Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 13: Về nhà rồi thì bị kêu đi xem mắt
Tôi ngồi lại chiếc xe buýt mình đã lâu không đi.
Hôm nay là ngày cuối tuần nên xe buýt tuyến này đông hơn mọi khi, mọi người đứng chen chúc lẫn nhau trong chiếc xe buýt vừa dài mà cũng khá chật hẹp này, lúc này tôi cứ có cảm giác mình đang đi tàu điện ngầm vậy.
Vì tôi đi từ bến xe trở về nên thuận lợi có chỗ ngồi dành cho riêng mình.
Trời hôm nay rất đẹp, những tòa nhà, con người, cây cối luôn vụt qua trước mắt mình. Thế nhưng bản thân tôi lại bắt đầu rơi vào trầm ngâm suy tư.
Tôi đeo tai nghe lên, mở danh sách nhạc mình yêu thích, lập tức những tiếng ồn ào xung quanh liền biến mất. Đôi tai tôi chỉ còn lại những tiếng nhạc vang lên, cảm giác thật yên bình, dễ chịu biết bao.
Từ nội thành trở về mất gần hai tiếng đồng hồ, phút chốc tôi đã gần về đến nhà của mình.
Đã một tháng qua khu nhà tôi cũng chẳng có gì thay đổi lắm, chỉ là ở vùng nông thôn lúc này đã có thêm những cái biển ghi tên đường.
Nhà tôi cách điểm dừng xe buýt khoảng năm đến mười phút đi bộ, vậy nên tôi chẳng cần gọi ai ra đón, cứ thế mà thong dong trở về.
Đi được nửa đường thì tôi gặp một bác hàng xóm sống gần nhà đang đi ngang qua, bác ấy thấy tôi thì liền gọi: “Uyển Đình cháu mới về đấy à?”
Vì đang nghe nhạc nên tôi không nghe rõ cho lắm, chỉ cảm giác có người đang gọi mình, vậy nên tôi lập tức dừng nhạc rồi quay đầu lại.
“A, cháu chào bác, cháu mới về ạ.” Tôi hơi cúi đầu lễ phép chào lại.
“Ừ, trùng hợp quá hôm nay anh cháu cũng cùng về với vợ con nó đấy.” Sau đó bác ấy lại cười cười: “Năm nay cháu tốt nghiệp rồi đúng không? Mau đi tìm bạn trai đi rồi còn lấy chồng, lúc ấy sẽ bớt cô đơn trong gia đình hơn đấy.”
Tôi rất nhanh hiểu ý bác ấy muốn nói là gì.
Ý là tôi về nhà sẽ phải nhìn gia đình, từ bố mẹ tới anh hai chị dâu đều phát “cơm chó” cho tôi ăn ấy mà, nên mau nhanh đi tìm bạn trai rồi dẫn về cho đỡ tủi thân.
Sao bỗng dưng dạo gần đây tôi luôn dính vào mấy chuyện yêu đương thế này? Hồi còn đang học đại học thì chẳng thấy tình yêu đâu cả, nay đột nhiên ập đến nhiều quá tôi có chút không quen.
Tôi lang thang một lát thì liền về đến nhà, ngoài sân đã có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ lại, quả thực vợ chồng anh chị ấy đã về.
Tôi tung tăng bước vào nhà, vui vẻ nói: “Bố mẹ, con về rồi!”
Mẹ tôi đang ngồi xem TV thì nghe thấy giọng tôi cái liền đứng dậy, đi đến ôm lấy tôi: “Cái con bé này, chẳng gọi điện hay về thăm bố mẹ gì cả, biết bố mẹ nhớ mày lắm không?”
Tôi chỉ biết cười chứ không thể nói được gì, quả thực một tháng vừa rồi tôi đã quá tập trung vào việc tìm việc làm nên chẳng để ý gì cả.
Vừa lúc tôi nhìn thấy cháu trai của mình, con của anh hai, lúc này thằng bé đang ngồi chơi đồ chơi, tôi thấy vậy liền đi tới ôm chầm lấy thằng bé, vui vẻ nói: “Cháu trai của cô! Thằng nhóc này sao dạo này đẹp trai thế? Có khi sau này lớn lên đẹp trai hơn cả bố đó nha!”
Trong khi tôi đang mải xoa đầu thằng bé, chẳng biết từ lúc nào mà từ phía sau, tôi bị cốc đầu một cái: “Ai da, đau!”
Cái cốc đầu quen thuộc này ngoài anh hai tôi ra thì chẳng có ai làm thế với tôi cả, ngay sau đó anh đột nhiên mắng tôi: “Con nhóc này hay thật, anh mà không gọi điện cho mày thì chắc mày chẳng chịu về nhà đúng không?”
Tôi còn đang bận ôm cái đầu đau điếng thì lại nghe anh nói bậy nói bạ, tôi liền quên cơn đau đầu đi mà phản bác lại: “Anh nói gì thế? Em bận rộn đi xin việc cho tới tận tuần này mới được nhận vào làm, sao anh nói làm như em ở ký túc xá ngồi chơi ý?”
Dĩ nhiên anh tôi có cãi được đâu, chỉ biết quay đi rồi ném lại cho tôi một câu: “Anh không thèm cãi với nhóc con như mày nữa.”
“Này nhé, em hai mươi hai tuổi rồi, nhóc con cái gì chứ?”
“Nhưng mày nhỏ tuổi hơn anh, nên anh mày có quyền gọi mày là nhóc con, hiểu?”
Tôi chỉ biết cắn môi nhìn anh hai quay phắt mông đi, cái ông anh này nữa, sao giờ thấy đáng ghét y chang Trần Minh Viễn như vậy?
Nhưng như anh hai tôi thì còn xả tức được, chứ như Trần Minh Viễn thì tôi xả tức kiểu gì? Hơn nữa anh ta lại là sếp của tôi, mà anh ta lại hay gây chiến với tôi một cách rất hòa bình nữa chứ!
Xong tôi lắc đầu thở dài, tóm lại là cả hai đều đáng ghét y chang nhau!
Bố tôi vẫn đang ngồi xem TV, thấy tôi thì chỉ mỉm cười gật đầu một cái.
Nhìn vậy thôi chứ bố tôi là một người ngoài lạnh trong nóng, cũng giống như mẹ tôi, đều rất yêu thương cả hai anh em.
Nhưng giờ đây đã có chị dâu rồi, đều thương chúng tôi như nhau cả.
Ngó đi ngó lại nãy giờ không thấy chị dâu đâu, tôi hỏi thì anh hai nói: “Chị dâu đang ở trên phòng, lát nữa mới xuống.”
Tôi chỉ ậm ờ rồi đi vào phòng cất đồ.
Vì tôi về khá muộn nên đồ ăn trên bàn đã dần nguội đi, tất cả chỉ để đợi tôi về rồi cùng nhau ăn cơm, bỗng chốc tôi thấy cảm động hơn không ít.
“Nhóc con, ra hâm nóng lại thức ăn đi, cả nhà làm đồ ăn xong hết từ lâu rồi, chỉ vì đợi mày về mà để nguội hết cả.”
Tôi trừng mắt nhìn anh hai một cái, đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn thích so đo với con em gái nhỏ hơn chục tuổi là sao?
Chị dâu rốt cuộc cũng đã xuống nhà, thấy tôi một cái thì liền đi tới khoát vai tôi, cười cười nói: “Em về rồi à? Biết chị nhớ em lắm không?”
Thấy chị dâu dĩ nhiên tôi liền vui vẻ hơn không ít, tôi cũng đáp lại nói: “Em cũng nhớ chị lắm!”
Chẳng hiểu sao tôi cảm nhận được có một luồng sát khí từ sau lưng mình, quay đầu lại thì thấy bình giấm dường như đang sắp vỡ ra rồi.
Chị dâu thấy vậy thì liền đi tới nhéo tai anh hai một cái, mắng: “Này, đến em gái anh mà anh cũng so đo là sao? Thôi ngay hoặc em sẽ cho anh no đòn!”
“A a, anh xin lỗi vợ!”
Tôi nhìn anh hai rồi cười đắc ý, cuối cùng anh hai cũng có ngày này, đáng lắm đáng lắm!
Tôi tủm tỉm cười rồi mang thức ăn đi hâm nóng lại, chị dâu ngay sau đó cũng đi tới giúp tôi một chút.
Chị dâu hơn tôi đâu đó khoảng năm tuổi thôi, nhưng mà khi nói chuyện thì không khác chị em ruột là bao, thậm chí tôi còn thân với chị ấy hơn cả anh ruột nữa.
Bỗng dưng có thêm một người chị, tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn hẳn.
Chị dâu đun lại nồi canh khoai, tôi thì đun lại nồi thịt kho, vừa vặn chúng tôi cũng có dịp trò chuyện với nhau.
“Nghe em nói em đã xin được việc làm rồi, công việc thế nào? Tốt không?”
“Em mới làm được ngày đầu tiên thôi ạ, các anh chị đồng nghiệp đều rất tốt, đều giúp đỡ em rất nhiệt tình.”
Đúng thế, mà nói nhiệt tình thì có vẻ hơi quá, nhưng thật sự những lúc tôi chưa hiểu chỗ nào thì các anh chị cũng đều giải đáp cho tôi hết.
Thật may mắn là không có vụ “ma cũ bắt nạt ma mới”, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi không ít.
Chị dâu lại hỏi tôi đến vấn đề khác: “Vậy em tính tìm bạn trai chưa?”
Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ lắc đầu: “Chưa ạ, em mới xin được việc nên tạm thời chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, em tính bây giờ cứ lo sự nghiệp trước rồi hẵng tìm bạn trai sau.”
“Nhưng mà con gái chúng ta để lâu quá thì lại không được, gia đình sơ hở là giục chúng ta đi kiếm một tấm chồng về rồi chứ không dừng lại ở mức kiếm bạn trai nữa đâu em.” Chị ấy cười cười rồi nói với tôi: “Lát nữa gia đình sẽ nói cho em biết một chuyện, em chuẩn bị tinh thần đi.”
Chị ấy vỗ vai tôi rồi tiếp tục hâm nóng những món ăn còn lại, tôi thì ngẩn người ra, rốt cuộc là lát nữa sẽ có chuyện gì vậy?
Tôi cảm giác sắp có chuyện chẳng lành.
Quả thực cảm giác của tôi đã đúng, trong lúc ăn cơm thì đột nhiên mẹ tôi nói: “Bố mẹ đã sắp xếp cho con cuộc xem mắt vào ngày mai rồi, tám giờ sáng mai đến quán cà phê trên phố gặp người ta đi.”
Hôm nay là ngày cuối tuần nên xe buýt tuyến này đông hơn mọi khi, mọi người đứng chen chúc lẫn nhau trong chiếc xe buýt vừa dài mà cũng khá chật hẹp này, lúc này tôi cứ có cảm giác mình đang đi tàu điện ngầm vậy.
Vì tôi đi từ bến xe trở về nên thuận lợi có chỗ ngồi dành cho riêng mình.
Trời hôm nay rất đẹp, những tòa nhà, con người, cây cối luôn vụt qua trước mắt mình. Thế nhưng bản thân tôi lại bắt đầu rơi vào trầm ngâm suy tư.
Tôi đeo tai nghe lên, mở danh sách nhạc mình yêu thích, lập tức những tiếng ồn ào xung quanh liền biến mất. Đôi tai tôi chỉ còn lại những tiếng nhạc vang lên, cảm giác thật yên bình, dễ chịu biết bao.
Từ nội thành trở về mất gần hai tiếng đồng hồ, phút chốc tôi đã gần về đến nhà của mình.
Đã một tháng qua khu nhà tôi cũng chẳng có gì thay đổi lắm, chỉ là ở vùng nông thôn lúc này đã có thêm những cái biển ghi tên đường.
Nhà tôi cách điểm dừng xe buýt khoảng năm đến mười phút đi bộ, vậy nên tôi chẳng cần gọi ai ra đón, cứ thế mà thong dong trở về.
Đi được nửa đường thì tôi gặp một bác hàng xóm sống gần nhà đang đi ngang qua, bác ấy thấy tôi thì liền gọi: “Uyển Đình cháu mới về đấy à?”
Vì đang nghe nhạc nên tôi không nghe rõ cho lắm, chỉ cảm giác có người đang gọi mình, vậy nên tôi lập tức dừng nhạc rồi quay đầu lại.
“A, cháu chào bác, cháu mới về ạ.” Tôi hơi cúi đầu lễ phép chào lại.
“Ừ, trùng hợp quá hôm nay anh cháu cũng cùng về với vợ con nó đấy.” Sau đó bác ấy lại cười cười: “Năm nay cháu tốt nghiệp rồi đúng không? Mau đi tìm bạn trai đi rồi còn lấy chồng, lúc ấy sẽ bớt cô đơn trong gia đình hơn đấy.”
Tôi rất nhanh hiểu ý bác ấy muốn nói là gì.
Ý là tôi về nhà sẽ phải nhìn gia đình, từ bố mẹ tới anh hai chị dâu đều phát “cơm chó” cho tôi ăn ấy mà, nên mau nhanh đi tìm bạn trai rồi dẫn về cho đỡ tủi thân.
Sao bỗng dưng dạo gần đây tôi luôn dính vào mấy chuyện yêu đương thế này? Hồi còn đang học đại học thì chẳng thấy tình yêu đâu cả, nay đột nhiên ập đến nhiều quá tôi có chút không quen.
Tôi lang thang một lát thì liền về đến nhà, ngoài sân đã có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ lại, quả thực vợ chồng anh chị ấy đã về.
Tôi tung tăng bước vào nhà, vui vẻ nói: “Bố mẹ, con về rồi!”
Mẹ tôi đang ngồi xem TV thì nghe thấy giọng tôi cái liền đứng dậy, đi đến ôm lấy tôi: “Cái con bé này, chẳng gọi điện hay về thăm bố mẹ gì cả, biết bố mẹ nhớ mày lắm không?”
Tôi chỉ biết cười chứ không thể nói được gì, quả thực một tháng vừa rồi tôi đã quá tập trung vào việc tìm việc làm nên chẳng để ý gì cả.
Vừa lúc tôi nhìn thấy cháu trai của mình, con của anh hai, lúc này thằng bé đang ngồi chơi đồ chơi, tôi thấy vậy liền đi tới ôm chầm lấy thằng bé, vui vẻ nói: “Cháu trai của cô! Thằng nhóc này sao dạo này đẹp trai thế? Có khi sau này lớn lên đẹp trai hơn cả bố đó nha!”
Trong khi tôi đang mải xoa đầu thằng bé, chẳng biết từ lúc nào mà từ phía sau, tôi bị cốc đầu một cái: “Ai da, đau!”
Cái cốc đầu quen thuộc này ngoài anh hai tôi ra thì chẳng có ai làm thế với tôi cả, ngay sau đó anh đột nhiên mắng tôi: “Con nhóc này hay thật, anh mà không gọi điện cho mày thì chắc mày chẳng chịu về nhà đúng không?”
Tôi còn đang bận ôm cái đầu đau điếng thì lại nghe anh nói bậy nói bạ, tôi liền quên cơn đau đầu đi mà phản bác lại: “Anh nói gì thế? Em bận rộn đi xin việc cho tới tận tuần này mới được nhận vào làm, sao anh nói làm như em ở ký túc xá ngồi chơi ý?”
Dĩ nhiên anh tôi có cãi được đâu, chỉ biết quay đi rồi ném lại cho tôi một câu: “Anh không thèm cãi với nhóc con như mày nữa.”
“Này nhé, em hai mươi hai tuổi rồi, nhóc con cái gì chứ?”
“Nhưng mày nhỏ tuổi hơn anh, nên anh mày có quyền gọi mày là nhóc con, hiểu?”
Tôi chỉ biết cắn môi nhìn anh hai quay phắt mông đi, cái ông anh này nữa, sao giờ thấy đáng ghét y chang Trần Minh Viễn như vậy?
Nhưng như anh hai tôi thì còn xả tức được, chứ như Trần Minh Viễn thì tôi xả tức kiểu gì? Hơn nữa anh ta lại là sếp của tôi, mà anh ta lại hay gây chiến với tôi một cách rất hòa bình nữa chứ!
Xong tôi lắc đầu thở dài, tóm lại là cả hai đều đáng ghét y chang nhau!
Bố tôi vẫn đang ngồi xem TV, thấy tôi thì chỉ mỉm cười gật đầu một cái.
Nhìn vậy thôi chứ bố tôi là một người ngoài lạnh trong nóng, cũng giống như mẹ tôi, đều rất yêu thương cả hai anh em.
Nhưng giờ đây đã có chị dâu rồi, đều thương chúng tôi như nhau cả.
Ngó đi ngó lại nãy giờ không thấy chị dâu đâu, tôi hỏi thì anh hai nói: “Chị dâu đang ở trên phòng, lát nữa mới xuống.”
Tôi chỉ ậm ờ rồi đi vào phòng cất đồ.
Vì tôi về khá muộn nên đồ ăn trên bàn đã dần nguội đi, tất cả chỉ để đợi tôi về rồi cùng nhau ăn cơm, bỗng chốc tôi thấy cảm động hơn không ít.
“Nhóc con, ra hâm nóng lại thức ăn đi, cả nhà làm đồ ăn xong hết từ lâu rồi, chỉ vì đợi mày về mà để nguội hết cả.”
Tôi trừng mắt nhìn anh hai một cái, đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn thích so đo với con em gái nhỏ hơn chục tuổi là sao?
Chị dâu rốt cuộc cũng đã xuống nhà, thấy tôi một cái thì liền đi tới khoát vai tôi, cười cười nói: “Em về rồi à? Biết chị nhớ em lắm không?”
Thấy chị dâu dĩ nhiên tôi liền vui vẻ hơn không ít, tôi cũng đáp lại nói: “Em cũng nhớ chị lắm!”
Chẳng hiểu sao tôi cảm nhận được có một luồng sát khí từ sau lưng mình, quay đầu lại thì thấy bình giấm dường như đang sắp vỡ ra rồi.
Chị dâu thấy vậy thì liền đi tới nhéo tai anh hai một cái, mắng: “Này, đến em gái anh mà anh cũng so đo là sao? Thôi ngay hoặc em sẽ cho anh no đòn!”
“A a, anh xin lỗi vợ!”
Tôi nhìn anh hai rồi cười đắc ý, cuối cùng anh hai cũng có ngày này, đáng lắm đáng lắm!
Tôi tủm tỉm cười rồi mang thức ăn đi hâm nóng lại, chị dâu ngay sau đó cũng đi tới giúp tôi một chút.
Chị dâu hơn tôi đâu đó khoảng năm tuổi thôi, nhưng mà khi nói chuyện thì không khác chị em ruột là bao, thậm chí tôi còn thân với chị ấy hơn cả anh ruột nữa.
Bỗng dưng có thêm một người chị, tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn hẳn.
Chị dâu đun lại nồi canh khoai, tôi thì đun lại nồi thịt kho, vừa vặn chúng tôi cũng có dịp trò chuyện với nhau.
“Nghe em nói em đã xin được việc làm rồi, công việc thế nào? Tốt không?”
“Em mới làm được ngày đầu tiên thôi ạ, các anh chị đồng nghiệp đều rất tốt, đều giúp đỡ em rất nhiệt tình.”
Đúng thế, mà nói nhiệt tình thì có vẻ hơi quá, nhưng thật sự những lúc tôi chưa hiểu chỗ nào thì các anh chị cũng đều giải đáp cho tôi hết.
Thật may mắn là không có vụ “ma cũ bắt nạt ma mới”, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi không ít.
Chị dâu lại hỏi tôi đến vấn đề khác: “Vậy em tính tìm bạn trai chưa?”
Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ lắc đầu: “Chưa ạ, em mới xin được việc nên tạm thời chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, em tính bây giờ cứ lo sự nghiệp trước rồi hẵng tìm bạn trai sau.”
“Nhưng mà con gái chúng ta để lâu quá thì lại không được, gia đình sơ hở là giục chúng ta đi kiếm một tấm chồng về rồi chứ không dừng lại ở mức kiếm bạn trai nữa đâu em.” Chị ấy cười cười rồi nói với tôi: “Lát nữa gia đình sẽ nói cho em biết một chuyện, em chuẩn bị tinh thần đi.”
Chị ấy vỗ vai tôi rồi tiếp tục hâm nóng những món ăn còn lại, tôi thì ngẩn người ra, rốt cuộc là lát nữa sẽ có chuyện gì vậy?
Tôi cảm giác sắp có chuyện chẳng lành.
Quả thực cảm giác của tôi đã đúng, trong lúc ăn cơm thì đột nhiên mẹ tôi nói: “Bố mẹ đã sắp xếp cho con cuộc xem mắt vào ngày mai rồi, tám giờ sáng mai đến quán cà phê trên phố gặp người ta đi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương