Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 42



Phù viên giống như một thế ngoại đào nguyên, rời xa kinh thành phồn hoa hỗn loạn, ngày ngày làm bạn cùng với thơ ca, sẽ làm cho ít người sinh ra cảm giác ngẩn ngơ mê ly.

Chủ đề hội chiết hoa thay đổi mỗi ngày, ngày thứ nhất là thược dược, ngày thứ hai là dành dành, ngày thứ ba là xuân đào, mãi cho đến ngày thứ sáu, Thịnh Thừa Tinh mới định ra chủ đề mẫu đơn.

Sáng sớm Lư Gia Hi cầm bảng hiệu đến tiểu viện, Dung Đường nghe tin tức này thì cười mỉa mai.

Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh bóc ra một bát sơn trà vàng óng tròn vo, dùng nĩa nhỏ chọc vào đưa tới bên tay Dung Đường: "Ăn một cái nào?”

Dung Đường do dự một giây, quay đầu, một ngụm ăn hết sơn trà, lập tức phồng ra một cái u nhỏ, Túc Hoài Cảnh nhìn mà muốn chọc tay vào nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi Lư Gia Hi: "Không phải đầu cũng không phải đuôi, tại sao lại là hôm nay?”

Lư Gia Hi trả lời hai chữ: " Áp trục.”

Kha Hồng Tuyết ở bên cạnh khuyến khích Mộc Cảnh Tự chơi cờ năm quân với hắn. Nghe vậy dừng tay lại, cười đến mức không khép mắt lại được, hạ xuống từng quân nối thành dây, sau đó thu hồi từng viên một, cực kỳ chậm rãi mà ám chỉ ăn một quân màu trắng của Mộc Cảnh Tự, nói: "Có nên có thể nói lá gan của Thịnh Thừa Tinh đúng là truyền thừa từ Hạ nguyên soái và Huệ quý phi không?”

(Cờ năm quân giống cờ caro)

Áp trục là cách dùng của hí khúc, Dung Đường nhìn bằng con mắt của người hiện đại, giáo viên hí khúc là một nghệ sĩ lão làng, phát huy văn hóa truyền thống, rất đáng được tôn trọng.

Nhưng trong bối cảnh thời đại phong kiến Đại Ngu này, hát hí khúc gọi là con hát, lấy con hát ra so sánh với nương nương trong cung - - thậm chí là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nếu Thịnh Thừa Tinh không phải hoàng tử thì cho dù hắn có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ để chém.

Kha Hồng Tuyết nói: " Trong hội Chiết Hoa lần này, người đi không phải là học sinh chưa ra khỏi học phủ thì cũng là văn quan học đòi văn nhã, hoặc là con cháu quan gia không có đầu óc gì chỉ biết uống rượu hưởng lạc. Bọn họ nghe Thịnh Thừa Tinh giải thích như thế, nói không chừng sẽ thổi phồng hắn thật sự coi trọng vị mẹ cả Hoàng hậu nương nương này, ngay cả Mẫu Đơn Thi Hội cũng cho đãi ngộ áp trục. Cứ như vậy, Thược Dược ngày đầu tiên đổ thành viên gạch thả con tép bắt con tôm, không chỉ không thể nói hắn không tôn trọng, ngược lại hoàn toàn bởi vì tôn trọng mới lấy cả mẹ ruột của mình ra làm nền cho Hoàng hậu nương nương.”

Kha Hồng Tuyết cười hạ cờ, cũng không biết là nhắc nhở hay là xem kịch, liếc mắt nhìn Dung Đường một cái, lại nói: "“Cho dù có người thực sự hiểu rõ trong đó có âm mưu nhưng cũng muốn nhúng tay vào, khó đảm bảo sẽ không trúng ý hắn. Thế tử gia, thiệt thòi này Hoàng hậu nương nương không ăn cũng phải ăn.”

Sắc mặt Dung Đường hơi trầm xuống, y hiểu rõ điểm này cho nên mới cảm thấy không vui.

Y nhổ hạt sơn trà trong miệng ra hỏi: "Thịnh Thừa Tinh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tuổi còn nhỏ mà đã một bụng xấu xa! Mấy đứa con trai của Nhân Thọ Đế chẳng có một đứa nào tốt hết!

Cho dù Túc Hoài Cảnh không báo thù đoạt vị, ngôi vị hoàng đế Đại Ngu này truyền cho mấy đứa con của Nhân Thọ Đế thì có thể truyền được mấy đời đây cơ chứ?

Dung Đường lại một lần nữa cảm thấy thế giới quan của tác giả này rất có vấn đề.

Túc Hoài Cảnh hồi đáp: "Hoàng tử 16 tuổi xuất cung lập phủ, Tam điện hạ năm nay 17 tuổi." Hắn dừng một chút, cười nhẹ bổ sung: "Cùng tuổi với ta.”

Kha Hồng Tuyết mỉm cười ngâm nga chơi cờ, lúc nghe được xưng hô"Tam điện hạ"khóe môi lẳng lặng đè ép xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Cảnh Tự ngồi đối diện hắn.

Người sau lại tương đối bình tĩnh thong dong, dáng vẻ bất động, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.

Kha Hồng Tuyết thở dài trong lòng, hơi lộ vẻ thê lương lắc đầu, hạ xuống một viên đen, trơ mắt nhìn viên trắng của Mộc Cảnh Tự nối thành dây, lại quay về nuốt nước cờ của hắn.

Dung Đường quay đầu, thấy bên môi Túc Hoài Cảnh chứa ý cười tựa như chẳng có gì bận tâm, liền biết hắn có suy nghĩ nên chẳng xoắn xuýt nữa.

Gần đây y rất lười biếng, càng ngày càng tin tưởng Túc Hoài Cảnh, nếu như Túc Hoài Cảnh có thể giúp đỡ một số việc cần đầu óc, Dung Đường sẽ không hỏi nữa, không muốn hao tâm tổn trí.

Vừa vặn Lư Gia Hi thử đưa ra lời mời: "Muốn tới Lãm Nguyệt Các không? Đoàn Tử Ngọc đã sắp xếp một vở kịch mới, nghe nói hôm nay sẽ diễn lần đầu tiên, cố ý hiến cho Tam hoàng tử điện hạ.”

Vừa nói xong, Kha Hồng Tuyết vốn đang hăng say nhất lại không nhúc nhích, chơi cờ năm quân mà một đứa trẻ ba tuổi cũng biết chơi, mí mắt cũng không nâng lên: "Trời nóng nên chẳng muốn di chuyển, các ngươi đi đi, trở về nói với ta xem diễn cái gì là được.”

Dung Đường hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của y Kha Hồng Tuyết là người thích đông vui, thỉnh thoảng trong kinh có gánh hát khác đặt chân tới, cho dù hắn không ăn cơm cũng phải kéo hai ba người bạn tốt đi nghe diễn.

Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Mộc Cảnh Tự, nhưng nếu không mời được học huynh, hắn sẽ chuyển tới Ninh Tuyên vương phủ tìm Dung Đường. Chính bản thân Dung Đường cũng không nhớ rõ mình đã từng đi dạo cùng hắn qua mấy tòa lê viên, nghe qua mấy hồi xuân thu.

Mà nay vở kịch mới trình diễn Kha Thám Hoa lại có thể nhịn được không đi ư?

Dung Đường cảm thấy ngạc nhiên, trước khi đi đã thấy Kha Hồng Tuyết quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh với ánh mắt có phần thăm dò, đột nhiên hỏi: "Túc công tử năm nay mười bảy hay sao?”

Dung Đường dừng bước, quay đầu nhìn nhân vật phản diện, đột nhiên nhận ra một việc:

Y không biết sinh nhật con trai nhà mình!

Tiểu thuyết sẽ không viết sinh nhật nhân vật phản diện, hai đời trước Dung Đường và Túc Hoài Cảnh từng tương giao, nhưng cả hai đều không có tâm tư lôi kéo đối phương đi dự tiệc sinh nhật. Mà khi Kha Hồng Tuyết hỏi như vậy, Dung Đường giật mình nhận ra y vẫn luôn không biết sinh nhật vợ mình!

Cái này rất không hợp với lẽ thường, cưới dâu đưa quà cưới, ăn hỏi sẽ phải kèm theo sinh nhật bát tự của hai người, nhìn một cái là có thể nhớ kỹ, nhưng dòng thời gian của Dung Đường lúc đó rất đơn giản: Tới ngõ Vĩnh An tìm con trai, tới ngoại ô tìm Thẩm Phi Dực, bồi Vương Tú Ngọc đi chùa miếu, tìm mọi cách đưa nhiều sính lễ nhất cho Túc Hoài Cảnh......

Y thật sự không nghĩ tới việc nhìn sinh nhật bát tự của đại nhân vật phản diện.

Có lẽ là ánh mắt quá mức nóng rực, cũng có thể là Túc Hoài Cảnh vẫn luôn vô thức chú ý tới trạng thái của Dung Đường, nhìn thấy thần thái này của y thì thoáng giật mình một giây, cười hỏi ngược lại: "Đường Đường cũng không biết sinh nhật của ta hả?”

Dung Đường có hơi chột dạ, Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói: " Đau lòng quá......”

Dung Đường lập tức xin lỗi: “Xin lỗi.”

Thiếu chút nữa y không dám nhìn Túc Hoài Cảnh, người sau lại nở nụ cười trong trẻo trả lời Kha Hồng Tuyết, ánh mắt nhìn Dung Đường, nói: " Sinh nhật của ta vào mùa xuân, mùng tám tháng giêng, Đường Đường nhớ kỹ chưa?"

“Lộp bộp - - "một tiếng vang nhỏ do va chạm phát ra trên bàn cờ.

Dung Đường còn chưa kịp đáp lại lời của Túc Hoài Cảnh, nghe thấy âm thanh bèn bất giác nhìn qua, đã thấy Kha Hồng Tuyết đang cúi người nhặt một quân trắng trên bàn cờ, lại khôi phục ván cờ bị quân trắng làm loạn trở lại như cũ. Cuối cùng mới bỏ quân cờ vào chung cờ của Mộc Cảnh Tự, cười trêu ghẹo nói: “Ta đã nói ra ngoài chơi thì đừng lo lắng những thứ kia, một hồi giải quyết hậu quả một hồi xử lý công vụ, cho dù học huynh là người sắt cũng gánh không nổi đâu.”

Hắn nhẹ giọng đề nghị: "Lát nữa có cần đi nghỉ ngơi một lát không?”

Dung Đường nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, không biết có phải ảo giác hay không, lại thấy trên gương mặt quanh năm như sương tuyết của Mộc Thiếu Khanh có thêm một sự...... miễn cưỡng có thể gọi là biểu cảm mờ mịt?

Dung Đường đang muốn nhìn kỹ, đã thấy Mộc Cảnh Tự đã thu lại cảm xúc đó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Túc Hoài Cảnh một cái rồi quay đi, một lần nữa đánh cờ,  giọng nói cực nhẹ"Ừ"một tiếng coi như trả lời đề nghị vừa rồi của Kha Hồng Tuyết.

Dung Đường cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Từ sau hai ngày mưa to, Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết đã thanh nhàn hơn rất nhiều, nhưng ở trước mặt bọn họ rất ít khi cố ý hoặc vô tình nhắc tới Thịnh Thừa Lệ, đây là lần đầu tiên Dung Đường nhìn thấy cảm xúc hơi mất khống chế trên mặt Mộc Cảnh Tự.

Mà nguyên nhân......

Y nghĩ nghĩ, hình như là bởi vì sinh nhật Túc Hoài Cảnh?

Có một sợi dây dẫn dắt trong đầu, Dung Đường vô thức cảm giác được khác thường, muốn hỏi kỹ, lại thấy Túc Hoài Cảnh cụp mắt, nhìn về phía Kha Hồng Tuyết, hỏi: " Sao Kha thiếu phó lại đột nhiên nhớ tới sinh nhật của ta?”

Hôm nay Kha Hồng Tuyết mặc đồ hồng phấn, quạt không dùng ngọc mà đổi sang một cái quạt giấy mạ vàng, vừa phú quý ngập trời vừa lịch sự tao nhã lại th ô tục, thiên sinh hài hòa cực kỳ.

Hắn nhàn rỗi nói: "Nói vội vừa vặn nói đến đây nên thuận miệng hỏi, nãy ta đột nhiên nhớ tới mình có một đệ đệ, năm nay cũng tầm mười bảy tuổi nên muốn so sánh hai ngươi xem ai lớn hơn.”

Trên lầu gió mát cùng ánh mặt trời lướt qua, tầng mây bay bổng, Kha Hồng Tuyết và Túc Hoài Cảnh kẻ đứng người ngồi, đều mỉm cười, Túc Hoài Cảnh hỏi: "Kết quả đâu?”

Kha thiếu phó híp mắt, nghiêm túc nhìn Túc Hoài Cảnh, nói không rõ cặp mắt hồ ly kia đến tột cùng là xuyên thấu qua hắn hoài niệm người nào đó, hay là tìm hiểu nguồn gốc mà suy đoán, hắn mở cánh môi, chậm rãi cười nói: "Cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.”

Dung Đường căng thẳng, mày hơi nhíu lại, dưới chân khẽ động đứng ở bên cạnh Túc Hoài Cảnh, đề phòng chốc nữa Kha Hồng Tuyết muốn hỏi ra lời nguy hiểm gì.

Đã thấy ánh mắt Kha Hồng Tuyết lưu chuyển, quơ quạt, rất là tiêu sái nói: " Vốn ta nên hỏi thời gian cụ thể ngươi ra đời,  nhưng đệ đệ của ta......thật là phúc bạc, không sống đến tuổi ngươi, đi lâu rồi, nếu hỏi quá nhiều, ta sợ gợi lên chuyện thương tâm nên không hỏi nữa.”

Túc Hoài Cảnh nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: " Bớt đau buồn.”

Kha Hồng Tuyết: "Chuyện rất nhiều năm trước, dù không muốn nhưng đã xảy ra rồi." Hắn giơ tay hạ xuống một quân, lần nữa nối thành dây ăn một quân của Mộc Cảnh Tự, nhắc nhở Dung Đường: "Vở diễn ở Lãm Nguyệt Các không đợi người ta đâu, nếu thế tử gia muốn xem thì mau đi đi.”

Đám mây tụ tập lại tản ra, đợi ba người rời khỏi cửa trăng của tiểu viện, Kha Hồng Tuyết quay đi, nhìn như rất tùy ý nói: "Học huynh không có gì muốn hỏi ta sao?"

Mộc Cảnh Tự nhìn hắn: "Hỏi ngươi cái gì?”

Kha Hồng Tuyết: "Tỷ như nhà ta ba đời con một, ta móc đâu ra đệ đệ?”

Mộc Cảnh Tự mím môi không nói một lời, trong mắt quanh năm ngưng tụ hàn tuyết lại mơ hồ có dấu hiệu muốn vỡ vụn.

Kha Hồng Tuyết rất hài lòng nhìn một hồi, nở nụ cười: "Huynh như vậy mới thú vị, không cười không giận, không khóc không nháo, ông nội ta cũng không cứng nhắc như huynh, có đôi khi ta cũng nghĩ huynh có phải người tuyết hay không.”

Mộc Cảnh Tự không nói gì, Kha Hồng Tuyết lại cười nói: "Ngược lại có người từng gọi ta là người tuyết, học huynh có biết là ai không?"

Mộc Cảnh Tự nhìn vào mắt hắn, im lặng hồi lâu rồi mở miệng: "Kha Hàn Anh, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Kha Hồng Tuyết cảm thấy vui vẻ, mặt mày càng cong cong.

Người thường tỏ vẻ thân thiết mới có thể gọi tên tự, đến chỗ học huynh của hắn, lúc tức giận thì gọi, lúc khó chịu gọi, lúc muốn kéo dài khoảng cách thì gọi…

Hai lời nói thân mật nhất lướt qua môi lưỡi của y, tất cả đều thể hiện ra sự thờ ơ xa lánh, nhưng lại khiến người ta không thể rời xa, còn hơi nghiện, thậm chí muốn làm cho y tức giận thêm một chút, đọc tên của hắn từng chữ một, cái tên mang mùi hương lạnh giá của tuyết mùa đông.

Kha Hồng Tuyết cười: "Ta chỉ hơi tò mò thôi.”

Hắn thưởng thức một quân cờ, nửa ngày không đáp xuống: "Trong kinh sóng êm biển lặng nhiều năm như vậy, nhưng mấy ngày nay, con trai của Tả Kiêu Vệ tướng quân bị xử tử, Bạch Hổ khó gặp là điềm lành lại được hiến cho Hoàng đế bệ hạ, ngay cả Phong Nguyệt lâu sát vách bên cạnh cũng mở thêm một tòa Thục Đạo các, thậm chí học đệ luôn ngây thơ non nớt của ta, cũng có thể lấy can đảm đi cáo quan..."

Hắn dừng một chút, tựa như vừa mới nhớ ra: "A đúng rồi, ta còn nghe nói đêm Đinh Lai Bảo bị xử quyết, Nhị hoàng tử đã dẫn người đi bắt một người đưa đến Đại Lý Tự, học huynh có biết là ai không?”

Phù Viên có người lui tới, có người ở, có người dự tiệc, có người xem kịch, có người dưỡng bệnh, có người tính toán…

Mà hai người bọn họ ngồi ở trên lầu các, hướng về ánh sáng mặt trời, chơi một ván cờ mà ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu được.

Mộc Cảnh Tự không trả lời, Kha Hồng Tuyết liền tự hỏi tự đáp: "Ta chưa từng gặp, nhưng ta nghe nói người nọ tên là"Trần Phi"."

Đến lúc này Mộc Thiếu Khanh mới lên tiếng: "Tên rất thông thường.”

Kha Hồng Tuyết gật đầu: "Đúng là thông thường - -"  Hắn ngước mắt, bổ sung: "Cũng dễ ngụy trang.”

Hắn có ý ám chỉ: "Chỉ tiếc ta không nhìn thấy tướng mạo xem có giống cố nhân hay không.”

Tay cầm cờ của Mộc Cảnh Tự đột nhiên siết chặt.

Kha Hồng Tuyết nói từng câu từng câu: "Hơn ba tháng trước, thánh thượng hạ lệnh cho Lý Trường Phủ hồi kinh nhậm chức Binh bộ Thị lang; hai tháng trước, Lý đại nhân mang theo trang phục nhẹ cùng con cái trong nhà đến kinh thành nhậm chức...đây là sự trùng hợp gì đây? Sau đó không bao lâu, vị Nhị điện hạ có thể nói là lỗ m ãng của chúng ta liên tiếp tạo ra chiến tích; vị Thế tử gia si ngốc chín năm của chúng ta đột nhiên cưới nam thê."

Quân cờ màu đen chuyển động ở đầu ngón tay, Kha Hồng Tuyết không chút để ý cười: "Còn có một chuyện trùng hợp hơn, chắc chắn là học huynh lười đoán, nên ta nói thẳng cho rồi.”

Hắn cười nói: "Trước khi đến Phù Viên ta đã tìm người tra qua, bọn họ nói với ta sau khi Lý Trường Phủ đi nhậm chức, nữ quyến trong nhà và trưởng bối ngồi xe ngựa trên đường quan đạo từ đất Thục đến kinh thành, ở nơi giáp ranh giữa Thục Tần gặp phải một đám sơn phỉ, không đả thương người mà chỉ cướp đồ. Tiền tài  Lý đại nhân khổ sở tích góp hơn nửa đời người bị cướp sạch, lúc này mới hết cách, đưa con gái ruột đến phủ Vũ Khang Bá làm tiểu thiếp của Tần Bằng Huyên.”

Sắc mặt Mộc Cảnh Tự khẽ biến, khàn giọng hỏi: " Ngươi muốn nói gì?”

Kha Hồng Tuyết lắc đầu: "Ta không muốn nói gì cả, ta chỉ cảm thấy thú vị.”

"Học huynh huynh nói xem, khi tất cả sự trùng hợp trên đời này đều bị kéo tơ lột kén rồi tụ tập vào một người, chúng nó còn có thể tính là trùng hợp không?”

Kha Hồng Tuyết đáp quân cờ vẫn đang thưởng thức trong tay xuống bàn cờ, vui vẻ nhìn những chấm đen nối thành đường đen giống như sâu lông, không đi ăn quân nữa mà cũng không cầm cờ, một tay chống cằm cười nói: "Mà người này lại nói cho ta biết, hắn sinh ra vào mùng tám tháng giêng năm Nguyên Hưng thứ mười tám. Ngươi đoán xem nếu ta tiếp tục hỏi, hắn có thể nói với ta hắn là sinh ra đúng vào giờ Thìn hay không?"

Mùng tám tháng giêng năm Nguyên Hưng thứ mười tám, giờ Thìn, mặt trời mới mọc rơi xuống tuyết đọng trên tường cung điện gạch đỏ ngói xanh, phản chiếu những luồng ánh sáng rực rỡ chói lóa, trong cung Phượng Tê vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Thất hoàng tử được cưng chiều nhất trong hoàng cung Đại Ngu giáng thế vào lúc đó, sau đó ngàn vạn sủng ái rơi vào người hắn như nắng mai, sao sớm xẹt xuống nhân thế này.

Sinh nhật và bát tự của hoàng tử là bí mật của Thiên gia, bình dân vốn không nên biết.

Mộc Cảnh Tự mím môi không nói, Kha Hồng Tuyết khe khẽ thở dài: "Nhiều trùng hợp như vậy, lại cố tình không hề che giấu ở trước mặt ta, hoặc là cố ý ngụy trang, hoặc là..."

Hắn dừng lại, nhìn thẳng Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, huynh tin trên đời có người chết rồi sống lại không?”

Mộc Cảnh Tự không trả lời, Kha Hồng Tuyết vươn tay, hiếm khi vượt quá khuôn phép, hắn ngăn chặn mu bàn tay Mộc Cảnh Tự, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị, nghiêm túc nói: "Ta tin, ta còn tin nhân quả tuần hoàn báo ứng xác đáng, ta tin mắt đền mắt ăn miếng trả miếng, ta tin ngẩng đầu ba thước có thần linh, trên đời này không nên có nhiều kỳ oan tuyết rơi tháng sáu như vậy. Học huynh huynh thì sao?"

Huynh có muốn tin tưởng ta không?

Gió thổi qua tiểu lâu, Mộc Cảnh Tự ngồi tại chỗ trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi rút tay về: "Ta không tin.”

Kha Hồng Tuyết thoáng chốc nóng nảy: "Học huynh - -”

“A Tuyết... "Mộc Cảnh Tự ngắt lời hắn, ngước mắt lên, nhìn vào đáy mắt hắn, lạnh giọng lặp lại:" Ta không tin.”

Đừng cho ta hy vọng.

Đừng để cho ta chờ đợi, sau đó lại một lần nữa thất bại.

Tôi thà mục rữa dưới lòng đất còn hơn chạm vào ánh bình minh.

Sống đã rất mệt mỏi rồi.

Quang ảnh trên đời này đối với ta mà nói, sớm đã là ảo tưởng chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, đâm một cái là vỡ ra.

Vậy thì... đừng chờ mong nữa.

Ta không chịu nổi.
Chương trước Chương tiếp