Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 11: Phối hợp diễn ăn ý
Tôi diện một bộ váy đen ôm sát người cùng với thắt nơ màu trắng trên cổ, với thân hình nét nào ra nét đó, đường nào ra đường nấy, tôi có thể tự tin tuyên bố rằng mình mặc bộ này rất đẹp.
Cùng lúc đó sau khi hoàn tất diện đồ thì Trần Minh Viễn đã tới, tôi nhanh chóng cầm túi xách của mình đi xuống dưới cổng ký túc xá.
Vì sợ bị phát hiện nên tôi còn khoác thêm chiếc áo chống nắng siêu kín đáo của mình ra bên ngoài, mặc lên nhìn có khác gì con khùng không cơ chứ?
Cái bộ đồ mặc cùng với chiếc áo chống nắng, nhìn vào chẳng thấy ăn khớp với nhau tí nào.
Trần Minh Viễn đang đứng chờ tôi ở bên ngoài, anh ta vừa vặn nhìn thấy tôi diện bộ đồ trông khá kỳ cục.
Vừa mới đi tới anh ta liền hỏi: “Mặc cái gì đấy?” Anh ta không nhịn được, cứ bụm miệng nhịn cười.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ giục đi vào xe ngay lập tức.
Sau khi bước vào trong xe, lòng tôi nhẹ bẫng đi rất nhiều.
Vừa nãy có không ít người đi qua đi lại ngoái nhìn chúng tôi, tôi còn nghe được có người thì thầm to nhỏ nói: “Kia là thầy Viễn đúng không?”
Đúng là, chỉ dạy có mỗi lớp tôi thôi, thậm chí còn không phải giảng viên trong trường, thế mà danh tiếng đã vang xa khắp ngôi trường này rồi đấy.
Cũng may tôi nhanh trí khoác thêm chiếc áo chống nắng bên ngoài, nếu không kiểu gì cũng được lên trang nhất của trường, rằng tôi Lê Uyển Đình đi hẹn hò với thầy giáo cũ Trần Minh Viễn.
Có thể lắm đấy, ai bảo anh ta đẹp trai quá làm gì.
Tôi vội cởi bỏ chiếc áo chống nắng của mình ra, thời tiết hiện giờ đang nóng dần lên, mặc cái áo này vào tôi cảm thấy mỡ toàn thân sắp chảy xuống hết rồi.
Trần Minh Viễn ngồi bên cạnh cứ nhìn tôi mãi mà không mở miệng nói gì, thật là bất lịch sự, sao anh cứ phải để tôi khó xử rồi lại xấu hổ như thế?
“Sếp có chuyện gì không...?” Tôi phải lên tiếng để đập tan sự im lặng này.
Ý là sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy? Vô duyên lắm đấy!
Sau đó anh ta đột nhiên cười cười, lắc đầu nói: “Không có gì, em mặc đẹp lắm.”
Bỗng chốc mặt tôi đỏ bừng lên, đột nhiên anh ta thẳng thừng khen tôi như vậy, thật khiến người ta cảm thấy ngại ngùng.
Anh khen tôi thì tôi cũng khen lại anh, một nhân viên quèn mới vào làm việc như tôi cũng phải khen sếp gấp vạn lần chứ nhỉ?
“Không thể nào bằng sếp đâu ạ, hôm nay sếp siêu cấp soái ca luôn đó ạ! Sếp rất ngầu và cực kỳ đẹp trai, phải khiến cho những cô gái khác ngoái nhìn lại, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ!”
Khen hơi lố như thế này, chắc anh ta mãn nguyện lắm nhỉ?
Nhưng không, anh ta còn ném cho tôi một ánh nhìn kỳ cục, nói: “Đừng khen tôi như thế, làm tôi sởn hết cả da gà rồi.”
“...”
Tôi không biết nói gì ngoài việc cười trừ ra.
Nhưng quả thực hôm nay Trần Minh Viễn ăn mặc rất lịch lãm, một người đàn ông ba mươi tuổi khí chất ngời ngời như vậy, mấy anh chàng khác không ghen tỵ thì có hơi lạ đó.
Mặc dù tôi khen hơi lố thật, nhưng chung quy lại thì đúng là như vậy.
Bên ngoài trời cũng đã tối dần, con đường đông đúc tấp nập người qua lại. Những ánh đèn đường rọi thẳng vào xe chúng tôi, cảm thấy thật chói mắt.
Tôi hơi lơ đãng một chút nhìn ra bên ngoài, Trần Minh Viễn lái xe trên con đường mà tôi chưa từng đi bao giờ. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng.
“Sếp, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Trần Minh Viễn vẫn đang tập trung lái xe, anh chỉ ném lại cho tôi một câu: “Đi nhà hàng ăn tối.”
Chỉ đơn thuần ăn tối thôi à? Hình như anh ta có đề cập đến chuyện sẽ đi gặp mặt vài người nữa mà nhỉ.
Không nhịn nổi sự tò mò của mình, tôi vẫn cất tiếng lên hỏi: “Lát nữa chúng ta gặp ai vậy ạ?”
“Lúc đó em sẽ biết, chỉ cần phối hợp giả vờ làm bạn gái tôi cho tốt là được.”
Tôi há hốc miệng mồm ra, bây giờ anh mới nói đấy à? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì nữa mà!
Nhưng diễn xuất theo mô típ ngôn tình nữ chính giả vờ làm bạn gái nam chính thì tôi làm được nha! Mấy cuốn tiểu thuyết như vậy tôi đọc kha khá rồi, ai ngờ nó lại áp được vào thực tại, mà trong trường hợp này có thể áp dụng được chứ bộ!
“Sếp yên tâm, em đọc khá nhiều tiểu thuyết ba xu kiểu này rồi, chắc chắn em sẽ giúp được sếp thôi!”
Trần Minh Viễn, cái người đang tập trung lái xe bây giờ mới chịu liếc nhìn tôi một cái, nói: “Lát nữa ngoan ngoãn phối hợp với tôi, đừng làm bậy làm bạ, nếu không thì trừ lương.”
Tôi cười hì hì đáp: “Chắc chắn rồi ạ! Em sẽ cố gắng thể hiện thật tốt!”
Dĩ nhiên, tôi không điên mà tự lấy đá đập vào chân mình đâu!
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe dừng chân tại một nhà hàng rất lớn, tôi thì không biết nơi này, nhưng nhìn có vẻ chỗ này dành cho người nhà giàu đến ăn uống thì đúng hơn.
Tôi và Trần Minh Viễn bước vào trong, nơi này thật sự rất rộng lớn, bên trong được bao quanh bởi toàn màu vàng là màu vàng. Tôi tự hỏi không biết, chỗ này là vàng thật đó hả? Hay chỉ là sơn màu vàng thôi?
Bởi tôi thấy rõ được mức độ sang trọng của nó, một con nghèo hèn như tôi còn nhận ra được huống chi là người khác.
Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn xung quanh, đột nhiên Trần Minh Viễn nắm lấy tay tôi rồi kéo đi, nói: “Đứng đây làm gì, mau đi theo tôi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay anh ta, đôi bàn tay thật sự to lớn và có chút thô ráp nhẹ. Nắm lấy tay anh mà tôi còn không nắm được hết bởi vì tay tôi quá nhỏ, còn anh thì khác, bàn tay anh đã nắm trọn lấy tay tôi rồi.
Không hiểu sao lại thấy ngại quá đi mất...
Anh dẫn tôi đến một căn phòng riêng đã được đặt trước, mở cửa ra liền thấy có nhiều người lạ mặt mà tôi không biết những người đó là ai.
Già trẻ gái trai đều có đủ, tôi đoán đây là đại gia đình của anh ấy.
“Chào cả nhà, bọn con đến hơi muộn một chút.” Trần Minh Viễn kéo tôi vào vị trí trống rồi cùng ngồi xuống.
Tôi nhất thời không biết nên làm gì, chỉ đành nở một nụ cười miễn cưỡng, lễ phép chào bọn họ.
Một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện tôi lên tiếng hỏi: “Minh Viễn, cô gái này là?”
Tôi lo lắng nhìn Trần Minh Viễn, anh mau nói gì đi, tôi sắp không thở được rồi đây này!
Đột nhiên anh giơ đôi bàn tay đang đan xen lấy nhau kia, tuyên bố với tất cả mọi người trong phòng rằng:
“Như con đã nói lần trước sẽ dẫn bạn gái về nhà, cô ấy là Lê Uyển Đình, bạn gái con.”
Anh ta nói rất thản nhiên và có chút hùng hồn, tôi nhất thời kinh hãi nhìn anh.
Tôi biết đây là công việc mà chúng tôi đã trao đổi với nhau từ trước, nhưng tôi không hề nghĩ tới việc anh sẽ dẫn tôi đến đây ra mắt với tất cả họ hàng như vậy.
Tôi nghe được một cô bé ngồi gần đó ngây thơ hỏi: “Cậu ơi, cậu vậy mà có bạn gái ư? Không phải cậu luôn nói rằng mình không muốn lấy vợ sao?”
Cô bé đó hỏi chuyện với gương mặt siêu dễ thương và đáng yêu như vậy, tôi quả thực có chút bị thu hút.
Trần Minh Viễn xoa đầu cô bé đó, anh điềm đạm nói: “Đó là trước đây cậu chưa muốn lấy, nhưng giờ cậu muốn lấy vợ rồi, cháu không vui sao?”
Nghe anh ta nói xong, ngay lập tức cô bé liền lắc đầu: “Không! Cháu muốn có mợ rồi!”
Những người xung quanh đều cười ha hả trước sự ngây thơ của bé con này.
Tôi thì vẫn hơi đờ đẫn ra một chút, mặc dù tôi biết là giả vờ nhưng thế này cũng thật quá quắt lắm rồi đó!
Trần Minh Viễn đột nhiên ôm lấy eo rồi thì thầm to nhỏ bên tai tôi, đủ để người khác có thể nghe được: “Bảo bối, em vẫn còn ngại sao? Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Nếu là bình thường thì chắc chắn tôi sẽ mắng anh ta là đồ điên, đồ khùng. Nhưng vì đây là cuộc giao dịch đã được trao đổi từ trước nên dĩ nhiên tôi phải phối hợp theo rồi.
Tôi mỉm cười nhìn anh, chậm rãi đáp lại cái ôm của anh, nói: “Không phải, chỉ là em có chút bất ngờ thôi.”
Thật sự thì đúng là tôi bất ngờ thật, bởi vì anh ta nói với cô bé kia rằng anh muốn lấy vợ rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy không đúng lắm, cảm giác như mình đã bị lừa vậy? Ý anh ta là muốn lấy tôi làm vợ á?
Không thể nào, anh ta muốn dày vò tôi còn không xong, bảo muốn lấy tôi làm vợ thì chắc chắn là điều không thể.
Chỉ là diễn, tất cả chỉ là diễn thôi!
Vì tiền lương, tất cả là vì tiền lương của công việc này, tôi buộc phải nhịn, phải nhịn!
Cùng lúc đó sau khi hoàn tất diện đồ thì Trần Minh Viễn đã tới, tôi nhanh chóng cầm túi xách của mình đi xuống dưới cổng ký túc xá.
Vì sợ bị phát hiện nên tôi còn khoác thêm chiếc áo chống nắng siêu kín đáo của mình ra bên ngoài, mặc lên nhìn có khác gì con khùng không cơ chứ?
Cái bộ đồ mặc cùng với chiếc áo chống nắng, nhìn vào chẳng thấy ăn khớp với nhau tí nào.
Trần Minh Viễn đang đứng chờ tôi ở bên ngoài, anh ta vừa vặn nhìn thấy tôi diện bộ đồ trông khá kỳ cục.
Vừa mới đi tới anh ta liền hỏi: “Mặc cái gì đấy?” Anh ta không nhịn được, cứ bụm miệng nhịn cười.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ giục đi vào xe ngay lập tức.
Sau khi bước vào trong xe, lòng tôi nhẹ bẫng đi rất nhiều.
Vừa nãy có không ít người đi qua đi lại ngoái nhìn chúng tôi, tôi còn nghe được có người thì thầm to nhỏ nói: “Kia là thầy Viễn đúng không?”
Đúng là, chỉ dạy có mỗi lớp tôi thôi, thậm chí còn không phải giảng viên trong trường, thế mà danh tiếng đã vang xa khắp ngôi trường này rồi đấy.
Cũng may tôi nhanh trí khoác thêm chiếc áo chống nắng bên ngoài, nếu không kiểu gì cũng được lên trang nhất của trường, rằng tôi Lê Uyển Đình đi hẹn hò với thầy giáo cũ Trần Minh Viễn.
Có thể lắm đấy, ai bảo anh ta đẹp trai quá làm gì.
Tôi vội cởi bỏ chiếc áo chống nắng của mình ra, thời tiết hiện giờ đang nóng dần lên, mặc cái áo này vào tôi cảm thấy mỡ toàn thân sắp chảy xuống hết rồi.
Trần Minh Viễn ngồi bên cạnh cứ nhìn tôi mãi mà không mở miệng nói gì, thật là bất lịch sự, sao anh cứ phải để tôi khó xử rồi lại xấu hổ như thế?
“Sếp có chuyện gì không...?” Tôi phải lên tiếng để đập tan sự im lặng này.
Ý là sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy? Vô duyên lắm đấy!
Sau đó anh ta đột nhiên cười cười, lắc đầu nói: “Không có gì, em mặc đẹp lắm.”
Bỗng chốc mặt tôi đỏ bừng lên, đột nhiên anh ta thẳng thừng khen tôi như vậy, thật khiến người ta cảm thấy ngại ngùng.
Anh khen tôi thì tôi cũng khen lại anh, một nhân viên quèn mới vào làm việc như tôi cũng phải khen sếp gấp vạn lần chứ nhỉ?
“Không thể nào bằng sếp đâu ạ, hôm nay sếp siêu cấp soái ca luôn đó ạ! Sếp rất ngầu và cực kỳ đẹp trai, phải khiến cho những cô gái khác ngoái nhìn lại, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ!”
Khen hơi lố như thế này, chắc anh ta mãn nguyện lắm nhỉ?
Nhưng không, anh ta còn ném cho tôi một ánh nhìn kỳ cục, nói: “Đừng khen tôi như thế, làm tôi sởn hết cả da gà rồi.”
“...”
Tôi không biết nói gì ngoài việc cười trừ ra.
Nhưng quả thực hôm nay Trần Minh Viễn ăn mặc rất lịch lãm, một người đàn ông ba mươi tuổi khí chất ngời ngời như vậy, mấy anh chàng khác không ghen tỵ thì có hơi lạ đó.
Mặc dù tôi khen hơi lố thật, nhưng chung quy lại thì đúng là như vậy.
Bên ngoài trời cũng đã tối dần, con đường đông đúc tấp nập người qua lại. Những ánh đèn đường rọi thẳng vào xe chúng tôi, cảm thấy thật chói mắt.
Tôi hơi lơ đãng một chút nhìn ra bên ngoài, Trần Minh Viễn lái xe trên con đường mà tôi chưa từng đi bao giờ. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng.
“Sếp, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Trần Minh Viễn vẫn đang tập trung lái xe, anh chỉ ném lại cho tôi một câu: “Đi nhà hàng ăn tối.”
Chỉ đơn thuần ăn tối thôi à? Hình như anh ta có đề cập đến chuyện sẽ đi gặp mặt vài người nữa mà nhỉ.
Không nhịn nổi sự tò mò của mình, tôi vẫn cất tiếng lên hỏi: “Lát nữa chúng ta gặp ai vậy ạ?”
“Lúc đó em sẽ biết, chỉ cần phối hợp giả vờ làm bạn gái tôi cho tốt là được.”
Tôi há hốc miệng mồm ra, bây giờ anh mới nói đấy à? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì nữa mà!
Nhưng diễn xuất theo mô típ ngôn tình nữ chính giả vờ làm bạn gái nam chính thì tôi làm được nha! Mấy cuốn tiểu thuyết như vậy tôi đọc kha khá rồi, ai ngờ nó lại áp được vào thực tại, mà trong trường hợp này có thể áp dụng được chứ bộ!
“Sếp yên tâm, em đọc khá nhiều tiểu thuyết ba xu kiểu này rồi, chắc chắn em sẽ giúp được sếp thôi!”
Trần Minh Viễn, cái người đang tập trung lái xe bây giờ mới chịu liếc nhìn tôi một cái, nói: “Lát nữa ngoan ngoãn phối hợp với tôi, đừng làm bậy làm bạ, nếu không thì trừ lương.”
Tôi cười hì hì đáp: “Chắc chắn rồi ạ! Em sẽ cố gắng thể hiện thật tốt!”
Dĩ nhiên, tôi không điên mà tự lấy đá đập vào chân mình đâu!
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe dừng chân tại một nhà hàng rất lớn, tôi thì không biết nơi này, nhưng nhìn có vẻ chỗ này dành cho người nhà giàu đến ăn uống thì đúng hơn.
Tôi và Trần Minh Viễn bước vào trong, nơi này thật sự rất rộng lớn, bên trong được bao quanh bởi toàn màu vàng là màu vàng. Tôi tự hỏi không biết, chỗ này là vàng thật đó hả? Hay chỉ là sơn màu vàng thôi?
Bởi tôi thấy rõ được mức độ sang trọng của nó, một con nghèo hèn như tôi còn nhận ra được huống chi là người khác.
Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn xung quanh, đột nhiên Trần Minh Viễn nắm lấy tay tôi rồi kéo đi, nói: “Đứng đây làm gì, mau đi theo tôi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay anh ta, đôi bàn tay thật sự to lớn và có chút thô ráp nhẹ. Nắm lấy tay anh mà tôi còn không nắm được hết bởi vì tay tôi quá nhỏ, còn anh thì khác, bàn tay anh đã nắm trọn lấy tay tôi rồi.
Không hiểu sao lại thấy ngại quá đi mất...
Anh dẫn tôi đến một căn phòng riêng đã được đặt trước, mở cửa ra liền thấy có nhiều người lạ mặt mà tôi không biết những người đó là ai.
Già trẻ gái trai đều có đủ, tôi đoán đây là đại gia đình của anh ấy.
“Chào cả nhà, bọn con đến hơi muộn một chút.” Trần Minh Viễn kéo tôi vào vị trí trống rồi cùng ngồi xuống.
Tôi nhất thời không biết nên làm gì, chỉ đành nở một nụ cười miễn cưỡng, lễ phép chào bọn họ.
Một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện tôi lên tiếng hỏi: “Minh Viễn, cô gái này là?”
Tôi lo lắng nhìn Trần Minh Viễn, anh mau nói gì đi, tôi sắp không thở được rồi đây này!
Đột nhiên anh giơ đôi bàn tay đang đan xen lấy nhau kia, tuyên bố với tất cả mọi người trong phòng rằng:
“Như con đã nói lần trước sẽ dẫn bạn gái về nhà, cô ấy là Lê Uyển Đình, bạn gái con.”
Anh ta nói rất thản nhiên và có chút hùng hồn, tôi nhất thời kinh hãi nhìn anh.
Tôi biết đây là công việc mà chúng tôi đã trao đổi với nhau từ trước, nhưng tôi không hề nghĩ tới việc anh sẽ dẫn tôi đến đây ra mắt với tất cả họ hàng như vậy.
Tôi nghe được một cô bé ngồi gần đó ngây thơ hỏi: “Cậu ơi, cậu vậy mà có bạn gái ư? Không phải cậu luôn nói rằng mình không muốn lấy vợ sao?”
Cô bé đó hỏi chuyện với gương mặt siêu dễ thương và đáng yêu như vậy, tôi quả thực có chút bị thu hút.
Trần Minh Viễn xoa đầu cô bé đó, anh điềm đạm nói: “Đó là trước đây cậu chưa muốn lấy, nhưng giờ cậu muốn lấy vợ rồi, cháu không vui sao?”
Nghe anh ta nói xong, ngay lập tức cô bé liền lắc đầu: “Không! Cháu muốn có mợ rồi!”
Những người xung quanh đều cười ha hả trước sự ngây thơ của bé con này.
Tôi thì vẫn hơi đờ đẫn ra một chút, mặc dù tôi biết là giả vờ nhưng thế này cũng thật quá quắt lắm rồi đó!
Trần Minh Viễn đột nhiên ôm lấy eo rồi thì thầm to nhỏ bên tai tôi, đủ để người khác có thể nghe được: “Bảo bối, em vẫn còn ngại sao? Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Nếu là bình thường thì chắc chắn tôi sẽ mắng anh ta là đồ điên, đồ khùng. Nhưng vì đây là cuộc giao dịch đã được trao đổi từ trước nên dĩ nhiên tôi phải phối hợp theo rồi.
Tôi mỉm cười nhìn anh, chậm rãi đáp lại cái ôm của anh, nói: “Không phải, chỉ là em có chút bất ngờ thôi.”
Thật sự thì đúng là tôi bất ngờ thật, bởi vì anh ta nói với cô bé kia rằng anh muốn lấy vợ rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy không đúng lắm, cảm giác như mình đã bị lừa vậy? Ý anh ta là muốn lấy tôi làm vợ á?
Không thể nào, anh ta muốn dày vò tôi còn không xong, bảo muốn lấy tôi làm vợ thì chắc chắn là điều không thể.
Chỉ là diễn, tất cả chỉ là diễn thôi!
Vì tiền lương, tất cả là vì tiền lương của công việc này, tôi buộc phải nhịn, phải nhịn!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương