Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Chương 26: Có lầm không vậy
Cộp cộp cộp!
Thấy Diệp Hi Hòa chỉ một tay đã đập chết gã đàn ông đầu trọc, đám người mà anh ta dẫn theo không khỏi sợ hãi lùi lại.
Có lầm không vậy, ở Tân Hải này mà vẫn có người dám giết chết người của Diêm Vương Điện chỉ vì bất đồng quan điểm ư?
"Tôi lặp lại một lần nữa, La Diêm Thiên muốn gặp tôi thì bảo anh ta đến đây quỳ xuống, cút!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hét lên một câu.
Thế là nhóm người đi cùng gã đàn ông đầu trọc kia không dám nói gì, nhanh chóng quay về xe của mình, ủ rũ rời đi!
Ánh mắt Lâm Chỉ Huyên càng thêm phức tạp, cô ấy biết lần này Diệp Hi Hòa đã gây ra phiền phức lớn, La Diêm Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tất nhiên sế làm to chuyện!
"Diệp Hi Hòa, anh thật sự không sợ trời không sợ đất vậy. à?”
Cô ấy nhìn chăm chăm vào Diệp Hi Hòa, hỏi. "Sợ ai? La Diêm Thiên? Anh ta là cái thá gì chứ?” Diệp Hi Hòa đi thẳng về phía xe của Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên giậm chân, chỉ có thể đi theo sau, ngồi vào ghế lái: "Tôi biết bây giờ anh đã có thực lực nhất định, muốn báo thù cho nhà họ Diệp nhưng anh cứ liều lĩnh bất chấp hậu quả như vậy sao?"
"Tôi biết tất cả những chuyện anh đã làm tối hôm qua, anh làm vậy cũng lỗ mãng quá rồi, tự đặt mình vào vị trí đối lập với toàn bộ Tân Hải, không phải là anh không biết, người hại nhà họ Diệp năm đó tuyệt đối không phải chỉ có một thế lực, một gia tộc...
"Lái xe." Diệp Hi Hòa cau mày, hẳn không thích người khác căn nhằn về chuyện của mình, càng không thích người khác xen vào.
"Anh!"
Lâm Chỉ Huyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải giãm mạnh chân ga lái xe rời đi.
Đối xử tốt với hắn nhiều lần như vậy mà tên lòng lang dạ sói Diệp Hi Hòa không cần, thật là tức chết cô ấy mà, cô ấy có ý tốt mới nhắc nhở anh ta thôi!
Mọi người đều biết, ba năm trước một nhóm gia tộc và thế lực đã hợp sức lại với nhau sát hại nhà họ Diệp, muốn tiêu diệt bọn họ.
Sau đó những gia tộc và các thế lực này đã phân chia sản nghiệp của nhà họ Diệp để lại mà làm giàu và củng cố địa vị của chính mình.
Tối hôm qua Diệp Hi Hòa đã ra tay tiêu diệt nhà họ Trần, đây là một chuyện nguy hiểm đối với những người đã ăn xương hút tủy của nhà họ Diệp năm xưa!
Huống hồ hắn còn điên cuồng đến mức trực tiếp tuyên chiến với tất cả thủ phạm của ba năm trước đây!
Mặc dù gõ núi có thể uy hiếp hổ nhưng nếu khiến hổ dữ gầm lên thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có thể đối phó được hay không.
Tình hình trước mắt này, người khác chưa tìm đến hản là vì bọn họ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nên mới tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng sự bình yên trước cơn bão như thế này sẽ không kéo dài lâu đâu, cuối cùng những người kia cũng sẽ tìm đến diệt trừ anh, loại bỏ tai họa này.
Thấy Diệp Hi Hòa chỉ một tay đã đập chết gã đàn ông đầu trọc, đám người mà anh ta dẫn theo không khỏi sợ hãi lùi lại.
Có lầm không vậy, ở Tân Hải này mà vẫn có người dám giết chết người của Diêm Vương Điện chỉ vì bất đồng quan điểm ư?
"Tôi lặp lại một lần nữa, La Diêm Thiên muốn gặp tôi thì bảo anh ta đến đây quỳ xuống, cút!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hét lên một câu.
Thế là nhóm người đi cùng gã đàn ông đầu trọc kia không dám nói gì, nhanh chóng quay về xe của mình, ủ rũ rời đi!
Ánh mắt Lâm Chỉ Huyên càng thêm phức tạp, cô ấy biết lần này Diệp Hi Hòa đã gây ra phiền phức lớn, La Diêm Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tất nhiên sế làm to chuyện!
"Diệp Hi Hòa, anh thật sự không sợ trời không sợ đất vậy. à?”
Cô ấy nhìn chăm chăm vào Diệp Hi Hòa, hỏi. "Sợ ai? La Diêm Thiên? Anh ta là cái thá gì chứ?” Diệp Hi Hòa đi thẳng về phía xe của Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên giậm chân, chỉ có thể đi theo sau, ngồi vào ghế lái: "Tôi biết bây giờ anh đã có thực lực nhất định, muốn báo thù cho nhà họ Diệp nhưng anh cứ liều lĩnh bất chấp hậu quả như vậy sao?"
"Tôi biết tất cả những chuyện anh đã làm tối hôm qua, anh làm vậy cũng lỗ mãng quá rồi, tự đặt mình vào vị trí đối lập với toàn bộ Tân Hải, không phải là anh không biết, người hại nhà họ Diệp năm đó tuyệt đối không phải chỉ có một thế lực, một gia tộc...
"Lái xe." Diệp Hi Hòa cau mày, hẳn không thích người khác căn nhằn về chuyện của mình, càng không thích người khác xen vào.
"Anh!"
Lâm Chỉ Huyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải giãm mạnh chân ga lái xe rời đi.
Đối xử tốt với hắn nhiều lần như vậy mà tên lòng lang dạ sói Diệp Hi Hòa không cần, thật là tức chết cô ấy mà, cô ấy có ý tốt mới nhắc nhở anh ta thôi!
Mọi người đều biết, ba năm trước một nhóm gia tộc và thế lực đã hợp sức lại với nhau sát hại nhà họ Diệp, muốn tiêu diệt bọn họ.
Sau đó những gia tộc và các thế lực này đã phân chia sản nghiệp của nhà họ Diệp để lại mà làm giàu và củng cố địa vị của chính mình.
Tối hôm qua Diệp Hi Hòa đã ra tay tiêu diệt nhà họ Trần, đây là một chuyện nguy hiểm đối với những người đã ăn xương hút tủy của nhà họ Diệp năm xưa!
Huống hồ hắn còn điên cuồng đến mức trực tiếp tuyên chiến với tất cả thủ phạm của ba năm trước đây!
Mặc dù gõ núi có thể uy hiếp hổ nhưng nếu khiến hổ dữ gầm lên thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có thể đối phó được hay không.
Tình hình trước mắt này, người khác chưa tìm đến hản là vì bọn họ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nên mới tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng sự bình yên trước cơn bão như thế này sẽ không kéo dài lâu đâu, cuối cùng những người kia cũng sẽ tìm đến diệt trừ anh, loại bỏ tai họa này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương