Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Chương 5: Chắc chắn Diệp Hi Hòa là ác ma
Toàn bộ người trong khách sạn đều nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt kinh dị!
Hắn thật sự... quá đáng sợ, quá điên rồ!!!
Một kẻ vốn đã chết từ ba năm trước đột nhiên quay lại, biến thành tên sát thần ngược đạo, thần chắn sát thần, Phật mà ngăn chắc giết luôn Phật!!!
Ngay lúc đó, Diệp Hi Hòa xuất hiện bên cạnh Mã Như Long và con chó đang nằm dưới đất.
Cả Mã Như Long và con chó ói ra bọt trắng, cả hai đều bị thương tích khắp người, co giật không thôi.
"Vui chứ? Giờ mày thành thú vật thật rồi đấy!"
Diệp Hi Hòa giơ tay kéo Mã Như Long dậy, bình thản hỏi.
Sau khi xả hết năng lượng dồn nén hai mươi mấy năm, Mã Như Long dần tỉnh táo, nhìn Diệp Hi Hòa gằn giọng: "Diệp Hi Hòa, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, mày làm nhục tao như thế, nhà họ Mã sẽ không buông tha mày đâu!!!"
"Tao biết, nhưng tiếc là mày sẽ không nhìn thấy đâu!"
Diệp Hi Hòa vẫn không chút cảm xúc, chỉ đưa tay ra phía thắt lưng Mã Như Long.
"Mày… muốn làm gì?" Mã Như Long hoảng sợ hỏi.
"Gậy ông đập lưng ông, đạo lý đơn giản mà mày không hiểu à?" Nói rồi, tay hắn chậm rãi dùng sức.
"Không… Đừng!!!"
Tóc gáy Mã Như Long dựng đứng hết cả lên, định la lên van xin tha mạng!
Bỗng nhiên, bên ngoài khách sạn lại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Diệp Hi Hòa, mày dừng tay!!!"
Theo tiếng gọi ấy, chỉ thấy bên ngoài một nhóm người khí thế mạnh mẽ, bước vào đại sảnh!
Trong nhóm người đó, dẫn đầu là Mã Khánh, cha của Mã Như Long, phía trước ông ta còn có một người đàn ông trung niên khác.
Người đàn ông trung niên này bước đi như hổ, khí thế rất phi thường, có phần khí khái của người ở vị trí cao!
"Là gia chủ nhà họ Mã, cuối cùng gia chủ nhà Mã cũng tới rồi!!"
"Khó trách ông ấy đến trễ, hóa ra là đi mời riêng ngài Trần Đại đến!"
"Ở Tân Hải, nhà họ Trần coi như quái vật lớn, chắc chắn là vị khách quý cao cấp nhất hôm nay!"
"Vở kịch hay thực sự bắt đầu rồi đây, chỉ không biết tên Diệp Hi Hòa vô lễ kia có còn dám hỗn xược trước mặt ngài Trần Đại nữa hay không, cho dù ngày xưa ông nội Diệp Cửu Tiêu của hắn cũng phải lễ phép với gia chủ nhà họ Trần!"
Lúc này, Mã Khánh cùng nhóm người dẫn đầu bởi ngài Trần Đại đã bước vào hội trường!
Khi thấy con trai mình bị Diệp Hi Hòa tóm trong tay, Mã Khánh gầm lên: "Diệp Hi Hòa, trả con trai tao lại!"
"Được thôi!"
Diệp Hi Hòa vươn tay nhổ một đoạn xương sườn của Mã Như Long ra, ném cho Mã Khánh: "Còn muốn không?"
Mã Khánh đón lấy đoạn xương sườn đẫm máu của con trai, choáng váng, mọi người trong phòng cũng choáng váng theo...
Mã Như Long là người phản ứng đầu tiên, phát ra một tiếng thét đau đớn như xé ruột gan!
Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Đại tiên sinh, Trần Hãn Thanh, cũng nhíu chặt mày.
"Diệp Hi Hòa, mày thật là đồ súc sinh!! Buông con trai tao ra!!"
Mã Khánh gầm lên, mắt đỏ ngầu.
"Ồ."
Diệp Hi Hòa nhổ thêm một đoạn xương sườn nữa của Mã Như Long, thấy Mã Như Long đau đến mức không còn hình dáng con người, kêu gào thảm thiết, hắn liền giơ tay rạch ngực gã, moi trái tim đang nhảy lên nhảy xuống ra.
Như vậy, ân oán của hắn và Mã Như Long đã thanh toán xong, sau khi ném cái xác đẫm máu của Mã Như Long xuống đất, để mặc gã chảy hết máu chết!
Mọi người trong khách sạn chứng kiến cảnh tượng đó đều ùa ra ngoài như thủy triều!
Cảnh tượng này thật kinh khủng, chắc chắn họ sẽ ám ảnh suốt đời. Chắc chắn trong ba năm Diệp Hi Hòa biến mất đã đi luyện võ với Diêm Vương, nếu không sao hắn có thể hung tàn đến thế!
"Diệp Hi Hòa, mày dám giết con trai tao ngay trước mặt tao! Tao sẽ không để mày chết dễ dàng!!!"
Mã Khánh thấy mọi người đi hết thì thầm nghĩ thế cũng tốt, ông ta gầm lên một tiếng, ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau rút súng, nhắm vào Diệp Hi Hòa!
Võ công cao cường đến đâu cũng sợ dao bầu, dù Diệp Hi Hòa có tàn nhẫn đến thế nào, với nhiều viên đạn thế này cũng đủ đưa hắn lên thiên đường!
"Bắn, báo thù cho Long Nhi!"
Mã Khánh gào lên một cách cuồng loạn!
Trong nháy mắt, bọn vệ sĩ cùng nổ súng, mưa đạn dữ dội đổ xuống Diệp Hi Hòa.
Tuy nhiên, Diệp Hi Hòa chỉ đứng yên, không hề nhúc nhích, để mặc những viên đạn bay tới trước mặt, tất cả cứ như va vào một lớp chắn, rơi lộp độp xuống đất, giống như một đống lạc rang rẻ tiền.
"Làm sao có thể như vậy??"
Bọn vệ sĩ trợn mắt ngơ ngác, cầm súng không biết phải làm gì!
"Nội công hộ thể, hay là hắn đã là Tông sư?!"
Bỗng nhiên, một ông già lưng còng đứng sau Trần Hãn Thanh lên tiếng lạnh lùng.
"Ông Cửu, ông nói cái gì vậy? Tên nhóc này mới hai mươi mấy tuổi, ba năm trước vẫn còn là tên vô gia cư, làm sao có thể trở thành Tông sư chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi được? Hay là hắn đã ăn đan dược thần kỳ gì đó?"
Trần Hãn Thanh lập tức phản bác.
Ông Cửu suy nghĩ một lúc, cũng đúng!
Ngay cả có thần đan thật sự, cũng không thể biến một người bình thường trở thành Võ đạo Tông sư chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi được!
Vậy nếu không phải Nội công hộ thể, thì làm thế nào giải thích được việc đao kiếm không thể xuyên thủng Diệp Hi Hòa lúc nãy?
Hay là, trên người hắn có bảo bối nào đó mà có thể tự động bảo vệ chủ, chống lại đạn?
Nghĩ đến đây, ông Cửu không khỏi liếm môi.
"Diệp Hi Hòa là người duy nhất còn sống của nhà họ Diệp, ngày xưa đáng ra không nên để hắn thoát chết, giờ thì thành tai họa thật rồi!"
Lúc này Mã Khánh cũng bình tĩnh lại, biết Diệp Hi Hòa không còn là kẻ tầm thường nên quay sang nói với Trần Hãn Thanh: "Ông Trần, ông đã chứng kiến tình hình rồi đấy. Nay tên dư nghiệt nhà họ Diệp này đội mồ sống dậy, giết chết con trai tôi, cũng diệt cả nhà họ Tô, ông không thể đứng nhìn mà không làm gì được!"
Trần Hãn Thanh nhăn mặt, trong lòng chửi thầm con chó Mã Khánh, còn chủ động nhắc tới chuyện ba năm trước, này chẳng phải muốn lôi kéo tất cả những người liên quan vào sao?
Tuy nhiên, ông ta đã tới đây rồi, không thể quay đầu được nữa!
"Diệp Hi Hòa, sự đời thật khó lường! Mày vốn phải chết ba năm trước, nhưng đã vươn lên như cá chép hóa rồng, hương khói nhà họ Diệp mạnh thật đấy!"
Ông ta cười khẩy với Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Trần Hãn Thanh, ngày xưa thằng cha nhà ông, con chó già Trần Vân Phi cũng tham gia truy sát gia tộc tôi phải không?"
Hắn thật sự... quá đáng sợ, quá điên rồ!!!
Một kẻ vốn đã chết từ ba năm trước đột nhiên quay lại, biến thành tên sát thần ngược đạo, thần chắn sát thần, Phật mà ngăn chắc giết luôn Phật!!!
Ngay lúc đó, Diệp Hi Hòa xuất hiện bên cạnh Mã Như Long và con chó đang nằm dưới đất.
Cả Mã Như Long và con chó ói ra bọt trắng, cả hai đều bị thương tích khắp người, co giật không thôi.
"Vui chứ? Giờ mày thành thú vật thật rồi đấy!"
Diệp Hi Hòa giơ tay kéo Mã Như Long dậy, bình thản hỏi.
Sau khi xả hết năng lượng dồn nén hai mươi mấy năm, Mã Như Long dần tỉnh táo, nhìn Diệp Hi Hòa gằn giọng: "Diệp Hi Hòa, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, mày làm nhục tao như thế, nhà họ Mã sẽ không buông tha mày đâu!!!"
"Tao biết, nhưng tiếc là mày sẽ không nhìn thấy đâu!"
Diệp Hi Hòa vẫn không chút cảm xúc, chỉ đưa tay ra phía thắt lưng Mã Như Long.
"Mày… muốn làm gì?" Mã Như Long hoảng sợ hỏi.
"Gậy ông đập lưng ông, đạo lý đơn giản mà mày không hiểu à?" Nói rồi, tay hắn chậm rãi dùng sức.
"Không… Đừng!!!"
Tóc gáy Mã Như Long dựng đứng hết cả lên, định la lên van xin tha mạng!
Bỗng nhiên, bên ngoài khách sạn lại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Diệp Hi Hòa, mày dừng tay!!!"
Theo tiếng gọi ấy, chỉ thấy bên ngoài một nhóm người khí thế mạnh mẽ, bước vào đại sảnh!
Trong nhóm người đó, dẫn đầu là Mã Khánh, cha của Mã Như Long, phía trước ông ta còn có một người đàn ông trung niên khác.
Người đàn ông trung niên này bước đi như hổ, khí thế rất phi thường, có phần khí khái của người ở vị trí cao!
"Là gia chủ nhà họ Mã, cuối cùng gia chủ nhà Mã cũng tới rồi!!"
"Khó trách ông ấy đến trễ, hóa ra là đi mời riêng ngài Trần Đại đến!"
"Ở Tân Hải, nhà họ Trần coi như quái vật lớn, chắc chắn là vị khách quý cao cấp nhất hôm nay!"
"Vở kịch hay thực sự bắt đầu rồi đây, chỉ không biết tên Diệp Hi Hòa vô lễ kia có còn dám hỗn xược trước mặt ngài Trần Đại nữa hay không, cho dù ngày xưa ông nội Diệp Cửu Tiêu của hắn cũng phải lễ phép với gia chủ nhà họ Trần!"
Lúc này, Mã Khánh cùng nhóm người dẫn đầu bởi ngài Trần Đại đã bước vào hội trường!
Khi thấy con trai mình bị Diệp Hi Hòa tóm trong tay, Mã Khánh gầm lên: "Diệp Hi Hòa, trả con trai tao lại!"
"Được thôi!"
Diệp Hi Hòa vươn tay nhổ một đoạn xương sườn của Mã Như Long ra, ném cho Mã Khánh: "Còn muốn không?"
Mã Khánh đón lấy đoạn xương sườn đẫm máu của con trai, choáng váng, mọi người trong phòng cũng choáng váng theo...
Mã Như Long là người phản ứng đầu tiên, phát ra một tiếng thét đau đớn như xé ruột gan!
Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Đại tiên sinh, Trần Hãn Thanh, cũng nhíu chặt mày.
"Diệp Hi Hòa, mày thật là đồ súc sinh!! Buông con trai tao ra!!"
Mã Khánh gầm lên, mắt đỏ ngầu.
"Ồ."
Diệp Hi Hòa nhổ thêm một đoạn xương sườn nữa của Mã Như Long, thấy Mã Như Long đau đến mức không còn hình dáng con người, kêu gào thảm thiết, hắn liền giơ tay rạch ngực gã, moi trái tim đang nhảy lên nhảy xuống ra.
Như vậy, ân oán của hắn và Mã Như Long đã thanh toán xong, sau khi ném cái xác đẫm máu của Mã Như Long xuống đất, để mặc gã chảy hết máu chết!
Mọi người trong khách sạn chứng kiến cảnh tượng đó đều ùa ra ngoài như thủy triều!
Cảnh tượng này thật kinh khủng, chắc chắn họ sẽ ám ảnh suốt đời. Chắc chắn trong ba năm Diệp Hi Hòa biến mất đã đi luyện võ với Diêm Vương, nếu không sao hắn có thể hung tàn đến thế!
"Diệp Hi Hòa, mày dám giết con trai tao ngay trước mặt tao! Tao sẽ không để mày chết dễ dàng!!!"
Mã Khánh thấy mọi người đi hết thì thầm nghĩ thế cũng tốt, ông ta gầm lên một tiếng, ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau rút súng, nhắm vào Diệp Hi Hòa!
Võ công cao cường đến đâu cũng sợ dao bầu, dù Diệp Hi Hòa có tàn nhẫn đến thế nào, với nhiều viên đạn thế này cũng đủ đưa hắn lên thiên đường!
"Bắn, báo thù cho Long Nhi!"
Mã Khánh gào lên một cách cuồng loạn!
Trong nháy mắt, bọn vệ sĩ cùng nổ súng, mưa đạn dữ dội đổ xuống Diệp Hi Hòa.
Tuy nhiên, Diệp Hi Hòa chỉ đứng yên, không hề nhúc nhích, để mặc những viên đạn bay tới trước mặt, tất cả cứ như va vào một lớp chắn, rơi lộp độp xuống đất, giống như một đống lạc rang rẻ tiền.
"Làm sao có thể như vậy??"
Bọn vệ sĩ trợn mắt ngơ ngác, cầm súng không biết phải làm gì!
"Nội công hộ thể, hay là hắn đã là Tông sư?!"
Bỗng nhiên, một ông già lưng còng đứng sau Trần Hãn Thanh lên tiếng lạnh lùng.
"Ông Cửu, ông nói cái gì vậy? Tên nhóc này mới hai mươi mấy tuổi, ba năm trước vẫn còn là tên vô gia cư, làm sao có thể trở thành Tông sư chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi được? Hay là hắn đã ăn đan dược thần kỳ gì đó?"
Trần Hãn Thanh lập tức phản bác.
Ông Cửu suy nghĩ một lúc, cũng đúng!
Ngay cả có thần đan thật sự, cũng không thể biến một người bình thường trở thành Võ đạo Tông sư chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi được!
Vậy nếu không phải Nội công hộ thể, thì làm thế nào giải thích được việc đao kiếm không thể xuyên thủng Diệp Hi Hòa lúc nãy?
Hay là, trên người hắn có bảo bối nào đó mà có thể tự động bảo vệ chủ, chống lại đạn?
Nghĩ đến đây, ông Cửu không khỏi liếm môi.
"Diệp Hi Hòa là người duy nhất còn sống của nhà họ Diệp, ngày xưa đáng ra không nên để hắn thoát chết, giờ thì thành tai họa thật rồi!"
Lúc này Mã Khánh cũng bình tĩnh lại, biết Diệp Hi Hòa không còn là kẻ tầm thường nên quay sang nói với Trần Hãn Thanh: "Ông Trần, ông đã chứng kiến tình hình rồi đấy. Nay tên dư nghiệt nhà họ Diệp này đội mồ sống dậy, giết chết con trai tôi, cũng diệt cả nhà họ Tô, ông không thể đứng nhìn mà không làm gì được!"
Trần Hãn Thanh nhăn mặt, trong lòng chửi thầm con chó Mã Khánh, còn chủ động nhắc tới chuyện ba năm trước, này chẳng phải muốn lôi kéo tất cả những người liên quan vào sao?
Tuy nhiên, ông ta đã tới đây rồi, không thể quay đầu được nữa!
"Diệp Hi Hòa, sự đời thật khó lường! Mày vốn phải chết ba năm trước, nhưng đã vươn lên như cá chép hóa rồng, hương khói nhà họ Diệp mạnh thật đấy!"
Ông ta cười khẩy với Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Trần Hãn Thanh, ngày xưa thằng cha nhà ông, con chó già Trần Vân Phi cũng tham gia truy sát gia tộc tôi phải không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương