Vũ Khí Hình Người

Chương 439: Phó Bản Ngàn Người (24): Có vẻ khó giải quyết.



Edit: Ry

Tình thế nháy mắt đảo ngược, ông ta vốn là người cách xa con quỷ nhất, giờ biến thành đối diện với nó.

Đứa bé vẫn ôm cái đầu người, từng bước từng bước nhảy lên cầu thang, chất lỏng dính nhớp chảy từ tay xuống dính đầy "quả bóng"...

"Trái đập, phải đập, cùng chơi trò đập bóng nào..."

Thằng bé nâng niu cái đầu trong tay, cầm lên dụi dụi. Một mảng da cứ thế bị dụi tróc mất, lộ ra thịt gân dây thần kinh đỏ choét bao trùm lấy xương: "Chú ơi, bóng trong tay cháu..."

Cảnh tượng này đúng là kinh dị. Không đợi thằng nhỏ nói xong, quản lý dính chưởng một lần đã sợ tới nỗi văng tục, lại quay đầu chạy lên trên. Lần này tốc độ chạy của ông ta còn nhanh hơn, chân vung mạnh tới độ tưởng như sắp bay... Nhưng tốc độ trèo lên bao giờ cũng kém với trèo xuống.

Tiếng "chơi bóng" ngày càng gần, quản lý sợ muốn thót tim ra ngoài. Trong đầu đan xen giữa hình ảnh kinh dị và ham muốn sống sót, hoàn toàn không chú ý tới người chạy theo sau mình đều biến mất ----

Trong cầu thang trống rỗng chỉ còn lại mình ông ta, tiếng bước chân lẻ loi vang vọng.

Cũng có lẽ là quản lý đã nhận ra, chỉ là ông ta không muốn dừng, cũng không dám dừng, hình thành một loại tiết tấu vi diệu trong vùng không gian này. Nhưng rồi tiếng "bóng" đập xuống sàn lại trà trộn vào, ngày một rõ rệt, như tiếng trống đòi mạng.

Quản lý chỉ thiếu điều òa khóc, vừa chạy vừa ngẩng lên nhìn, quả nhiên đứa trẻ đang chơi bóng kia lại xuất hiện trước mặt ông ta.

Nó đứng trên cầu thang cao cao, khinh miệt nhìn xuống, máu tươi chảy ra từ con ngươi trắng nhởn.

"...!"

Quản lý nhắm mắt lại, sợ tới độ muốn ngất, chỉ là cắn răng chịu đựng.

Ông ta phản ứng cực nhanh, lại quay người chạy xuống, nhưng đi được hai bước đã cứng đờ tại chỗ.

Cái lạnh len lỏi vào gan bàn chân, vọt khắp cơ thể.

Đứa nhỏ chơi "bóng" vẫn ở trước mặt nhìn ông ta.

Đầu cầu thang là quỷ... Chân cầu thang cũng vậy.

Quản lý mất sạch dũng khí để quay đầu lại, ông ta đã nhận ra, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố nào đó.

Nhưng giờ có giả vờ chết ngất thì vẫn nghe được tiếng động rõ mồn một, đang tiến tới gần ---

"Bộp."

"Bộp bộp."

"Bộp bộp bộp."

Quỷ đang đuổi theo ông ta.

Tới rồi.

Nó tới ---

Trong tình thế tiến lùi đều khó sống này, hành lang mờ tối chợt le lói một tia sáng, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch.

Vệt sáng ấy như đốm lửa nơi đường cùng, thường sẽ đại diện cho "hi vọng". Nhưng giờ, nó lại toát lên sự ma quái rùng rợn.

Bấy giờ quản lý mới nhận ra chỗ này có một ô cửa sổ, bên cạnh là bình chữa cháy và búa an toàn, có thể dùng búa để đập vỡ cửa kính, chui ra ngoài.

Ông ta không khỏi rùng mình, trong đầu bỗng tràn ngập một suy nghĩ --- Nơi này, là tầng hai.



Dù gì cũng không trốn được, chạy lên hay xuống thì cũng bị bắt lại, vậy tại sao không... Nhảy ra ngoài.

Nhảy đi.

Nhảy đi.

Chỉ là tầng 2 thôi, ngã xuống không chết được.

Đây là biện pháp duy nhất giúp ông ta sống tiếp, cũng là con đường duy nhất để "phá giải cục diện". Đi cầu thang không thể ra ngoài, vậy không đi nữa là được?

Bị tiếng "bóng" nện bộp bộp ngày càng gần gây áp lực, tay chân quản lý nhũn ra, nhưng hành động lại lưu loát vô cùng. Ông ta mở cái hộp an toàn, lấy búa bên trong ra, hung hăng đập vỡ ô cửa kính...

Vết rạn như bông tuyết nhanh chóng lan tràn, choang một tiếng như tiếng sét bổ xuống, khiến chính quản lý cũng run bắn lên. Ông ta quá sợ, sợ rằng âm thanh này sẽ kích thích cho con quỷ kia nhào ngay tới. Không có thời gian để do dự, thấy mảnh kính vỡ rào rào rơi ra ngoài, quản lý nắm tay che trước đầu, chạy lấy đà, cả người chực lao ra ngoài ---

Ông ta còn đang ôm hi vọng đầu được bảo vệ, mình sẽ chỉ gãy vài cái xương thôi...

Lại một tiếng vang thật lớn, như là tiếng những mảnh thủy tinh còn sót lại bị húc ra ngoài. Quản lý cảm thấy đầu đau điếng như là đập vào sắt thép, choáng nửa giây.

Ông ta cảm giác tay mình được ai kéo lại, đến mức đau nhức. Cảm giác choáng váng ập tới lần nữa, phải nhắm mắt lại để điều chỉnh, rồi mở mắt ra.

Một cái chớp mắt ngắn ngủi mà quản lý lại tưởng như đã đằng đẵng...

Vì khi mở mắt ra, ông ta suýt thì ngất xỉu. Cơ thể ông ta đang treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, nheo mắt nhìn xuống, đây đâu phải tầng 2. Chẳng biết từ khi nào ông ta đã leo lên tới tầng cao nhất của sân vận động (chừng tầng 15 một tòa chung cư)...

Cảnh vật bên dưới nhỏ tí xíu, những cây cổ thụ cao lớn che trời cũng trở nên bé nhỏ như mô hình chơi đồ hàng... Độ cao này khiến bất cứ ai cũng phải hoa mắt.

Nếu rơi xuống thật, đừng nói là gãy xương, cơ thể ghép lại được thành một khối hoàn chỉnh đã là may mắn.

Quản lý sợ trắng cả mặt, lí trí hỗn loạn dần khôi phục. Mất tới vài giây ông ta mới nhận ra mình được ai đó kéo lại... Ngẩng lên nhìn mới biết người kia là ai.

Là cậu ấm nhà họ Nguyên.

Lúc này đối phương vẫn đeo khẩu trang, da dẻ nhợt nhạt trông rất nổi bật. Cậu hơi cau mày, khẽ hít lấy hơi mấy cái, ánh mắt nhìn ông ta hiện vẻ nghi hoặc.

Bàn tay đang túm tay quản lý nổi gân xanh.

Quản lý theo bản năng bắt lấy tay Nguyên Dục Tuyết.

Da cậu vốn đã trắng, bị quản lý dùng sức nắm như vậy, phần thịt mềm lõm xuống hiện màu đỏ thẫm.

Quản lý giật mình...

Vừa rồi ông ta chỉ hành động theo bản năng, chứ vốn dĩ cho rằng cậu ấm được nuông chiều như Nguyên Dục Tuyết thì sẽ yếu ớt lắm, chẳng có sức. Nhưng đối phương đang dùng một tay bắt lấy ông ta, cơ thể vì sức nặng hơi chúi xuống, không hề có ý buông tay.

Trong tình huống nguy hiểm này, cơ thể quản lý lơ lửng giữa không trung, cảm giác chân không chạm đất quá đáng sợ, khiến cánh tay Nguyên Dục Tuyết trở thành sợi dây cứu mạng duy nhất giúp ông ta giữ bình tĩnh.

May mắn trăm ngàn lần mới có một này khiến quản lý khó mà không thấy cảm động.

Nguyên Dục Tuyết cúi xuống nhìn ông ta, mái tóc đen mượt hơi dài rủ trên vai càng làm bật lên đôi má trắng trẻ. Sợi tóc đen đung đưa theo gió khiến lòng người bình yên đến lạ. Hàng mi cong dài rủ xuống, lẳng lặng nhìn quản lý.

Nhìn nhau chừng vài giây, cậu mới lên tiếng: "Tỉnh rồi à?"

Quản lý hoảng hốt.

Nguyên Dục Tuyết lại nói: "Vậy lên trên trước đã."

Vừa rồi quản lý không chỉ muốn nhảy xuống, mà còn liều mạng giãy giụa muốn cạy tay Nguyên Dục Tuyết ra, nếu không thì cậu đã kéo ông ta lên từ nãy rồi.

Giờ quản lý đã tỉnh, nhìn độ cao dưới chân, tất nhiên rất phối hợp rồi.



Có sợ tới mềm chân thì khi tính mạng bị uy hiếp, tiềm lực vẫn sẽ bùng nổ.

Ông ta chỉ có thể dùng tay Nguyên Dục Tuyết làm điểm tựa, luống cuống leo lên. Trong lúc làm những việc này còn không khỏi lo lắng.

Cậu Nguyên trông mảnh mai vậy, có khi nào sẽ bị ông ta kéo theo xuống dưới không?

Nghĩ vậy làm động tác càng thêm chần chừ.

Dù Nguyên Dục Tuyết nắm ông ta rất chắc thì vẫn không giúp loại bỏ được tưởng tượng đáng sợ đó ra khỏi đầu quản lý. Cũng may đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, không biết nên bám vào đâu để mượn lực thì một cái tay bỗng duỗi xuống, nhẹ nhàng như không xách quản lý lên.

Quản lý bò vào trong qua ô cửa vỡ vụn, hai chân chạm đất rồi, nỗi hoảng loạn vì tính mạng bị uy hiếp mới giảm bớt.

Ông ta cảm động tới nỗi mắt hiện ánh lệ, môi run run nói lời cảm ơn với Nguyên Dục Tuyết.

"Cảm... Cảm ơn cậu..."

Lại nghĩ tới người vừa rồi dùng một tay nhấc mình lên, quay sang chực cảm ơn người ta... Cũng may có người đó ra tay cứu giúp, đúng là một người tốt bụng!

Cơ mà vừa quay sang đã đối diện với vẻ lạnh như băng, bao lời biết ơn lập tức tắc nghẹn trong họng.

Sắc mặt Giới Chu Diễn thật sự trông quá tồi tệ.

Quản lý cảm giác mình nói câu "cảm ơn ngài vừa rồi đã tốt bụng cứu tôi" cũng thấy có lỗi với lương tâm... Ông ta nghĩ có khi vừa rồi Giới Chu Diễn muốn đẩy mình xuống nhưng chẳng may kéo lên thôi...

Vì mặt hắn như thế vừa làm gì sai trái lắm.

Trong lúc quản lý nghĩ lung tung, Giới Chu Diễn đột nhiên quay sang nhìn ông ta.

Con ngươi sâu hút như vực thẳm khiến lòng người khủng hoảng, hắn lạnh nhạt nói: "Bỏ tay ra."

Lúc này quản lý mới phát hiện mình vẫn còn nắm tay Nguyên Dục Tuyết... Do cảm giác cậu mang lại cho người ta quá yên tâm nên dù đã an toàn rồi ông ta vẫn không nỡ buông tay. Bị Giới Chu Diễn dọa thì hốt hoảng rụt về.

Quản lý chưa kịp nói xin lỗi, mới ngẩng lên nhìn đã suýt thì ngất tiếp.

Vì ông ta nhận ra con quỷ đáng sợ dọa mình nhảy lầu không phải là ảo giác.

Lúc này đứa bé ôm đầu người đang hằm hè đứng trên cầu thang nhìn ba người họ. Dường như là nhận thấy ánh mắt của quản lý, nó toét miệng cười man rợ, trong mắt hiện sự tiếc nuối...

Tiếc nuối vì ông ta vẫn chưa chết.

Cái này thì ai mà chẳng sợ!

Quản lý vô thức ngừng thở.

Trong không gian chật hẹp, những người khác không cánh mà bay, chỉ còn lại ba người xui xẻo là Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn và quản lý, cùng với con quỷ đáng sợ kia.

Phía sau là độ cao cả chục tầng lầu, ngã xuống chỉ có một kết quả là tan xương nát thịt.

Quản lý sợ tới độ khuôn mặt ngày càng trắng nhởn, Nguyên Dục Tuyết lại bỗng tiến lên.

Cậu lặng lẽ xoay cổ tay một chút, cường độ của cơ thể hiện tại quá yếu, mới kéo một người vài phút mà đã phản hồi lại cảm giác nhức mỏi.

Có điều cái này cũng không ảnh hưởng tới thân thủ của cậu.

Thiếu niên im lặng quan sát đứa bé bị quỷ nhập đang ôm đầu người, khẽ nhíu mày.

Có vẻ hơi khó giải quyết.
Chương trước Chương tiếp