Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 13: Một tiếng rác!



Cảnh tượng này khiến toàn bộ những người chứng kiến càng thêm bàng hoàng và khó hiểu.

Không ai có thế ngờ rằng ông Lam, một Tông sư 3 sao cũng không hơn được tàn dư nhà họ Diệp, trong nháy mắt cũng chết không còn mảnh vụn nào.

"Cái này... Trần Hán Sinh lùi lại vài bước, mặt đầy vẻ sợ hãi gần chết "Lên... Lên!!! Lên cho tao, giết hắn đi!"

Lúc này Trần Hán Sinh đã nhận ra rằng hành động đưa người tới tìm Diệp Hi Hòa, cố chấp tỏ vẻ ta đây của mình là sai lầm. Gã vội vàng lại ra lệnh cho hai trăm tử sĩ bên cạnh,

bảo bọn họ cùng nhau tấn công Diệp Hi Hòa.

Hai trắm tử sĩ này trải qua sự tẩy não của nhà họ Trần, đúng là trung thành đến chết. Vì vậy vào lúc này dù cảm thấy sợ hãi, bọn họ vẫn bừng bừng sát khí đồng loạt xông lên trước, thề phải bắt Diệp Hi Hòa.

Nhưng Diệp Hi Hòa không hề di chuyển chút nào đã thấy. hai trăm người bị "trả hàng" về, tất cả mọi người đều bị sức mạnh kinh khủng nghiền nát bê bết máu, chết không còn mảnh vụn nào!

"Mẹ ơill" Trần Hán Sinh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự. đến cả chạy cũng quên luôn, mông ngồi bệt xuống đất, một lưỡng khí lạnh ngột ngạt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu

Diệp Hi Hòa đến trước mặt gã như một cơn gió, một tay tóm lấy cổ gã nhấc lên khỏi mặt đất.

Diệp Hi Hòa, đừng giết tôi!! Chuyện năm đó tôi không biết gì cả. Lần này cũng là cha tôi bảo tôi đưa người đến báo. thù cho anh cả, không liên quan đến tôi đâu!"

"Mày nói vậy coi như là không đánh tự khai sao?"

Diệp Hi Hòa nheo mắt, ý định giết người mạnh mẽ tràn ngập tỏa ra trong không khí.

"Dừng tay!" Đột nhiên, từ xa lại có một đám đông cường giả khí thế mạnh mẽ xông tới, người cầm đầu là một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, theo sau là một đám cấp dưới sẵn sàng ra tay.

“Sở Tuần trai

Diệp Hi Hòa vừa nhìn đã nhận ra, những người này là người của Sở Tuần tra, người đứng đầu kia là Sở trưởng Sở Tuần tra Địch Quảng Đào.

Trần Hán Sinh nhìn thấy người này cũng như nhìn thấy cứu tỉnh, vội hét lên: "Sở trưởng Địch, mau đến cứu tôi! Tôi là Trần Hán Sinh của nhà họ Trần, chúng ta còn từng cùng uống rượu với nhau..”

Sở trưởng Địch dẫn người sải bước hùng hố đi tới, nhìn thấy những mảnh thi thế đảm máu lộn xộn trên mặt đất và máu văng ra như sương mù bao phủ khắp trong không khí, anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Cái này... đây đều là anh làm sao?"

Sau đó, anh ta nhìn Trần Hán Sinh đang bị Diệp Hi Hòa năm trong tay, tức giận nói: "Thả cậu ta xuống cho tôi!"

Một tiếng rác!

Diệp Hi Hòa bóp nát cố Trần Hán Sinh, một cái đầu người bay lên trời, máu tươi phun ra bản tung tóe trên mặt Địch Quảng Đào.

"Anh!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Địch Quảng Đào lùi lại mấy. bước theo bản năng. Khi đám cấp dưới tuần tra phía sau phản ứng lại thì đều tức giận, đồng loạt rút súng ra chữa vào Diệp Hi Hòa!

"Khoan!"

Địch Quảng Đào bỗng ngăn cấp dưới của mình lại, sau đó sờ máu trên mặt, nhìn chãm chấm Diệp Hi Hòa hỏi: "Anh. anh thật sự là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp sao?!"

Là Sở trưởng Sở Tuần tra Tân Hải, đương nhiên anh ta. cũng biết rõ về vụ án mạng xảy ra ba năm trước ở nhà họ Diệp. Nhưng anh ta cũng không ngờ rằng, thiếu gia nhà họ Diệp đã chết ba năm trước trong lời đồn lại sống sót trở về.

Cách đây không lâu, anh ta nhận được một báo án nói rằng khách sạn Thịnh Thế Long Đình đã xảy ra một vụ thảm sát, tất cả mọi người trong hai nhà Tô, Mã cũng như những người tham gia và cấp dưới đều bị giết hết, chết không còn sớt lại mảnh vụn nào... Hung thủ là người thiếu gia nhà họ. Diệp ngày trước này.

Vi vậy anh ta mới không thể không đích thân dẫn đội ra ngoài, nhưng lại không ngờ đúng lúc lại gặp phải Diệp Hi Hòa giết người ở đây, còn là ngay trước mặt anh ta giết Trần Hán Sinh — lão nhị nhà họ Trần.

"Sở trưởng Địch, còn nhớ tôi đúng là làm khó cho anh rồi."

Diệp Hi Hòa nhìn Địch Quảng Đào với vẻ u ám, nói “Không ai biết rõ hơn anh về vụ án mạng mà nhà họ Diệp gặp phải ba năm trước phải không? Anh đến đúng lúc lảm, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!"

Chương trước Chương tiếp