Vong Tình Khí Ái
Chương 14: Vận xui đeo bám
Sau khi xử lí đám người đó xong cô không ngần ngại mà vác người đàn ông lên vai
Khi đi ngang qua đám người đang nằm vật vã dưới đất, cô đá thêm mấy phát cho đỡ ngứa mắt vì dám phá bữa ăn của cô
Nhưng lại gặp phải tình huống éo le khác là không có phương tiện để di chuyển
Một cô gái nhỏ bé mà vác cả một người đàn ông trên vai, cô có thử đánh thức anh ta nhưng nhìn khuôn mặt bầm dập người không ra người ma không ra ma lên cô đành phải vác anh ta trên người
Đáng lẽ ra cô lên quăng anh ta ở đấy nhưng nếu trên đường đi gặp nguy hiểm thì cô còn có cái bia đỡ đạn
Cô cũng không có lòng trắc ẩn ở cái nơi toàn đường là đường này
Trời đã sắp tối mà cô không có nơi nào để đi. Nhìn người nào đó vẫn đang nằm trên vai cô khiến cô rất mệt lòng
Nhìn nhiều thấy phiền cô đành vứt luôn anh ta xuống đất mà không hề thương tiếc
Khương Ninh Ngọc: [ mấy tiếng rồi mà anh vẫn chưa tỉnh? ]
Đáp lại cô là một không gian yên tĩnh đến quái dị
Nhìn chiếc điện thoại hết pin trong tay
Cô bực bội trong lòng đá vào người bên cạnh. Sau một hồi suy nghĩ nát óc cô đành phải cúi xuống lục tung người Cảnh sát Lục mà không thấy cái gì cả ngoài cái bộ đàm
Khương Ninh Ngọc: [ vô dụng, sao anh lại không tỉnh dậy đi chứ ]
Ngồi một hồi dưới vệ đường cô mới phát hiện không thấy chiếc vali bên cạnh đâu
Thoáng chốc cô hoảng hốt nhìn xung quanh
Quạc quạc
Nhưng cô cũng không quá lo vì cô có đặt thiết bị định vị trong đó nhưng điều đáng buồn là cô không có gì để sạc điện thoại
................
Màn đêm buông xuống nhìn con đường vắng tanh xung quanh toàn cây là cây
Cuối cùng Cảnh sát Lục cũng đã tỉnh lại anh ta ngơ ngác [ đây là đâu, cô là ai? ]
Khương Ninh Ngọc: [ muốn ăn vả không? ]
Cảnh sát Lục: [ không không tôi nhớ rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh gọi ai đến đón chúng ta đi ]
Cảnh sát Lục: [ ở nơi này chỉ có mình tôi thôi lên không thể gọi người tới giúp được ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh toàn gọi vào bộ đàm làm gì vậy? ] 'nhướng mày'
Cảnh sát Lục: [ tôi gọi đến nơi khác mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ vô dụng thật ]
Cảnh sát Lục: [ xin lỗi đã làm liên lụy đến cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi là xong à ]
Cảnh sát Lục 'cúi gằm đầu xuống'
Cảnh sát Lục: [ vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ngủ ở đây chứ sao? ]
Cảnh sát Lục: [ nằm xuống đường luôn hả ]
Khương Ninh Ngọc: [ không nhẽ ngủ trong bụi cây kia, nếu anh muốn tôi cũng không ngại cho anh ngủ ở đấy đâu ]
Cảnh sát Lục: [ nhưng ngủ ở đường như thế này rất nguy hiểm ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh đừng ngủ. Anh ngất cả buổi rồi tôi phải chăm sóc anh rất mệt ]
Thật ra bả chả làm gì đâu nhưng vác anh ra suốt đoạn đường là may rồi
Cảnh sát Lục: [ vậy cô cứ ngủ đi tôi canh cho ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh có thấy tôi có gì để nằm xuống không? ]
Cảnh sát Lục: [ không không ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh mau kiếm gì đi để tôi còn ngủ ]
Cảnh sát Lục: [ cô đợi tôi một chút ]
Cảnh sát Lục đi vào bụi cây bên đường tìm cái gì để lót xuống cho cô
Sau một lúc anh ta mang ra những tán lá to để cô nằm xuống
Cảnh sát Lục: [ tôi rải cho cô rồi đấy, cô cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy tôi không khách sáo nữa ]
Cô nằm ngủ xuống rất tự nhiên
Nhìn con đường tăm tối không có một bóng đèn không biết Cảnh sát Lục sẽ canh trừng cho cô kiểu gì
- ---------------
Khi đi ngang qua đám người đang nằm vật vã dưới đất, cô đá thêm mấy phát cho đỡ ngứa mắt vì dám phá bữa ăn của cô
Nhưng lại gặp phải tình huống éo le khác là không có phương tiện để di chuyển
Một cô gái nhỏ bé mà vác cả một người đàn ông trên vai, cô có thử đánh thức anh ta nhưng nhìn khuôn mặt bầm dập người không ra người ma không ra ma lên cô đành phải vác anh ta trên người
Đáng lẽ ra cô lên quăng anh ta ở đấy nhưng nếu trên đường đi gặp nguy hiểm thì cô còn có cái bia đỡ đạn
Cô cũng không có lòng trắc ẩn ở cái nơi toàn đường là đường này
Trời đã sắp tối mà cô không có nơi nào để đi. Nhìn người nào đó vẫn đang nằm trên vai cô khiến cô rất mệt lòng
Nhìn nhiều thấy phiền cô đành vứt luôn anh ta xuống đất mà không hề thương tiếc
Khương Ninh Ngọc: [ mấy tiếng rồi mà anh vẫn chưa tỉnh? ]
Đáp lại cô là một không gian yên tĩnh đến quái dị
Nhìn chiếc điện thoại hết pin trong tay
Cô bực bội trong lòng đá vào người bên cạnh. Sau một hồi suy nghĩ nát óc cô đành phải cúi xuống lục tung người Cảnh sát Lục mà không thấy cái gì cả ngoài cái bộ đàm
Khương Ninh Ngọc: [ vô dụng, sao anh lại không tỉnh dậy đi chứ ]
Ngồi một hồi dưới vệ đường cô mới phát hiện không thấy chiếc vali bên cạnh đâu
Thoáng chốc cô hoảng hốt nhìn xung quanh
Quạc quạc
Nhưng cô cũng không quá lo vì cô có đặt thiết bị định vị trong đó nhưng điều đáng buồn là cô không có gì để sạc điện thoại
................
Màn đêm buông xuống nhìn con đường vắng tanh xung quanh toàn cây là cây
Cuối cùng Cảnh sát Lục cũng đã tỉnh lại anh ta ngơ ngác [ đây là đâu, cô là ai? ]
Khương Ninh Ngọc: [ muốn ăn vả không? ]
Cảnh sát Lục: [ không không tôi nhớ rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh gọi ai đến đón chúng ta đi ]
Cảnh sát Lục: [ ở nơi này chỉ có mình tôi thôi lên không thể gọi người tới giúp được ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh toàn gọi vào bộ đàm làm gì vậy? ] 'nhướng mày'
Cảnh sát Lục: [ tôi gọi đến nơi khác mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ vô dụng thật ]
Cảnh sát Lục: [ xin lỗi đã làm liên lụy đến cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi là xong à ]
Cảnh sát Lục 'cúi gằm đầu xuống'
Cảnh sát Lục: [ vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ngủ ở đây chứ sao? ]
Cảnh sát Lục: [ nằm xuống đường luôn hả ]
Khương Ninh Ngọc: [ không nhẽ ngủ trong bụi cây kia, nếu anh muốn tôi cũng không ngại cho anh ngủ ở đấy đâu ]
Cảnh sát Lục: [ nhưng ngủ ở đường như thế này rất nguy hiểm ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh đừng ngủ. Anh ngất cả buổi rồi tôi phải chăm sóc anh rất mệt ]
Thật ra bả chả làm gì đâu nhưng vác anh ra suốt đoạn đường là may rồi
Cảnh sát Lục: [ vậy cô cứ ngủ đi tôi canh cho ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh có thấy tôi có gì để nằm xuống không? ]
Cảnh sát Lục: [ không không ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh mau kiếm gì đi để tôi còn ngủ ]
Cảnh sát Lục: [ cô đợi tôi một chút ]
Cảnh sát Lục đi vào bụi cây bên đường tìm cái gì để lót xuống cho cô
Sau một lúc anh ta mang ra những tán lá to để cô nằm xuống
Cảnh sát Lục: [ tôi rải cho cô rồi đấy, cô cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy tôi không khách sáo nữa ]
Cô nằm ngủ xuống rất tự nhiên
Nhìn con đường tăm tối không có một bóng đèn không biết Cảnh sát Lục sẽ canh trừng cho cô kiểu gì
- ---------------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương