Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 33: Khi anh tức giận là một đại ác ma
Những thanh âm ồn ào, từ tiếng chảo nồi cho đến những câu chuyện mà mọi người đang cùng nhau bàn luận, cũng chẳng thể nào lấn át được sự nhiều chuyện mà ba đứa nó đang dành cho tôi.
Bốn người gồm tôi - Lê Uyển Đình, Mỹ Uyên, Chi Linh và Ánh Dương cùng ngồi tại vị trí bên cạnh cửa sổ. Giống như những người khác bọn tôi cũng có câu chuyện để bàn luận riêng với nhau.
Điển hình như chuyện giữa tôi và Trần Minh Viễn đang tiến triển đến đâu rồi chẳng hạn ~~
Chuyện tình cảm cũng đã chín muồi rồi, vậy đó. Làm sao tôi giấu được bọn này nữa đành phải nói thật ra thôi, những chuyện tôi nói ra, bao gồm chuyện tôi qua đêm ở nhà anh cũng phải thành thật khai báo (chỉ bởi vì Chi Linh đã nói với hai đứa kia rằng tôi không trở về ký túc xá đêm qua.)
Còn về chuyện “kia” thì tôi không hề hé răng ra một lời, không cần nói thì bạn cũng biết là chuyện gì mà, đúng không…?
Thế nhưng tôi còn chưa nói gì về chuyện đó thì ba đứa nó đã biết rồi, sao giỏi thế?
Mỹ Uyên chèm chẹp miệng: “Vừa mới xác nhận hẹn hò thế mà đã qua đêm với nhau rồi à? Tao thấy mày với thầy ấy cũng bạo quá đi, hơn cả bọn tao rồi!”
Ánh Dương đổ thêm dầu vào lửa, cười hì hì nói: “Tính ra tao với bạn trai yêu nhau hơn một năm mới bắt đầu làm chuyện đó đấy! Uyển Đình à mày bạo quá đi!”
Chi Linh cười gian tà: “Nghe nói đàn ông ngoài ba mươi tuổi mới được phá thân thì trên giường sẽ rất ác liệt, bọn tao không yêu người hơn tuổi nhiều như thế nên cũng không biết thế nào, mày thử nêu cảm nghĩ của mày cho bọn tao biết với!”
Tôi nóng mặt nhìn ba đứa nó, miệng run run không thể nói thành lời.
Được rồi, tôi thở dài, tôi chịu thua rồi đó, nói cỡ này rồi mà còn chối đây chối đẩy nữa thì chúng nó cũng sẽ cố mà bóc mẽ ra thôi. Huống hồ tôi đã nói là tôi ở qua đêm cùng với Trần Minh Viễn rồi mà, đã xác nhận có tình cảm rồi mà bảo chưa lên giường với nhau thì đúng là chuyện lạ ấy.
Ba đứa nó túm tụm lại cố gắng nghe cho thật rõ bởi vì tôi nói rất nhỏ. Tôi nắm chặt vạt váy, miệng lắp ba lắp bắp khó nói thành lời:
“Thì là… cũng rất… kích thích…”
“Còn gì nữa?” Cả ba cùng đồng thanh hỏi.
Lại còn hỏi thêm nữa à?
Tôi cúi gầm mặt xuống, xấu hổ muốn chết mà khai nhận: “Rất sướng…”
Vừa mới dứt câu thì ba đứa nó bắt đầu hét tán loạn cả lên, làm cho mọi người xung quanh đều giật mình, phải ngoái đầu lại nhìn xem bên này có chuyện gì.
Đối với trường hợp của ba đứa này thì dùng từ “quắn quéo” là rất chính xác, giống y như cái cách tôi đọc truyện ngôn tình vậy, tay chân cứ không yên vị được một chỗ ấy, không nhịn được mà còn cười tít cả mắt lên.
Tôi không nghĩ chính mình cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác ấy, nói thật từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng sẽ không có một ai thích mình vì tính tình kỳ quặc đó cả. Nhưng xem ra tôi đã nhầm, chẳng phải đã có người yêu tôi rồi sao?
Vì bị mọi người nhìn nên tôi ra sức làm động tác “suỵt suỵt”: “Chúng mày la hét thì cũng bé bé cái mồm thôi, đây là nơi công cộng đấy! Bọn mày muốn cả thế giới biết được chuyện bọn tao đã làm hay sao?”
Nhận thấy hành động có phần hơi quá trớn nên chúng nó cũng tự ý thức được mà giảm âm lượng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mấy đứa này muốn cho cả thiên hạ biết chuyện tôi và anh ấy đã… ấy quá.
Vì đã lâu không gặp nên chúng tôi mỗi đứa tám đủ thứ chuyện trên đời, nào là chuyện ở công ty, chuyện giữa hai người yêu nhau thế nào, đứa nào đứa nấy cũng kể ra cho nhau nghe hết.
Giống như một gia đình, bọn tôi vẫn luôn quan tâm lẫn nhau như vậy đó.
***
Kết thúc bữa ăn mỗi người một ngả, còn tôi thì vẫn trở lại nhà anh vì bản thân không muốn cứ như vậy mà trở về.
Tính ra tôi cảm thấy mình rất tham lam, muốn được ở bên cạnh anh nhiều hơn. Thế nên lần này quyết định sang nhà anh trước, chào hỏi tạm biệt đàng hoàng rồi về ký túc xá một thể.
Dù sao có vài món đồ của tôi vẫn còn đang để ở trong nhà anh.
Nhưng mới đi được vài bước chân thì tôi nhận được tin nhắn từ trưởng phòng, nói rằng có chuyện cần mọi người tập trung đầy đủ ở văn phòng gấp.
Thay vì sang nhà anh tôi liền bắt taxi đến công ty, có vẻ là chuyện rất quan trọng nên không thể cứ mặc kệ mà đi về như vậy được.
Đến công ty tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh lên văn phòng làm việc, vừa mới bước chân đến cửa phòng thì đã thấy mọi người ngồi im phăng phắc trên bàn của mình.
Đằng xa kia có trưởng phòng, còn có thư ký và cả giám đốc nữa.
Giám đốc ở đây, không ai khác chính là Trần Minh Viễn.
Bầu không khí căng thẳng thế này làm tôi hoang mang cực độ, chị trưởng phòng nhìn tôi rồi ra hiệu bảo tôi trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi lặng lẽ cúi đầu rồi bước chân thật nhanh trở về vị trí, những người xung quanh ai nấy cũng đều tỏ ra sợ hãi, không khỏi tò mò tôi nhìn sang chị Minh, nhỏ giọng hỏi.
“Có chuyện gì vậy ạ? Sao nhìn ai cũng căng thẳng hết vậy?”
Chị Minh nghiêng người rồi cũng nói nhỏ cho tôi biết: “Chuyện là dự án trò chơi Hỏa Diệu của chúng ta bị tố đạo nhái phần thiết kế hình ảnh từ bên công ty khác, họ nói nhân vật David và nhân vật Esther tạo hình khá giống bên họ.”
“Nhưng điều chị thấy kỳ lạ ở đây là, dự án của chúng ta còn chưa thông cáo với báo chí, sao bọn họ đã biết được vậy?”
Sau khi nghe chị ấy giải thích tôi cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện.
Tôi được giao cho thiết kế nhân vật Lina, thật may mắn là không bị nhắc tên tại đây, bởi vì tôi rất sợ bản thân sẽ vô tình vẽ ra một nhân vật có phần nhiều nào đó giống nhân vật của công ty khác, rén lắm chứ đùa.
Tôi nâng mắt nhìn Trần Minh Viễn, thư ký và trưởng phòng đứng bên cạnh. Nỗi bất an cứ cuộn trào trong người, rốt cuộc là anh định xử lý thế nào?
Khác với với sự ngọt ngào từ buổi trưa nay, bây giờ mặt anh lạnh như băng, cả người đều tỏa ra sát khí bừng bừng, như ngụ ý rằng chớ nên đụng vào.
“Mọi người đã có mặt đầy đủ ở đây rồi đúng chứ?” Sau khi nhận được cái vâng dạ từ trưởng phòng, Trần Minh Viễn liền nghiêm nghị nói tiếp: “Như đã được thông báo từ trước, bên công ty chúng ta bị tố đạo nhái thiết kế hình ảnh của công ty đối thủ, đó là nhân vật David và Esther.” Anh nghiêm nghị hỏi: “Ai đảm nhiệm thiết kế hai nhân vật này?”
Khi anh hỏi, tất cả mọi người đều im lặng không ai lên tiếng, xung quanh tĩnh lặng tới mức còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Đột nhiên Trần Minh Viễn đập mạnh xuống bàn, tức giận quát thật lớn: “Tôi hỏi anh chị ở đây ai là người thiết kế hai nhân vật này? Nói!”
Âm thanh lớn tới nỗi cả phòng đều sợ toát mồ hôi hột, trước đây tôi có nghe danh của anh rồi, bình thường Trần Minh Viễn rất hòa đồng với mọi người, nhưng một khi anh đã tức giận thì y hệt như một đại ác ma.
Không lâu sau đã có hai người đứng lên, đều nhận mình là người đảm nhiệm thiết kế hai nhân vật này. Đó là một người nam và một người nữ.
Trần Minh Viễn gọi hai người đó lên văn phòng của anh nói chuyện, sau khi anh và thư ký rời đi thì hai người họ cũng đi theo sau luôn.
Mãi sau đó chúng tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm, chị trưởng phòng vỗ tay nói với chúng tôi: “Được rồi, vì hôm nay là ngày nghỉ nên mọi người có thể ra về, còn nếu ai có việc gì nữa thì cứ ở lại làm việc nhé!” Nói xong chị trưởng phòng cũng quay trở về chỗ ngồi của mình.
Chị Minh ngồi bên cạnh thở dài: “Đúng là đáng sợ quá rồi, giám đốc của chúng ta bình thường thì đúng là thân thiện thật, chứ một khi mà đã tức giận lên thì… không hổ cái danh đại ác ma ở công ty này.”
Còn tôi thì lần đầu tiên được chiêm ngưỡng một mặt khác của anh, mặc dù trước đây tôi từng được anh dạy ở trường đại học, thế nhưng lần đó tôi cũng không thấy anh tức giận đến mức này.
Có lẽ chuyện lần này rất nghiêm trọng đây.
***
Khi này tôi đã chuẩn bị ra về rồi, thế nhưng di động của tôi reo lên tiếng tin nhắn, tôi mở ra thì thấy Trần Minh Viễn đang nhắn tin cho mình.
“Em về nhà anh trước đi, đừng về ký túc xá vội.”
“Vì hôm nay ở công ty có chuyện quan trọng nên anh phải giải quyết cho xong, có thể sẽ về hơi muộn một chút, chịu khó đợi anh nhé?”
Tôi nhìn màn hình di động rồi khẽ thở dài.
“Được rồi, em sẽ sang nhà anh đợi, anh cứ thong thả làm việc đi.”
Tôi tắt máy rồi rời khỏi công ty, hôm nay gió trời mát mẻ thanh tịnh thật khiến con người ta thoải mái, thế nhưng lúc này tôi chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.
Vừa mới bắt taxi lên xe xong, tôi chán nản mở điện thoại ra lướt mạng một chút, ai mà ngờ lại đọc được tin tức liên quan đến công ty của mình.
“Tựa game mới nhất của Xwonder Games, bị tố đạo nhái thiết kế nhân vật của tựa game Y do công ty Z phát hành vào năm 2013.”
“Hỏa Diệu của Xwonder Games bị tố đạo nhái tựa game Y của công ty Z.”
Hàng loạt các bài báo đều đưa tin sau vụ việc.
Nhưng vấn đề là… dự án đã được công bố đâu? Tại sao bên truyền thông đã rầm rộ về Hỏa Diệu rồi?
Bốn người gồm tôi - Lê Uyển Đình, Mỹ Uyên, Chi Linh và Ánh Dương cùng ngồi tại vị trí bên cạnh cửa sổ. Giống như những người khác bọn tôi cũng có câu chuyện để bàn luận riêng với nhau.
Điển hình như chuyện giữa tôi và Trần Minh Viễn đang tiến triển đến đâu rồi chẳng hạn ~~
Chuyện tình cảm cũng đã chín muồi rồi, vậy đó. Làm sao tôi giấu được bọn này nữa đành phải nói thật ra thôi, những chuyện tôi nói ra, bao gồm chuyện tôi qua đêm ở nhà anh cũng phải thành thật khai báo (chỉ bởi vì Chi Linh đã nói với hai đứa kia rằng tôi không trở về ký túc xá đêm qua.)
Còn về chuyện “kia” thì tôi không hề hé răng ra một lời, không cần nói thì bạn cũng biết là chuyện gì mà, đúng không…?
Thế nhưng tôi còn chưa nói gì về chuyện đó thì ba đứa nó đã biết rồi, sao giỏi thế?
Mỹ Uyên chèm chẹp miệng: “Vừa mới xác nhận hẹn hò thế mà đã qua đêm với nhau rồi à? Tao thấy mày với thầy ấy cũng bạo quá đi, hơn cả bọn tao rồi!”
Ánh Dương đổ thêm dầu vào lửa, cười hì hì nói: “Tính ra tao với bạn trai yêu nhau hơn một năm mới bắt đầu làm chuyện đó đấy! Uyển Đình à mày bạo quá đi!”
Chi Linh cười gian tà: “Nghe nói đàn ông ngoài ba mươi tuổi mới được phá thân thì trên giường sẽ rất ác liệt, bọn tao không yêu người hơn tuổi nhiều như thế nên cũng không biết thế nào, mày thử nêu cảm nghĩ của mày cho bọn tao biết với!”
Tôi nóng mặt nhìn ba đứa nó, miệng run run không thể nói thành lời.
Được rồi, tôi thở dài, tôi chịu thua rồi đó, nói cỡ này rồi mà còn chối đây chối đẩy nữa thì chúng nó cũng sẽ cố mà bóc mẽ ra thôi. Huống hồ tôi đã nói là tôi ở qua đêm cùng với Trần Minh Viễn rồi mà, đã xác nhận có tình cảm rồi mà bảo chưa lên giường với nhau thì đúng là chuyện lạ ấy.
Ba đứa nó túm tụm lại cố gắng nghe cho thật rõ bởi vì tôi nói rất nhỏ. Tôi nắm chặt vạt váy, miệng lắp ba lắp bắp khó nói thành lời:
“Thì là… cũng rất… kích thích…”
“Còn gì nữa?” Cả ba cùng đồng thanh hỏi.
Lại còn hỏi thêm nữa à?
Tôi cúi gầm mặt xuống, xấu hổ muốn chết mà khai nhận: “Rất sướng…”
Vừa mới dứt câu thì ba đứa nó bắt đầu hét tán loạn cả lên, làm cho mọi người xung quanh đều giật mình, phải ngoái đầu lại nhìn xem bên này có chuyện gì.
Đối với trường hợp của ba đứa này thì dùng từ “quắn quéo” là rất chính xác, giống y như cái cách tôi đọc truyện ngôn tình vậy, tay chân cứ không yên vị được một chỗ ấy, không nhịn được mà còn cười tít cả mắt lên.
Tôi không nghĩ chính mình cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác ấy, nói thật từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng sẽ không có một ai thích mình vì tính tình kỳ quặc đó cả. Nhưng xem ra tôi đã nhầm, chẳng phải đã có người yêu tôi rồi sao?
Vì bị mọi người nhìn nên tôi ra sức làm động tác “suỵt suỵt”: “Chúng mày la hét thì cũng bé bé cái mồm thôi, đây là nơi công cộng đấy! Bọn mày muốn cả thế giới biết được chuyện bọn tao đã làm hay sao?”
Nhận thấy hành động có phần hơi quá trớn nên chúng nó cũng tự ý thức được mà giảm âm lượng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mấy đứa này muốn cho cả thiên hạ biết chuyện tôi và anh ấy đã… ấy quá.
Vì đã lâu không gặp nên chúng tôi mỗi đứa tám đủ thứ chuyện trên đời, nào là chuyện ở công ty, chuyện giữa hai người yêu nhau thế nào, đứa nào đứa nấy cũng kể ra cho nhau nghe hết.
Giống như một gia đình, bọn tôi vẫn luôn quan tâm lẫn nhau như vậy đó.
***
Kết thúc bữa ăn mỗi người một ngả, còn tôi thì vẫn trở lại nhà anh vì bản thân không muốn cứ như vậy mà trở về.
Tính ra tôi cảm thấy mình rất tham lam, muốn được ở bên cạnh anh nhiều hơn. Thế nên lần này quyết định sang nhà anh trước, chào hỏi tạm biệt đàng hoàng rồi về ký túc xá một thể.
Dù sao có vài món đồ của tôi vẫn còn đang để ở trong nhà anh.
Nhưng mới đi được vài bước chân thì tôi nhận được tin nhắn từ trưởng phòng, nói rằng có chuyện cần mọi người tập trung đầy đủ ở văn phòng gấp.
Thay vì sang nhà anh tôi liền bắt taxi đến công ty, có vẻ là chuyện rất quan trọng nên không thể cứ mặc kệ mà đi về như vậy được.
Đến công ty tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh lên văn phòng làm việc, vừa mới bước chân đến cửa phòng thì đã thấy mọi người ngồi im phăng phắc trên bàn của mình.
Đằng xa kia có trưởng phòng, còn có thư ký và cả giám đốc nữa.
Giám đốc ở đây, không ai khác chính là Trần Minh Viễn.
Bầu không khí căng thẳng thế này làm tôi hoang mang cực độ, chị trưởng phòng nhìn tôi rồi ra hiệu bảo tôi trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi lặng lẽ cúi đầu rồi bước chân thật nhanh trở về vị trí, những người xung quanh ai nấy cũng đều tỏ ra sợ hãi, không khỏi tò mò tôi nhìn sang chị Minh, nhỏ giọng hỏi.
“Có chuyện gì vậy ạ? Sao nhìn ai cũng căng thẳng hết vậy?”
Chị Minh nghiêng người rồi cũng nói nhỏ cho tôi biết: “Chuyện là dự án trò chơi Hỏa Diệu của chúng ta bị tố đạo nhái phần thiết kế hình ảnh từ bên công ty khác, họ nói nhân vật David và nhân vật Esther tạo hình khá giống bên họ.”
“Nhưng điều chị thấy kỳ lạ ở đây là, dự án của chúng ta còn chưa thông cáo với báo chí, sao bọn họ đã biết được vậy?”
Sau khi nghe chị ấy giải thích tôi cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện.
Tôi được giao cho thiết kế nhân vật Lina, thật may mắn là không bị nhắc tên tại đây, bởi vì tôi rất sợ bản thân sẽ vô tình vẽ ra một nhân vật có phần nhiều nào đó giống nhân vật của công ty khác, rén lắm chứ đùa.
Tôi nâng mắt nhìn Trần Minh Viễn, thư ký và trưởng phòng đứng bên cạnh. Nỗi bất an cứ cuộn trào trong người, rốt cuộc là anh định xử lý thế nào?
Khác với với sự ngọt ngào từ buổi trưa nay, bây giờ mặt anh lạnh như băng, cả người đều tỏa ra sát khí bừng bừng, như ngụ ý rằng chớ nên đụng vào.
“Mọi người đã có mặt đầy đủ ở đây rồi đúng chứ?” Sau khi nhận được cái vâng dạ từ trưởng phòng, Trần Minh Viễn liền nghiêm nghị nói tiếp: “Như đã được thông báo từ trước, bên công ty chúng ta bị tố đạo nhái thiết kế hình ảnh của công ty đối thủ, đó là nhân vật David và Esther.” Anh nghiêm nghị hỏi: “Ai đảm nhiệm thiết kế hai nhân vật này?”
Khi anh hỏi, tất cả mọi người đều im lặng không ai lên tiếng, xung quanh tĩnh lặng tới mức còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Đột nhiên Trần Minh Viễn đập mạnh xuống bàn, tức giận quát thật lớn: “Tôi hỏi anh chị ở đây ai là người thiết kế hai nhân vật này? Nói!”
Âm thanh lớn tới nỗi cả phòng đều sợ toát mồ hôi hột, trước đây tôi có nghe danh của anh rồi, bình thường Trần Minh Viễn rất hòa đồng với mọi người, nhưng một khi anh đã tức giận thì y hệt như một đại ác ma.
Không lâu sau đã có hai người đứng lên, đều nhận mình là người đảm nhiệm thiết kế hai nhân vật này. Đó là một người nam và một người nữ.
Trần Minh Viễn gọi hai người đó lên văn phòng của anh nói chuyện, sau khi anh và thư ký rời đi thì hai người họ cũng đi theo sau luôn.
Mãi sau đó chúng tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm, chị trưởng phòng vỗ tay nói với chúng tôi: “Được rồi, vì hôm nay là ngày nghỉ nên mọi người có thể ra về, còn nếu ai có việc gì nữa thì cứ ở lại làm việc nhé!” Nói xong chị trưởng phòng cũng quay trở về chỗ ngồi của mình.
Chị Minh ngồi bên cạnh thở dài: “Đúng là đáng sợ quá rồi, giám đốc của chúng ta bình thường thì đúng là thân thiện thật, chứ một khi mà đã tức giận lên thì… không hổ cái danh đại ác ma ở công ty này.”
Còn tôi thì lần đầu tiên được chiêm ngưỡng một mặt khác của anh, mặc dù trước đây tôi từng được anh dạy ở trường đại học, thế nhưng lần đó tôi cũng không thấy anh tức giận đến mức này.
Có lẽ chuyện lần này rất nghiêm trọng đây.
***
Khi này tôi đã chuẩn bị ra về rồi, thế nhưng di động của tôi reo lên tiếng tin nhắn, tôi mở ra thì thấy Trần Minh Viễn đang nhắn tin cho mình.
“Em về nhà anh trước đi, đừng về ký túc xá vội.”
“Vì hôm nay ở công ty có chuyện quan trọng nên anh phải giải quyết cho xong, có thể sẽ về hơi muộn một chút, chịu khó đợi anh nhé?”
Tôi nhìn màn hình di động rồi khẽ thở dài.
“Được rồi, em sẽ sang nhà anh đợi, anh cứ thong thả làm việc đi.”
Tôi tắt máy rồi rời khỏi công ty, hôm nay gió trời mát mẻ thanh tịnh thật khiến con người ta thoải mái, thế nhưng lúc này tôi chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.
Vừa mới bắt taxi lên xe xong, tôi chán nản mở điện thoại ra lướt mạng một chút, ai mà ngờ lại đọc được tin tức liên quan đến công ty của mình.
“Tựa game mới nhất của Xwonder Games, bị tố đạo nhái thiết kế nhân vật của tựa game Y do công ty Z phát hành vào năm 2013.”
“Hỏa Diệu của Xwonder Games bị tố đạo nhái tựa game Y của công ty Z.”
Hàng loạt các bài báo đều đưa tin sau vụ việc.
Nhưng vấn đề là… dự án đã được công bố đâu? Tại sao bên truyền thông đã rầm rộ về Hỏa Diệu rồi?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương