Vong Tình Khí Ái
Chương 41: Mập mờ
Quay lại cặp chính, Khương Ninh Ngọc vừa ngồi lên máy bay
Đang tính lấy điện thoại quay lại bầu trời đột nhiên Trần Dữ với tay quay đẫu cô lại
Khương Ninh Ngọc có chút hoảng hốt muốn quay đầu đi nhưng lại bị Trần Dữ giữ chặt không buông
Trần Dữ: [ nhìn anh ]
Khương Ninh Ngọc bất ngờ ngước mắt lên nhìn chằm chằm Trần Dữ
Trần Dữ: [ em phớt lờ anh ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có ]
Trần Dữ: [ 20p rồi em chưa nói chuyện với anh ] ‘tủi thân’
Khương Ninh Ngọc: [ em đang chụp ảnh ]
Trần Dữ: [ sao em không chụp anh ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại anh không đẹp ] ‘hờ hững’
Trần Dữ: [ ựa ] ‘ôm tim’
Khương Ninh Ngọc: [ diễn xong chưa? ]
Trần Dữ: [ sao em nói vậy, em biết anh đau lòng lắm không? ] ‘cúi gằm mặt’
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh càng ngày càng dính người vậy ]
Tiếp viên: [ hai anh chị có muốn ăn chút gì đó không ạ ]
Trần Dữ: [ cho anh sa lát cá hồi với nước ép nho ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh giảm cân hả? ]
Trần Dữ: [ anh ăn ít vậy em đau lòng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ mắc gì phải đau ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho chị cơm sườn nhé ]
Tiếp viên: [ dạ vâng ạ, hai anh chị vui lòng đợi em một lát ạ ]
Nói xong cô tiếp viên đi đến chỗ khác hỏi mọi người mà người nào đó vẫn đang ngồi phụng phịu, cô cũng không quan tâm lắm
Trần Dữ: [ em không thương anh ] ‘tổn thương’
Khương Ninh Ngọc: [ ngoan, cho em nghỉ ngơi chút ]
Trần Dữ: [ em mệt sao? ] ‘luống cuống’
Khương Ninh Ngọc: [ anh phiền ]
Trần Dữ: [ vậy anh không làm phiền em nữa ] ‘quay đầu đi’
Cô tranh thủ thời gian mà chợp mắt một chút nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng thút thít bên cạnh
Khương Ninh Ngọc nhíu mày quay ra nhìn anh
Trần Dữ thấy thế quay đầu sang bên kia
Khương Ninh Ngọc cũng hết cách đành phải dỗ anh
Khương Ninh Ngọc: [ làm sao vậy? ]
Trần Dữ không trả lời nhưng vả vai đang run rẩy nhìn có vẻ anh đang lén chịu đựng
Khương Ninh Ngọc: [ quay ra đây, em không cố ý nói anh phiền ] ‘thở dài’
Trần Dữ: [ thật sao? ] ‘mặt đầy nước mắt’
Khương Ninh Ngọc: [ anh lấy đâu ra nước mà khóc nhiều vậy ] ‘bất lực’
Trần Dữ: [ anh không biết ]
Khương Ninh Ngọc: [ lại đây ]
Trần Dữ không phản kháng mà ghé đầu gần lại
Khương Ninh Ngọc hôn chụt một cái lên trán anh khiến người nào đó vô cùng sửng sốt
Trần Dữ: [ em… em… ] ‘ngỡ ngàng’
Hồi lâu anh cũng không nói ra được câu nào hoàn chỉnh chỉ ngơ ngác nhìn cô
Không biết qua bao lâu mà tiếp viên đã mang đồ ăn đến cho hai người
Khương Ninh Ngọc định ăn nhưng nhớ ra ai đó vẫn đang đứng hình
Khương Ninh Ngọc: [ khóc nhiều vậy không đói sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ngoan, ăn đi ]
Trần Dữ: [ vừa rồi em hôn anh đúng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không, anh nhìn nhầm rồi ]
Trần Dữ: [ rõ ràng là có ]
Trần Dữ: [ em trêu đùa tình cảm của anh ]
Khương Ninh Ngọc: [ ăn đi ]
Trần Dữ buồn tủi cầm đũa ăn không biết nghĩ gì lập tức phấn chấn trở lại
Khương Ninh Ngọc không nhận thấy sự bất thường nào của anh mà chỉ cặm cụi ăn phần ăn của mình
Trần Dữ giải quyết rất nhanh phần ăn của mình, có vẻ nãy khóc quá nhiều liền cần bổ sung lại năng lượng
Khương Ninh Ngọc vẫn ăn rất từ tốn, cô biết anh ăn nhanh như vậy vì đói nhưng gọi ít như vậy hẳn là chưa đủ no
Khương Ninh Ngọc không nói gì mà đẩy nửa đĩa cơm về phía anh
Khương Ninh Ngọc: [ ăn hộ em ]
Trần Dữ ngay lập tức gật đầu rồi cắm cúi ăn nốt phần ăn của cô
Sau khi giải quyết xong Khương Ninh Ngọc sợ anh lại làm phiền giấc ngủ của mình liền nói
Khương Ninh Ngọc: [ dựa vào em rồi ngủ đi ]
Trần Dữ: [ người anh rất nặng ]
Khương Ninh Ngọc: [ không sao ] “ thà nặng một chút còn hơn bị làm phiền”
Trần Dữ dương đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhìn cô
Khương Ninh Ngọc không nhìn nổi nữa mà lấy đầu anh dựa vào vai mình
Trần Dữ rất hưởng thụ mà năm trên vai cô
Chuyến bay diễn ra rất suôn sẻ, một người bình tĩnh, một người đang rạo rực vì lần đầu biết yêu, biết thương, biết nhớ
Đang tính lấy điện thoại quay lại bầu trời đột nhiên Trần Dữ với tay quay đẫu cô lại
Khương Ninh Ngọc có chút hoảng hốt muốn quay đầu đi nhưng lại bị Trần Dữ giữ chặt không buông
Trần Dữ: [ nhìn anh ]
Khương Ninh Ngọc bất ngờ ngước mắt lên nhìn chằm chằm Trần Dữ
Trần Dữ: [ em phớt lờ anh ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có ]
Trần Dữ: [ 20p rồi em chưa nói chuyện với anh ] ‘tủi thân’
Khương Ninh Ngọc: [ em đang chụp ảnh ]
Trần Dữ: [ sao em không chụp anh ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại anh không đẹp ] ‘hờ hững’
Trần Dữ: [ ựa ] ‘ôm tim’
Khương Ninh Ngọc: [ diễn xong chưa? ]
Trần Dữ: [ sao em nói vậy, em biết anh đau lòng lắm không? ] ‘cúi gằm mặt’
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh càng ngày càng dính người vậy ]
Tiếp viên: [ hai anh chị có muốn ăn chút gì đó không ạ ]
Trần Dữ: [ cho anh sa lát cá hồi với nước ép nho ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh giảm cân hả? ]
Trần Dữ: [ anh ăn ít vậy em đau lòng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ mắc gì phải đau ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho chị cơm sườn nhé ]
Tiếp viên: [ dạ vâng ạ, hai anh chị vui lòng đợi em một lát ạ ]
Nói xong cô tiếp viên đi đến chỗ khác hỏi mọi người mà người nào đó vẫn đang ngồi phụng phịu, cô cũng không quan tâm lắm
Trần Dữ: [ em không thương anh ] ‘tổn thương’
Khương Ninh Ngọc: [ ngoan, cho em nghỉ ngơi chút ]
Trần Dữ: [ em mệt sao? ] ‘luống cuống’
Khương Ninh Ngọc: [ anh phiền ]
Trần Dữ: [ vậy anh không làm phiền em nữa ] ‘quay đầu đi’
Cô tranh thủ thời gian mà chợp mắt một chút nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng thút thít bên cạnh
Khương Ninh Ngọc nhíu mày quay ra nhìn anh
Trần Dữ thấy thế quay đầu sang bên kia
Khương Ninh Ngọc cũng hết cách đành phải dỗ anh
Khương Ninh Ngọc: [ làm sao vậy? ]
Trần Dữ không trả lời nhưng vả vai đang run rẩy nhìn có vẻ anh đang lén chịu đựng
Khương Ninh Ngọc: [ quay ra đây, em không cố ý nói anh phiền ] ‘thở dài’
Trần Dữ: [ thật sao? ] ‘mặt đầy nước mắt’
Khương Ninh Ngọc: [ anh lấy đâu ra nước mà khóc nhiều vậy ] ‘bất lực’
Trần Dữ: [ anh không biết ]
Khương Ninh Ngọc: [ lại đây ]
Trần Dữ không phản kháng mà ghé đầu gần lại
Khương Ninh Ngọc hôn chụt một cái lên trán anh khiến người nào đó vô cùng sửng sốt
Trần Dữ: [ em… em… ] ‘ngỡ ngàng’
Hồi lâu anh cũng không nói ra được câu nào hoàn chỉnh chỉ ngơ ngác nhìn cô
Không biết qua bao lâu mà tiếp viên đã mang đồ ăn đến cho hai người
Khương Ninh Ngọc định ăn nhưng nhớ ra ai đó vẫn đang đứng hình
Khương Ninh Ngọc: [ khóc nhiều vậy không đói sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ngoan, ăn đi ]
Trần Dữ: [ vừa rồi em hôn anh đúng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không, anh nhìn nhầm rồi ]
Trần Dữ: [ rõ ràng là có ]
Trần Dữ: [ em trêu đùa tình cảm của anh ]
Khương Ninh Ngọc: [ ăn đi ]
Trần Dữ buồn tủi cầm đũa ăn không biết nghĩ gì lập tức phấn chấn trở lại
Khương Ninh Ngọc không nhận thấy sự bất thường nào của anh mà chỉ cặm cụi ăn phần ăn của mình
Trần Dữ giải quyết rất nhanh phần ăn của mình, có vẻ nãy khóc quá nhiều liền cần bổ sung lại năng lượng
Khương Ninh Ngọc vẫn ăn rất từ tốn, cô biết anh ăn nhanh như vậy vì đói nhưng gọi ít như vậy hẳn là chưa đủ no
Khương Ninh Ngọc không nói gì mà đẩy nửa đĩa cơm về phía anh
Khương Ninh Ngọc: [ ăn hộ em ]
Trần Dữ ngay lập tức gật đầu rồi cắm cúi ăn nốt phần ăn của cô
Sau khi giải quyết xong Khương Ninh Ngọc sợ anh lại làm phiền giấc ngủ của mình liền nói
Khương Ninh Ngọc: [ dựa vào em rồi ngủ đi ]
Trần Dữ: [ người anh rất nặng ]
Khương Ninh Ngọc: [ không sao ] “ thà nặng một chút còn hơn bị làm phiền”
Trần Dữ dương đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhìn cô
Khương Ninh Ngọc không nhìn nổi nữa mà lấy đầu anh dựa vào vai mình
Trần Dữ rất hưởng thụ mà năm trên vai cô
Chuyến bay diễn ra rất suôn sẻ, một người bình tĩnh, một người đang rạo rực vì lần đầu biết yêu, biết thương, biết nhớ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương