Vợ Tôi Chỉ Có Em
Chương 1: Bạn trai cũ
Club Mạch Phong.
- Phòng Vip 002 -
Hình bóng quả nam quả nữ đang không ngừng quấn lấy nhau nhấp nhô chuyển động đều đặn. Quần áo vương vãi khắp sàn nhà, tràn ngập mùi hương ái muội.. liếc qua đống vương vãi kia không cần nói cũng đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra.
" ưm ưm....ư.....nhẹ thôi....nhẹ....ứmm..
Ưm....ưm...mạnh..l..lên...mộ...một..chút.. đi tay cô gái quàng lên cổ người đàn ông hai quả đào mềm mại của cô không ngừng ngọ nguậy ma sát vào cơ thể đối phương mời gọi.Hai chân uyển chuyển như con rắn dẻo dai quấn lấy người đàn ông trước mắt... tiếng rên rỉ van xin của nữ nhân đang nằm dưới lòng ngực làm Thẩm Dục không kiềm chế nổi dục vọng hung hãn bóp lấy chiếc cằm nhỏ đầy kiêu mạn của nữ nhân không ngừng hành hạ cậu bé của anh.Không chút thương hoa tiếc ngọc Thẩm Dục điên cuồng chiếm lấy đôi môi anh đào của Thanh Tiêu, tham lam càn quét toàn bộ khoang miệng của Thanh Tiêu nơi nào có vị nơi đó có mùi hương của Thẩm Dục lưu lại,hắn thoả mãn tận hưởng vị ngọt thanh mát.
Khác với nam nhân phía trên, cảm giác như có dòng suối mát lạnh tràn vào khoang miệng Thanh Tiêu làm cô khoái cảm..rên rỉ...thoả mãn sự đau đớn do thuốc kích dục phát tác... không chút gạt bỏ phóng khoáng tiếp nhận sự càn quét của đối phương...càng ngày càng sâu càng dần hung bạo, hắn càng quét toàn bộ khoang miệng của cô, Thanh Tiêu mặc kệ đối phương nút hết mật ngọt trong miệng nhỏ của mình....thật sự bây giờ cô không còn có cách khác nữa,cảm giác toàn thân cô nóng, bứt rứt khó chịu đến nỗi sắp nổ tung.
Đang giai đoạn cao trào hưng phấn thì người đàn ông đột nhiên dừng lại khiến cơn khoái cảm đang bùng nổ của Thanh Tiêu bị tụt xuống.. làm cô phải rên lên một tiếng ái muội khiến cho người bình thường nghe thấy cũng có vài phần e dè..." Đừng...dừng.. tiếp tụ..tục..đ...i.... tôi...muốn.... muốn..." Tiếng van xin tha thiết của nữ nhân phía dưới không chịu nổi dục vọng phát tác trong cơ thể không ngừng rên rỉ,cầu xin càng khiến Thẩm Dục không khỏi vui vẻ... đắc ý...anh nhếch mép nảy ra một suy nghĩ tàn bạo:
" cầu xin tôi đi "
"...cho em.. muốn...em muốn...."
" sai rồi.,gọi chồng"
Đặc tính của thuốc xuân dược nóng ran trong người Thanh Tiêu khiến cô thở thôi cũng khó chịu,đành nhận thua cầu xin đối phương:
"... chồng..ưm..giúp e..m..khó..khó chịu.. quá..."
" Nói to lên!"
" Chồng ơi..giúp em...với..khó chịu quá."
" Ngoan" Nhận được câu trả lời đúng mục đích Thẩm Dục mới giúp nữ nhân không ngừng thở gấp hạ hoả...
- ..a.. tiếng rên rỉ của Tiêu Tiêu kết hợp với chuyển động phía dưới vô cùng nhịp nhàng. Tiếng rên rỉ đầy ái muội của cô làm anh không thể nào dừng lại nổi... nó con mẹ nó thật sự rất dụ dỗ người..Hai người quấn lấy nhau đến ba giờ sáng thấy cô hoàn toàn kiệt sức anh mới chịu buông tha cho cô nghỉ ngơi.
- Sáng hôm sau-
Mười một giờ trưa.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu lên mặt Thanh Tiêu.Ánh nắng chói gắt làm Thanh Tiêu khó chịu mở mắt.Đập vào mắt cô là một khuôn mặt siêu điển trai mê hoặc lòng người.Đang mê mẩn quan sát ngũ quan của người đối diện,cô bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Vội vã lật chăn lên.
"ôi mẹ ơi" cô lăn giường với người ta luôn rồi.Đang nghĩ đối phương là một người siêu cấp đẹp trai nên cô cũng không tính là thiệt.
Một giây trước đang cảm khoái mặt cô bỗng trở nên đen thui.Thanh Tiêu quay phắt người lại nhìn vào nuốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt dưới khoé mắt bên trái của mỹ nam đang say giấc trên giường.
"Bụp"
Vẫn không tin vào mắt mình cô lại vén tóc lên một vết sẹo nhỏ mờ mờ hiện lên trước mắt cô.
Đây chẳng phải là Dực Thâm sao, người tình cũ của cô sao???
" Má nó,cái quần què gì vậy???? "
Thanh Tiêu như gặp quỷ vội vã nhảy xuống giường, nhặt quần áo bị ném xuống sàn bữa bãi mỗi góc mỗi mảnh quần áo.
Nhanh chóng mặc quần áo,Thanh Tiêu như tên ăn trộm rón rén bước từng bước nhẹ nhàng nhất có thể để chuồn ra bên ngoài.
Chót lọt ra khỏi phòng,cả người cô như vừa có một chuyến du lịch sa mạc về.Mồ hôi chảy ròng ròng hứng tắm luôn cũng khá ổn.Không chút nán lại Mạch Phong lâu,cô vội vã chạy xuống ga ra lấy xe, phóng như bay rời khỏi Culb Mạch Phong như sợ chỉ cần cô chậm một giây thì cả bầu trời này từ nắng chói chang chuyển qua mưa giông bão tố tối đen,phong ba bão táp mây đen kín trời.
Về tới căn hộ của mình,cô liền khoá trái cửa thật chặt,cố gắng bình tĩnh trấn an bản thân.Thanh Tiêu vuốt ngực,rót một ly nước để trấn an bản thân sau cú sốc siêu lớn vừa như một giấc mơ vụt qua.
Hoàn hồn xong cô lê từng bước nặng nhọc vô nhà tắm.Nhìn vào gương Thanh Tiêu tặc lưỡi: " đúng là tên độc ác " toàn thân cô chằng chịt vết tích của tên mắc dịch nào đó.
" Đúng là oan gia ngõ hẹp"
Tránh tới nỗi vậy mà vẫn gặp hắn:
"Hừm"
Tắm rửa xong Thanh Tiêu đang sấy tóc thì chuông điện thoại reo lên.Là Tiểu Thất,cô trợ lý siêu cấp dễ thương của cô.
"Chị Tiêu Tiêu hôm nay chị không đến công ty hí? "
"Hôm nay chị bận chút việc, thông báo với giám đốc Trương cho chị với nhé! "
" oke,chị Yêu "
Chu Từ từ xa gọi Thất Thất đi họp.Đang tính hỏi thêm Thanh Tiêu chút chuyện nhưng hình như không kịp,cô nhóc liền nói vài câu qua loa với Cô liền ngắt điện thoại đi họp.
"Được được,lát em họp xong nhắn tin qua cho chị cũng được."
"Vâng, bái bai chị"
"ừm"
Ném bay điện thoại qua một bên, Thanh Tiêu như người không xương nằm xấp xuống giường,toàn thân cô đau nhức đi vài bước từ nhà tằm vào phòng ngủ cũng đủ làm cô chảy được một xô nước mắt,nói gì đến công ty.
Trong lòng cô thầm chửi rủa mười tám đời nhà tên bám dai như đỉa đói kia.
" Chết tiệt thiệt "
Lẩm bẩm một lát,Thanh Tiêu liền không chống cự nổi lời mời gọi của giấc ngủ.
-Culb Mạch Phong -
Thuộc sản nghiệp của Mặc gia.
Phòng Vip 002.
Dực Thâm(*) ngồi trên ghế vắt chéo chân, mặt đen như đáy chảo lẩm bẩm:
- Chết tiệt,cô ấy vậy mà dám bỏ chạy,ăn xong liền phủi đít.
Dực Thâm lưu luyến liếm môi một cách mê muội như mấy tên sở khanh thèm thuồng nhìn con mồi,
Nhếch mép:
" Tiêu Tiêu lần này em đừng hòng trốn! "
(*) Dực Thâm là tên bí mật trong tối của Thẩm Dục ( hiện tại)lúc còn ở Mỹ tung hoành ngang dọc.
Liếc nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ trưa. Thẩm Dục thay quần áo chỉnh tề, như một vị thần bước xuống sảnh khách sạn ăn trưa.
*Nam chính của chúng ta đúng là cửa ải khó lường.Giây trước còn phong phanh thiếu vải giây sau như một quý ngài cấm dục một vạn mỹ nữ nóng bỏng tới đâu cũng không chút liếc nhìn.
Tới sảnh Dực Thâm gặp Mặc Phí Niên em trai cùng cha khác mẹ của anh.Trái ngược với những trường hợp khác Thẩm Dục và Phí Niên vô cùng hoà thuận với nhau.
"Anh đi đâu vậy?"
"Ăn trưa,đi cùng?"
"Vậy thì cùng đi '
Hai người sóng bước cùng nhau tới khu ăn uống.Cũng khá lâu Thẩm Dục và Phí Niên chưa gặp nhau chủ đề nói nhiều vô kể.Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện.
"Hai ngày trước Á Nguyệt vừa trở về!"
" Cô ta không phải ba tháng nữa trở về sao?"
" Đó là điều em cũng đang muốn hỏi!"
"Chắc chắc cô ta sẽ chuẩn bị bày trò động trời gì đó..."
" Lần trước cô ta quậy Tống gia một trận tanh banh,long trời lở đất khiến Tống Thụy tức đến nỗi phải trục xuất cô ta ra nước ngoài du học,đóng băng toàn bộ thẻ không cho một xu dính túi nhưng hình như cô ta không biết sợ là gì "
"Có lẽ muốn quay về trả thù!"
- Phòng Vip 002 -
Hình bóng quả nam quả nữ đang không ngừng quấn lấy nhau nhấp nhô chuyển động đều đặn. Quần áo vương vãi khắp sàn nhà, tràn ngập mùi hương ái muội.. liếc qua đống vương vãi kia không cần nói cũng đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra.
" ưm ưm....ư.....nhẹ thôi....nhẹ....ứmm..
Ưm....ưm...mạnh..l..lên...mộ...một..chút.. đi tay cô gái quàng lên cổ người đàn ông hai quả đào mềm mại của cô không ngừng ngọ nguậy ma sát vào cơ thể đối phương mời gọi.Hai chân uyển chuyển như con rắn dẻo dai quấn lấy người đàn ông trước mắt... tiếng rên rỉ van xin của nữ nhân đang nằm dưới lòng ngực làm Thẩm Dục không kiềm chế nổi dục vọng hung hãn bóp lấy chiếc cằm nhỏ đầy kiêu mạn của nữ nhân không ngừng hành hạ cậu bé của anh.Không chút thương hoa tiếc ngọc Thẩm Dục điên cuồng chiếm lấy đôi môi anh đào của Thanh Tiêu, tham lam càn quét toàn bộ khoang miệng của Thanh Tiêu nơi nào có vị nơi đó có mùi hương của Thẩm Dục lưu lại,hắn thoả mãn tận hưởng vị ngọt thanh mát.
Khác với nam nhân phía trên, cảm giác như có dòng suối mát lạnh tràn vào khoang miệng Thanh Tiêu làm cô khoái cảm..rên rỉ...thoả mãn sự đau đớn do thuốc kích dục phát tác... không chút gạt bỏ phóng khoáng tiếp nhận sự càn quét của đối phương...càng ngày càng sâu càng dần hung bạo, hắn càng quét toàn bộ khoang miệng của cô, Thanh Tiêu mặc kệ đối phương nút hết mật ngọt trong miệng nhỏ của mình....thật sự bây giờ cô không còn có cách khác nữa,cảm giác toàn thân cô nóng, bứt rứt khó chịu đến nỗi sắp nổ tung.
Đang giai đoạn cao trào hưng phấn thì người đàn ông đột nhiên dừng lại khiến cơn khoái cảm đang bùng nổ của Thanh Tiêu bị tụt xuống.. làm cô phải rên lên một tiếng ái muội khiến cho người bình thường nghe thấy cũng có vài phần e dè..." Đừng...dừng.. tiếp tụ..tục..đ...i.... tôi...muốn.... muốn..." Tiếng van xin tha thiết của nữ nhân phía dưới không chịu nổi dục vọng phát tác trong cơ thể không ngừng rên rỉ,cầu xin càng khiến Thẩm Dục không khỏi vui vẻ... đắc ý...anh nhếch mép nảy ra một suy nghĩ tàn bạo:
" cầu xin tôi đi "
"...cho em.. muốn...em muốn...."
" sai rồi.,gọi chồng"
Đặc tính của thuốc xuân dược nóng ran trong người Thanh Tiêu khiến cô thở thôi cũng khó chịu,đành nhận thua cầu xin đối phương:
"... chồng..ưm..giúp e..m..khó..khó chịu.. quá..."
" Nói to lên!"
" Chồng ơi..giúp em...với..khó chịu quá."
" Ngoan" Nhận được câu trả lời đúng mục đích Thẩm Dục mới giúp nữ nhân không ngừng thở gấp hạ hoả...
- ..a.. tiếng rên rỉ của Tiêu Tiêu kết hợp với chuyển động phía dưới vô cùng nhịp nhàng. Tiếng rên rỉ đầy ái muội của cô làm anh không thể nào dừng lại nổi... nó con mẹ nó thật sự rất dụ dỗ người..Hai người quấn lấy nhau đến ba giờ sáng thấy cô hoàn toàn kiệt sức anh mới chịu buông tha cho cô nghỉ ngơi.
- Sáng hôm sau-
Mười một giờ trưa.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu lên mặt Thanh Tiêu.Ánh nắng chói gắt làm Thanh Tiêu khó chịu mở mắt.Đập vào mắt cô là một khuôn mặt siêu điển trai mê hoặc lòng người.Đang mê mẩn quan sát ngũ quan của người đối diện,cô bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Vội vã lật chăn lên.
"ôi mẹ ơi" cô lăn giường với người ta luôn rồi.Đang nghĩ đối phương là một người siêu cấp đẹp trai nên cô cũng không tính là thiệt.
Một giây trước đang cảm khoái mặt cô bỗng trở nên đen thui.Thanh Tiêu quay phắt người lại nhìn vào nuốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt dưới khoé mắt bên trái của mỹ nam đang say giấc trên giường.
"Bụp"
Vẫn không tin vào mắt mình cô lại vén tóc lên một vết sẹo nhỏ mờ mờ hiện lên trước mắt cô.
Đây chẳng phải là Dực Thâm sao, người tình cũ của cô sao???
" Má nó,cái quần què gì vậy???? "
Thanh Tiêu như gặp quỷ vội vã nhảy xuống giường, nhặt quần áo bị ném xuống sàn bữa bãi mỗi góc mỗi mảnh quần áo.
Nhanh chóng mặc quần áo,Thanh Tiêu như tên ăn trộm rón rén bước từng bước nhẹ nhàng nhất có thể để chuồn ra bên ngoài.
Chót lọt ra khỏi phòng,cả người cô như vừa có một chuyến du lịch sa mạc về.Mồ hôi chảy ròng ròng hứng tắm luôn cũng khá ổn.Không chút nán lại Mạch Phong lâu,cô vội vã chạy xuống ga ra lấy xe, phóng như bay rời khỏi Culb Mạch Phong như sợ chỉ cần cô chậm một giây thì cả bầu trời này từ nắng chói chang chuyển qua mưa giông bão tố tối đen,phong ba bão táp mây đen kín trời.
Về tới căn hộ của mình,cô liền khoá trái cửa thật chặt,cố gắng bình tĩnh trấn an bản thân.Thanh Tiêu vuốt ngực,rót một ly nước để trấn an bản thân sau cú sốc siêu lớn vừa như một giấc mơ vụt qua.
Hoàn hồn xong cô lê từng bước nặng nhọc vô nhà tắm.Nhìn vào gương Thanh Tiêu tặc lưỡi: " đúng là tên độc ác " toàn thân cô chằng chịt vết tích của tên mắc dịch nào đó.
" Đúng là oan gia ngõ hẹp"
Tránh tới nỗi vậy mà vẫn gặp hắn:
"Hừm"
Tắm rửa xong Thanh Tiêu đang sấy tóc thì chuông điện thoại reo lên.Là Tiểu Thất,cô trợ lý siêu cấp dễ thương của cô.
"Chị Tiêu Tiêu hôm nay chị không đến công ty hí? "
"Hôm nay chị bận chút việc, thông báo với giám đốc Trương cho chị với nhé! "
" oke,chị Yêu "
Chu Từ từ xa gọi Thất Thất đi họp.Đang tính hỏi thêm Thanh Tiêu chút chuyện nhưng hình như không kịp,cô nhóc liền nói vài câu qua loa với Cô liền ngắt điện thoại đi họp.
"Được được,lát em họp xong nhắn tin qua cho chị cũng được."
"Vâng, bái bai chị"
"ừm"
Ném bay điện thoại qua một bên, Thanh Tiêu như người không xương nằm xấp xuống giường,toàn thân cô đau nhức đi vài bước từ nhà tằm vào phòng ngủ cũng đủ làm cô chảy được một xô nước mắt,nói gì đến công ty.
Trong lòng cô thầm chửi rủa mười tám đời nhà tên bám dai như đỉa đói kia.
" Chết tiệt thiệt "
Lẩm bẩm một lát,Thanh Tiêu liền không chống cự nổi lời mời gọi của giấc ngủ.
-Culb Mạch Phong -
Thuộc sản nghiệp của Mặc gia.
Phòng Vip 002.
Dực Thâm(*) ngồi trên ghế vắt chéo chân, mặt đen như đáy chảo lẩm bẩm:
- Chết tiệt,cô ấy vậy mà dám bỏ chạy,ăn xong liền phủi đít.
Dực Thâm lưu luyến liếm môi một cách mê muội như mấy tên sở khanh thèm thuồng nhìn con mồi,
Nhếch mép:
" Tiêu Tiêu lần này em đừng hòng trốn! "
(*) Dực Thâm là tên bí mật trong tối của Thẩm Dục ( hiện tại)lúc còn ở Mỹ tung hoành ngang dọc.
Liếc nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ trưa. Thẩm Dục thay quần áo chỉnh tề, như một vị thần bước xuống sảnh khách sạn ăn trưa.
*Nam chính của chúng ta đúng là cửa ải khó lường.Giây trước còn phong phanh thiếu vải giây sau như một quý ngài cấm dục một vạn mỹ nữ nóng bỏng tới đâu cũng không chút liếc nhìn.
Tới sảnh Dực Thâm gặp Mặc Phí Niên em trai cùng cha khác mẹ của anh.Trái ngược với những trường hợp khác Thẩm Dục và Phí Niên vô cùng hoà thuận với nhau.
"Anh đi đâu vậy?"
"Ăn trưa,đi cùng?"
"Vậy thì cùng đi '
Hai người sóng bước cùng nhau tới khu ăn uống.Cũng khá lâu Thẩm Dục và Phí Niên chưa gặp nhau chủ đề nói nhiều vô kể.Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện.
"Hai ngày trước Á Nguyệt vừa trở về!"
" Cô ta không phải ba tháng nữa trở về sao?"
" Đó là điều em cũng đang muốn hỏi!"
"Chắc chắc cô ta sẽ chuẩn bị bày trò động trời gì đó..."
" Lần trước cô ta quậy Tống gia một trận tanh banh,long trời lở đất khiến Tống Thụy tức đến nỗi phải trục xuất cô ta ra nước ngoài du học,đóng băng toàn bộ thẻ không cho một xu dính túi nhưng hình như cô ta không biết sợ là gì "
"Có lẽ muốn quay về trả thù!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương