mắt nhìn qua, đúng lúc phía sau có tiếng cười rất là phóng túng vang lên.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy có người mặc trường bào tơ lụa đỏ thắm, cười rất thoải mái, vừa vỗ tay vừa nói: "Sớm nghe nói sức khoẻ Dung biểu ca rất tốt còn thông minh hơn người, đáng tiếc vẫn không có thời gian đến bái phỏng, hôm nay vừa thấy đúng là danh bất hư truyền. Như vậy xem ra, mẫu hậu và tổ cô mẫu cũng có thể yên tâm rồi."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu lại nhìn một thanh niên mặc áo dài màu vàng hạnh: "Nhị ca, ta nghĩ hẳn Tần thế tử đang đợi huynh nhỉ? Chẳng phải ngu đệ đã nói rồi sao, hội Chiết Hoa không câu nệ quy củ tôn ti, cũng không cần chú ý trình tự cùng thời gian khai tiệc, gần đây chắc là huynh bận quá nên quên mất nói với họ, hại thế tử gia biểu ca bị mắng một trận.”
Người tới chính là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, hai người không biết nghe được bao nhiêu, mặt tam hoàng tử Thịnh Thừa Tinh ý cười dào dạt, biểu cảm nhị hoàng tử Thịnh Thừa Minh rất khó coi. Đầu tiên gã hung hăng trừng Tần Bằng Huyên một cái, ngay sau đó hướng ánh mắt không vui về phía người khởi xướng Dung Đường.
Nhưng còn chưa kịp trách tội, Thịnh Thừa Minh thoáng nhìn người ngồi bên cạnh Dung Đường, mặt đột nhiên biến sắc, vội vàng tiến lên nửa bước, sau đó đột ngột dừng lại tại chỗ.
Túc Hoài Cảnh vẫn ngồi ở bên cạnh Dung Đường, không rời tay, nom cặp phu phu ân ái đến ghen chết người bên ngoài.
Hắn không nói cũng không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt liếc qua khi Thịnh Thừa Tinh nói chuyện với Dung Đường, sau đó lại cúi đầu cầm tay Dung Đường.
Giống như đám thiên hoàng quý tộc phong nhã, vinh sủng đầy người trong Lãm Nguyệt Các này, gộp lại cũng không bằng mấy ngón tay Dung Đường đáng để hắn nhìn nhiều thêm một cái.
Dung Đường do dự một lát có nên đứng lên thỉnh an hai vị hoàng tử hay không, suy nghĩ một hồi lại ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ gật đầu coi như chào hỏi bọn họ từ xa.
Tần Bằng Huyên một giây trước còn giận không kềm được thở hổn hà hổn hển, một giây sau lại giống như bị giội cho gáo nước lạnh ướt sũng, khẽ cắn môi đứng dậy, ẩn nhẫn đi về phía trước vài bước, cúi đầu chờ Tam hoàng tử phân phó.
Ánh mắt Thịnh Thừa Minh không chuyển hướng, ngây ngốc nhìn Túc Hoài Cảnh hồi lâu.
Cũng may Túc Hoài Cảnh và Dung Đường ngồi cùng một chỗ, ánh mắt này của gã, người không biết còn tưởng gã đang nhìn Ninh Tuyên Vương thế tử.
Một lúc lâu sau, đầu Túc Hoài Cảnh lắc lắc, ho nhẹ một tiếng. Hắn uông tay Dung Đường ra, đổi một cái bát sạch, múc cho Dung Đường bát bồ câu hầm ấm khác, đặt bát canh đã nguội trước mặt mình.
Động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, dáng vẻ tao nhã, sau khi làm xong Túc Hoài Cảnh nhếch môi cười yếu ớt, nhìn về phía đám người mà cụ thể là ba người, dịu dàng hỏi: "Hai vị điện hạ, Tần thế tử, xin hỏi hiện tại có thể mở tiệc chưa?”
Giọng thiếu niên như phượng hót, dung nhan mỹ lệ. Trong lúc nhất thời nước chảy mùa xuân ngoài các hay khúc nhạc trong đình đều trở thành nền cho hắn.
Thịnh Thừa Minh được gọi hồn về, vội vàng gật đầu: "Tất nhiên là được, công…”
Gã dừng một chút, chuyển hướng sang Tần Bằng Huyên, tiếp lời, lạnh lùng nói: "Còn không mau nhận lỗi với công tử và Dung thế tử gia!"
Đồng tử Tần Bằng Huyên phóng đại, không cam lòng nắm chặt nắm đấm, đứng lặng tại chỗ một hồi lâu mới không phục cúi đầu với Dung Đường và Túc Hoài Cảnh: "Là ta lỗ m ãng, mong Ninh Tuyên Vương thế tử, thế tử phi thứ lỗi.”
Túc Hoài Cảnh vẫn giữ dáng vẻ không quyết định chuyện bên ngoài, hoàn toàn dựa vào Dung Đường. Vì thế tầm mắt Dung Đường bèn rơi xuống người Tần Bằng Huyên.
Công tử tiểu thư, văn quan học giả xung quanh đến dự hội, cơ hồ tất cả đều hữu ý vô ý nhìn qua đây. Dung Đường liếc Tần Bằng Huyên một cái, không so đo chuyện gã nói năng lỗ mã ng lúc trước, nhưng vẫn phải nói: "Thứ lỗi không dám nhận, chỉ là hi vọng lần này sau khi hội Chiết Hoa kết thúc, chuyện của Lý Phán Yên, thế tử gia có thể cho Hoài Cảnh nhà ta một lời công đạo!"
Mặt Tần Bằng Huyên lúc đỏ lúc trắng, ngại hai vị hoàng tử ở đây, đầu lưỡi cũng sắp cắn chảy máu vẫn chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Thịnh Thừa Tinh đã xem đủ trò rồi, dương dương tự đắc cười lớn, để mọi người tiếp tục thưởng thức bữa tiệc, câu chuyện ở góc lầu hai cuối cùng cũng kết thúc.
Dung Đường uống một muỗng canh bồ câu sữa hầm, suy nghĩ trong đầu bay toán loạn, bất giác suy nghĩ tới chuyện của Lý Phán Yên có gì đó khá kỳ quặc. Quay qua thấy Túc Hoài Cảnh thong dong uống nửa chén canh ban đầu múc cho y, hạ giọng có hơi bất bình, giống như là có chút cố tình gây sự hơn, hỏi: "Đường Đường, chuyện của Lý Phán Yên sao lại muốn gã nói với ta?"
“……?”
Dung Đường đang suy nghĩ việc này, Túc Hoài Cảnh đã tự mình tới gần, trong lúc nhất thời y không thể phân biệt được đại nhân vật phản diện đang cố ý lộ dấu vết hay chỉ là tò mò về lời y vừa nói mà thôi.
Nhưng hình như cũng không phải, bởi vì một giây sau Dung Đường nghe thấy Túc Hoài Cảnh không buông tha nói: "Ta và cô ta chẳng có quan hệ gì cả, cô ta sống hay chết, sảy thai hay là sinh thai long phượng thì có liên quan gì tới ta đâu, sao lại muốn Tần Bằng Huyên giải thích với ta?”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, lại vừa vặn duy trì cường độ hai người đều có thể nghe rõ ràng. Dung Đường nghe xong chớp chớp mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, ý đồ tìm chút biểu cảm nào đó trên mặt hắn, để phân tích phía sau đoạn văn này có hàm nghĩa sâu xa gì.
Nhưng có lẽ y tốn thời gian hơi lâu, Túc Hoài Cảnh còn chưa mất kiên nhẫn, hệ thống lên tiếng trước: 【 đừng nghĩ nữa, chỉ là hắn đang càn quấy thôi. 】
Dung Đường: "...? Hắn có ý đồ gì?”
[Ai biết được?]
Thật ra hệ thống muốn nói: Ký chủ, nếu ở thời hiện đại mà yêu vài lần, có lẽ cậu sẽ không bối rối như vậy, đại nhân vật phản diện này biểu hiện thấy thế nào cũng giống cố tình gây sự, làm nũng người yêu.
Mặc kệ là nam hay nữ, dù sao sau khi làm nũng xong khiến cho nửa kia phải dỗ dành mình coi như đạt được mục đích.
Nhưng hệ thống lại không muốn nói thẳng với ký chủ: Cậu mau đi dỗ dành đại nhân vật phản diện đi!
Chuyện này chẳng khoa học chút nào, dù sao người nó muốn cứu là nam chính của hệ thống kia mà! Bây giờ cấu kết với ký chủ làm việc xấu đã vi phạm ý thức của não chủ rồi, sao có thể mang lại lợi ích cho nhân vật phản diện chứ!?
Vì thế hệ thống khôn ngoan không nói gì, để Dung Đường suy nghĩ hồi lâu, thăm dò nói: "Gã rất giàu.”
Nụ cười trên mặt Túc Hoài Cảnh lập tức cứng đờ, đôi mắt hơi mở to, đầu khẽ cử động, lộ ra vẻ nghi hoặc: "?”
Giọng Dung Đường nhỏ hơn, cơ hồ là dán vào Túc Hoài Cảnh nói: "Nhà Vũ Khang bá làm ăn phát đạt, tài sản trong tay Tần Bằng Huyên tuy còn kém ta, nhưng cũng có rất nhiều. Chờ sau khi hội Chiết Hoa kết thúc, gã tới cửa nhận lỗi, chúng ta lừa gã một khoản.”
Túc Hoài Cảnh lần này mất rất nhiều thời gian mới phản ứng lại, khóe môi nhếch lên một tia ý cười cơ hồ không đ è xuống được, con ngươi cong cong, lại nhớ không thể làm ra hành động khác lạ trước mặt người khác, chỉ có thể cũng nhỏ giọng, tựa đầu vào đầu y nói nhỏ: "Không tốt lắm đâu nhỉ? Là Lý Phán Yên sảy thai chứ không phải ta.”
Dung Đường rất đương nhiên, không hề áy náy: "Nhưng lúc trước ngươi nói trước khi bị đưa tới Phong Nguyệt lâu, chỉ ăn bánh ngọt Lý Phán Yên đưa tới.”
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Đúng vậy, cho nên?”
“Cho nên cô ta bỏ thuốc ngươi, cô ta không phải người tốt! "Dung Đường nói," Chưa kể chuyện chúng ta lừa gạt Tần Bằng Huyên không liên quan đến cô ta, nghiêm túc tính ra Lý Phán Yên còn phải cảm ơn ta đã ra mặt thay ấy.”
Nụ cười của Túc Hoài Cảnh càng sâu hơn, hỏi: "Sao lại nói như thế?”
Dung Đường làm như thật nói: "Ngươi nghĩ xem, cô ta vừa sảy thai, Tần Bằng Huyên có thể một mình đi ra tham gia hội Chiết Hoa rõ ràng là không coi trọng cô ta. Hơn nữa Tam điện hạ tổ chức yến hội này nói là thịnh yến cho tài tử đấu văn, nhưng ngươi không phát hiện có rất nhiều quý nữ vào ở Phù Viên sao?”
Lúc Dung Đường nói những chuyện buôn dưa này biểu tình rất là sinh động, muốn phòng ngừa giọng của mình quá lớn bị người bên ngoài nghe được, lại sợ âm lượng quá nhỏ Túc Hoài Cảnh nghe không thấy, cho nên chỉ có thể đến rất gần, gần đến mức Túc Hoài Cảnh có thể ngửi thấy mùi đàn hương hun qua trên quần áo y.
Vốn nên là mùi vị ngưng thần tĩnh tâm, không hiểu sao Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy có một sợi lông vũ nhỏ nhẹ nhàng gãi trái tim mình, trêu đùa.
Hắn lại đáp một tiếng, Dung Đường nói tiếp: "Cho nên hội Chiết Hoa này thật ra cũng là hội xem mắt. Tới nay Vũ Khang bá chưa cưới chính thê cho con trai cả, thiếp thất lại vừa sảy thai. Lỡ như mấy ngày nay Tần Bằng Huyên nhìn trúng tiểu thư nhà nào, hạ sính cưới về nhà làm chủ mẫu, Lý Phán Yên về sau còn có ngày lành sao?”
Túc Hoài Cảnh cười nói tiếp: "Cho nên Đường Đường ca ca gây chuyện với gã trước bao người như vậy, cho mọi người đều biết Lý Phán Yên tuy là thiếp thất nhưng lại có quan hệ họ hàng với Ninh Tuyên vương phủ, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, cũng sẽ bởi vì có ngươi nên sẽ kính trọng cô ấy hơn một chút ư?”
Dung Đường gật đầu, vẻ mặt kiêu căng đáng yêu: "Ừ!”
Túc Hoài Cảnh không ngừng cười, tay có hơi ngứa ngáy, kiềm chế khẽ vê, hỏi: "Nhưng Đường Đường, ngươi thật sự muốn che chở cô ấy sao?”
Dung Đường nghe vậy lông mày khẽ nhíu lại, suy nghĩ một lát, nói: "Xem tình huống đã.”
Túc Hoài Cảnh: "Hả?”
Dung Đường: "Nếu Lý Trường Phủ quỳ xuống trước mặt ngươi xin lỗi ngươi, có lẽ ta sẽ nghĩ cách đưa cô ta ra khỏi phủ Vũ Khang Bá, cho chút tiền bạc đưa cô ta về nhà.”
Nói xong Dung Đường dừng một chút, nhướng mày, giọng điệu không vui nói: "Nhưng nếu như chính cô ta chấp mê bất ngộ, cho rằng Tần Bằng Huyên là người tốt, ta sẽ mặc kệ cô ta.”
Túc Hoài Cảnh đầu tiên bị sự đáng yêu của Dung Đường ấn tượng, sau đó có chút tò mò, phát hiện lần này mình không hiểu lắm suy nghĩ của Dung Đường, liền hỏi:" Chẳng phải Đường Đường nói cô ấy không phải người tốt sao.”
“Đúng là không tốt thật. "Dung Đường bình luận không chút keo kiệt.
Túc Hoài Cảnh: "Vậy tại sao còn muốn cứu cô ấy ra khỏi hố lửa?”
Dung Đường ngước mắt lên, mi mắt khẽ rung động, y nói rất nhẹ nhàng, giống như vốn nên là như thế: "Bởi vì ngươi.”
Túc Hoài Cảnh giật mình: "Tại sao lại là bởi vì ta?”
Dung Đường xem nhẹ chữ "lại" trong lời hắn, nói: "Bởi vì mọi người đều biết Ninh Tuyên Vương thế tử phi là cháu ngoại của Binh bộ Thị lang Lý Trường Phủ, mà Lý Phán Yên là con gái cả của Lý Trường Phủ.”
Hệ thống ở cùng y thời gian lâu nhất, có đôi khi sẽ mắng Dung Đường thánh phụ, lòng thương hại dư thừa, Dung Đường sẽ cãi lại không phải thánh phụ thì ai thay não chủ nhà mi cứu thế giới này?
Nhưng thật ra không thể nói Dung Đường là thánh phụ, y có nhận thức rất rõ ràng về bản thân.
Y chỉ là một người bình thường có chút đạo đức và trách nhiệm. Bởi vì biết kết cục của đại đa số người trên thế giới này, cho nên tự nhiên có vài phần thương xót, gặp phải cực khổ không nhìn nổi sẽ đưa tay giúp một tay mà thôi.
Nhưng Lý Phán Yên hoàn toàn không thuộc phạm trù "cực khổ không nhìn nổi", ngược lại, Dung Đường rất vui khi thấy cô ta gặp báo ứng.
Thiện có thiện báo, ác có ác báo, đây mới là quy luật vận hành tuần hoàn nhân quả của thế giới, Dung Đường cũng không muốn thay đổi nó.
Nhưng thật đáng tiếc, Túc Hoài Cảnh ở trong phần nhân quả này.
Dung Đường nói: "Ta cứu Lý Phán Yên một mạng, coi như báo ơn dưỡng dục của Lý Trường Phủ đối với ngươi.”
Thật ra không có ân tình, ân tình dù lớn đến đâu cũng đã bị đào thải hoàn toàn trong chín năm khổ luyện và đối xử khắc nghiệt. Nhưng điều duy nhất không thể phủ nhận chính là, lúc trước nếu không phải Lý Trường Phủ mang Túc Hoài Cảnh rời khỏi kinh thành,có lẽ hắn đã chết dưới trận rung chuyển không có ánh mặt trời kia.
Lý Trường Phủ ngày sau bị đại nhân vật phản diện trả thù như thế nào đều là tội đáng bị trừng phạt, nhưng tư tâm Dung Đường không muốn để Túc Hoài Cảnh mắc nợ bất cứ điều gì với bọn họ.
Lý Trường Phủ coi như đã cứu Túc Hoài Cảnh một mạng, Dung Đường cứu Lý Phán Yên một mạng, coi như tương đương, từ nay về sau sống hay chết chẳng liên quan gì tới hắn hoặc là nói Thất hoàng tử điện hạ.
Dung Đường thản nhiên nói: "Ta đã nói ta là người keo kiệt, ta rất giỏi tính sổ.”
Túc Hoài Cảnh bối rối hồi lâu, Thịnh Thừa Minh ngồi ở ghế chính, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt. Túc Hoài Cảnh lại ngơ ngác ngồi đó, cúi đầu nhìn mặt Dung Đường, trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng.
Hắn chợt nhận ra mình không biết phải nói gì.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện "Báo đáp" Lý Trường Phủ. Nên báo đáp như thế nào đây? Báo đáp ông ta hà khắc với mình? Báo đáp ông ta lợi dụng mình? Báo đáp ông ta ý đồ dùng mình làm mồi nhử để đổi lấy vinh hoa phú quý quan to lộc hậu?
Trong mưu đồ của Túc Hoài Cảnh, đãi ngộ cao nhất mà hắn có thể dành cho Lý Trường Phủ chính là cho ông ta toàn thây, những thứ khác thì đừng nghĩ tới.
Nhưng Dung Đường nói" tiện báo ân dưỡng dục", Túc Hoài Cảnh đột nhiên nhớ tới, thật ra lúc ban đầu hắn từng coi dượng là người nhà.
Hắn đem Đông Châu quý giá trên đời đưa cho dượng, hao hết tâm lực lấy lòng dượng, làm sai vặt của các anh em họ, ngày qua ngày bị Lý Phán Yên ngu xuẩn lại vụng về trêu chọc.
Hắn là Thất hoàng tử tôn quý nhất của Đại Ngu, nhưng sau khi cửa nát nhà tan lại lưu lạc tha hương, cẩn thận từng li từng tí sắm vai một đứa trẻ vô tri, đáy lòng cất giấu một tia hy vọng xa vời có lẽ có thể được bọn họ coi là người nhà.
Túc Hoài Cảnh sẽ khinh bỉ bản thân mình khi đó.
Cho dù hiện tại nhớ tới hắn cũng cảm thấy không chịu nổi. Nhưng Túc Hoài Cảnh cũng biết, từ trước đến nay hắn rất giỏi ngụy trang, đây chính là ưu điểm của hắn.
Duy chỉ có trước mặt Dung Đường, ngụy trang lớn nhất hắn làm chính là khắc chế không ôm lấy y.
Hầu kết Túc Hoài Cảnh khẽ động, giọng điệu trở nên khàn khàn, hắn hỏi: "Sau đó thì sao?”
Dung Đường đã cách xa, húp từng ngụm canh lớn, nghe vậy chưa kịp chuẩn bị nên bị sặc, quay đầu ho khan hồi lâu, Túc Hoài Cảnh thuận thế đưa y ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
Bên ngoài các không khí trong lành, thỉnh thoảng vẫn có người đi bộ qua lại, còn có thể mơ thấy âm thanh của tiếng hát mơ hồ. Dung Đường cảm nhận được gió mát từ mặt nước thổi tới, cuối cùng cũng ngừng ho, ngước mắt hơi có vẻ oán giận liếc Túc Hoài Cảnh một cái, làm như trách hắn vừa mới không báo đã gọi mình.
Liếc xong rồi mới trả lời câu hỏi của hắn:“Ta không thích Lý Trường Phủ, thậm chí không thích cả nhà ông ta, không đến trước mặt Phật tổ khẩn cầu bọn họ lập tức chết bất đắc kỳ tử đã là công đức lớn nhất của ta, chẳng lẽ ngươi trông cậy ta nuôi cả nhà bọn họ ư?"
Y nói rất lạc điệu, nhưng hết lần này tới lần khác ma xui quỷ khiến, không hiểu sao Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy y biết hết tính toán của mình đối với bọn họ, hơn nữa còn dung túng cho những ý nghĩ ác liệt kia của mình.
Mùng một tháng tư, trăng non biến mất.
Dung Đường tản bộ dọc theo con đường nhỏ trên đảo, chậm rãi đi qua bụi hoa, ngửa đầu nhìn màn đêm, trăng bị che khuất, ánh sao dày đặc, đẹp hơn mọi cảnh đêm y từng thấy ở thời hiện đại.
Dung Đường thờ ơ nói: "Trên đời này phải có báo ứng, nếu không thì kẻ ác khách quý chật nhà, người thiện da ngựa bọc thây; người chính nghĩa bị bỏ tù, kẻ gian nịnh ngồi vững trên minh đài... Hoài Cảnh, ngươi nói nào có đạo lý này chứ?"
Chuyện Ninh Tuyên Vương thế tử thích làm nhất là múc một đ ĩa đồ ăn vặt, cầm một quyển sách, nằm ở trên giường sập đắm mình trong ánh nắng ấm áp của buổi chiều xuân, đọc truyện suốt cả buổi chiều.
Chuyện thứ hai Ninh Tuyên Vương thế tử thích làm là mua thêm quần áo, giày dép, sách vở, bút mực, nghiên mực, hoàn bội, túi thơm cho lang quân mới vào cửa của y...... Tốt nhất là tặng tất cả những gì có thể mua được ở Đại Ngu cho Túc Hoài Cảnh, thiên vị vô cùng trắng trợn.
Chuyện thứ ba thế tử Ninh Tuyên Vương thường làm chính là ngồi trong thư phòng cả buổi chiều, im lặng chép một quyển kinh thư toàn mùi đàn hương.
Y là Bồ Tát nhỏ vô dục vô cầu, điều ngóng trông duy nhất chính là ăn một bữa thức ăn hợp khẩu vị, thời tiết không tốt có thể làm nũng một lúc trên giường, thời tiết tốt thì đi ra ngoài dạo phố.
Y xem nhẹ sinh tử nhưng dường như lại rất coi trọng nó. Y sẽ nói về cái chết mà chẳng hề e dè, đồng thời cũng sẽ mời đại phu trị liệu thương thế khi có người làm tổn thương hắn.
Túc Hoài Cảnh biết y thông minh, biết bị trói buộc dưới thân xác bệnh tật này có linh hồn lấp lánh chói lóa nào, nhưng hắn không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ Dung Đường.
Thậm chí hắn không kịp nghĩ, trước khi kịp phản ứng thì đã đưa tay ôm lấy thân thể gầy gò tưởng như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Túc Hoài Cảnh vùi đầu vào cổ Dung Đường, yết hầu khẽ lăn, giọng khàn khàn kỳ cục: "Để ta ôm một lát.”
Tiếng nước chảy khoan thai trong hồ, côn trùng và chim khẽ kêu, Dung Đường chỉ hơi ngơ ngác rồi khựng lại tại chỗ, mặc cho hắn ôm mình, tự nhủ hơi ấm truyền ra từ cổ mình chỉ là hơi thở của Túc Hoài Cảnh mà không phải nước mắt.
Qua một lúc lâu, lại tựa như chỉ trong chốc lát, Túc Hoài Cảnh vẫn ôm y, đầu rất dịu ngoan vùi vào hõm cổ y, không hề động đậy. Dung Đường vỗ vỗ cánh tay hắn, nhẹ giọng gọi: "Hoài Cảnh.”
“Ừ. "Túc Hoài Cảnh buồn bực đáp.
Dung Đường nói: "Đồng ý với Kha Hồng Tuyết đi, ta muốn ngươi đứng đầu.”
“Có được không? " Y mềm giọng, học theo dáng vẻ làm nũng của Túc Hoài Cảnh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương