Vong Tình Khí Ái

Chương 12: Chăm sóc



Sáng hôm sau

Cơ lơ mơ tỉnh dậy [ sao anh dậy sớm vậy ]

Trần Dữ: [ cũng không thể ngủ nhiều như em được ] 'xoa đầu'

Khương Ninh Ngọc " thằng cha này khoái xoa đầu lắm hay gì "

Khương Ninh Ngọc: [ anh uống thuốc chưa? ]

Trần Dữ: [ tôi uống rồi, em ngồi xuống ăn sáng đi ]

Khương Ninh Ngọc: [ sao cảm thấy anh như chăm em bé vậy? ]

Trần Dữ: [ chưa đủ rõ ràng à ]

Cô ngồi xuống một cách rất thản nhiên

Khương Ninh Ngọc: [ anh cũng khỏe rồi lát nữa tôi sẽ về ]

Trần Dữ 'lẩm bẩm' [ đang trong quá trình bồi dưỡng tình cảm kia mà ]

Khương Ninh Ngọc: [ anh nói gì cơ? ] " đã điếc mà nói rõ bé "

Trần Dữ: [ không có gì em cứ ăn đi ]

................

Trong quá trình xuất viện

Trần Dữ: [ mặt tôi vẫn còn đau lắm, chúng ta ở thêm mấy ngày nữa được không? ]

Khương Ninh Ngọc: [ bây giờ mặt anh đã bớt sưng rồi ]

Trần Dữ: [ tôi vẫn cảm thấy đau lắm ] 'nũng nịu'

Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh đi mà ở đây, tôi đi về ]

Trần Dữ: [ để tôi đưa em về nhé ]

Khương Ninh Ngọc: [ anh là bệnh nhân để tôi lai anh về ]

Trần Dữ: [ được ] 'vui vẻ'

Trên xe Trần Dữ liên tục lải nhải bên tai cô khiến cô cảm thấy rất phiền phức



Khương Ninh Ngọc: [ mặt anh đau mà sao nói lắm quá vậy ]

Trần Dữ: [ không phải đang tạo ấn tượng với em à ]

Khương Ninh Ngọc 'lơ đi' [ bao lâu nữa thì tới nhà anh vậy ]

Trần Dữ: [ ngay kia rồi ]

Nhìn căn biệt thự khổng lồ trước mắt khiến cô há hốc mồm vì ngạc nhiên

Khương Ninh Ngọc: [ anh giàu vậy không ấy anh nuôi tôi đi ]

Trần Dữ: [ được được ] 'nói ngay lập tức'

Trần Dữ: [ tôi không ngại nuôi em đâu ]

Khương Ninh Ngọc: [ đùa thôi anh định tin thật à ]

Trần Dữ: [ sao lại không? ]

Trần Dữ: [ tôi cũng có ấn tượng rất tốt với em ]

Khương Ninh Ngọc: [ xuống xe ] ' đuổi ngay lập tức sợ chỉ chậm một chút thôi là cô sẽ đồng ý luôn vậy'

Trần Dữ: [ em có muốn vào nhà tôi uống miếng nước không? ]

Khương Ninh Ngọc: [ khỏi ]

Bây giờ cô phải về nhà soạn vali, cô cũng mua vé máy bay rồi. Chiều nay cô sẽ bay

Cô đã quyết định sẽ đến thành phố M để định cư, nơi đó tuy không quá tốt như nơi này nhưng rất thuận tiện cho công việc của cô

Khi về nhà

Nhìn tờ đơn xin nghỉ việc vẫn nằm bàn khiến cô rất nhọc lòng

Bây giờ cô lại phải ra đường lần nữa

Bây giờ cô cảm thấy ra đường rất có vấn đề lên cô rất thông minh là gọi taxi

Khi mông đặt xuống ghế ngồi cô mới cảm thấy an tâm phần nào

Bác tài: [ cháu muốn đi đâu? ]

Khương Ninh Ngọc: [ cho cháu đến công ty này ạ ] 'chỉ vào điện thoại'



Bác tài: [ được ]

Trên xe cô giải quyết hết công việc tồn dư

May thay lần đi này cô không gặp chuyện gì

Bác tài: [ đến rồi, của cháu hết 200 nhé ]

Khương Ninh Ngọc: [ đây ạ ] 'đưa tiền ra'

................

Cảnh Vi: [ cô đến rồi hả, mấy ngày nay tôi muốn tìm cô cũng không gặp được ]

Khương Ninh Ngọc: [ haha do tôi có một chút việc bận thôi ]

Khương Ninh Ngọc đến phòng nhân sự, nói với người kia [ tôi đến đây để xin từ chức ]

Người kia: [ được cô đợi tôi một chút ]

................

Khi bước ra khỏi công ty như chim thoát khỏi lồng như ong gặp phải hoa. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình được tự do như vậy

Đang trên đường đợi xe đột nhiên có một chiếc xe dừng trước mặt cô

Hữu Cảnh Dục: [ thật trùng hợp, cô đang đợi xe sao? ]

Khương Ninh Ngọc: [ không thì tôi đứng đây làm gì ]

Hữu Cảnh Dục: [ lên xe đi tôi lai cô về ]

Khương Ninh Ngọc: [ không có nhu cầu, tôi đợi ở đây là được rồi phiền anh biến đi ]

Hữu Cảnh Dục: [ tôi có lòng tốt, cô lỡ lòng nào phụ lòng tôi như vậy ]

Khương Ninh Ngọc: [ tôi nói rồi mà, tôi không cần ]

Hữu Cảnh Dục: [ vậy tôi ở đây đợi với cô ] 'mở cửa xe bước xuống'

Khương Ninh Ngọc: [ sao mà như vong vậy ]

Hữu Cảnh Dục: [ tôi sẽ coi đó là lời khen ]

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi anh ta, ngồi trên xe cô cảm thấy rất thoải mái
Chương trước Chương tiếp