Vũ Khí Hình Người

Chương 456: Phó Bản Ngàn Người (41)



Edit: Ry

Đó là nhắc nhở.

"Sẽ có quái vật lần theo mùi người sống tới đây. Muốn sống sót xin hãy mở tủ lạnh, đút 'con mồi' trong tủ cho chúng. Trốn vào trong tủ lạnh. Khi ăn no, chúng sẽ tự động bỏ đi."

Sau đó nhóm Tiểu A mới để ý trong căn nhà kho trống trải này lại có một cái "tủ lạnh" rất lớn.

Cái tủ đó như là tủ chứa xác, thanh kim loại phân ra từng cái ô hình chữ nhật, lít nha lít nhít, từ xa trông rất nhỏ, tới gần mới biết mỗi ô lớn tới mức nào. Chiều cao và chiều ngang của nó đủ để chứa một người đang nằm thẳng.

Tần Mông nói đầy ẩn ý khiến đám thanh niên toát mồ hôi lạnh, không dám nghĩ. Nhưng gã lại không cho họ không gian để tưởng tượng, đi thẳng tới trước tủ lạnh, mở một cái ngăn chứa ra.

Cái ngăn được thiết kế kiểu bản lề kéo, kéo một phát là mở, cực kì mượt mà.

Bên trong là một... Cái xác, cứng đờ trắng bệch.

Đúng là xác người.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, bình thản không cảm xúc.

Tất cả những ngăn đó đều chứa thi thể người.

Ngay khi đặt chân vào nhà kho Nguyên Dục Tuyết đã phát hiện, nhưng vì họ đều đã mất dấu hiệu sinh mệnh nên cậu không có hành động gì.

Đám thanh niên đứng cạnh Tần Mông như được khơi gợi hồi ức khủng bố nào đó, ánh mắt trở nên mờ mịt, môi run lẩy bẩy, sau đó chậm rãi nói: "Ban đầu tôi còn nghĩ may mà đây là trò chơi, chắc chủ quán mua được đạo cụ mới để đưa chúng tôi đến đây... Cho đến khi làm theo cái dòng chữ viết bằng máu kia, mở tủ ra, tôi suýt tè ra quần."

Thi thể quá chân thực, không hề giống mô hình.

Và tất nhiên chuyện sau đó cũng chứng minh đây không phải là mô hình.

"Bọn tôi gặp quái vật." Có người nơm nớp lên tiếng: "Ngay trước khi các cậu tới... Quái vật, quái vật thật sự xuất hiện."

Từng cục từng cục vật chất đen sì chui ra từ khe hở, bò vào trong kho. Đống chất nhầy đặc dính đó lại nhanh chóng ngưng tụ thành hình người... Tần Mông khi đó phản ứng nhanh nhất, ý thức được đám quái vật này cực kì nguy hiểm, lập tức làm theo nhắc nhở, lấy thi thể trong tủ lạnh ra, dùng sức ném về phía chúng.

Một con quái vật màu đen chỉ còn cách bạn của họ một bước chân, sắp nhảy bổ lên ăn thịt người kia.

Cũng vào lúc này đám thanh niên mới phát hiện, quái vật màu đen mặc dù được tạo thành từ chất nhầy kì dị, bên trong lại có một hàm răng lởm chởm cực bén, cắn một cái có thể dễ càng cắn nát cả thịt lẫn xương người, rõ ràng không phải loài ăn chay.



Nhưng con quái vật phát hiện cái xác ném tới chân mình, dù có đặc quyền hưởng thụ "đồ tươi" ngay trước mặt, nó vẫn khựng lại.

Bộ phận đại khái là "con mắt" nhìn chằm chằm người kia, sau đó tiếc nuối quay đi, nhào lên cái xác nọ, cái đầu nhấp nhô.

Miệng của nó chôn vùi trong bụng của thi thể, phần thịt mềm ở đó nhanh chóng bị ăn thủng. Quái vật thò đầu vào nội tạng, tiếng sồn sột nho nhỏ vang lên như tiếng nhai gân, cùng với tiếng hút rột rột cực say mê.

Độ khủng bố của những âm thanh này chắc chắn có thể khiến một người trưởng thành với tâm lý bình thường phát điên. Nhưng đám thanh niên đáng thương không có thời gian để chú ý con quái vật đang "dùng bữa", vì ngay sau đó có rất nhiều quái vật xông vào từ khe hở.

Lần này không cần Tần Mông nhắc, tất cả biết phải làm gì, ra sức mở ngăn kéo tủ lạnh, lấy thi thể bên trong ra, ném cho bầy quái vật.

Nếu là bình thường, người chết là lớn nhất, họ cũng không muốn phạm tội vũ nhục thi thể. Nhưng tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì mạng người sống bao giờ cũng quý giá hơn là người chết.

Bọn họ có cả thảy 5 người, bầy quái vật xông vào cũng vừa đúng 5 con. Chúng thèm thuồng nhìn đám thanh niên một lúc rồi mới quay sang thưởng thức đống xác trên mặt đất.

Dạ dày tất cả quay cuồng theo, mà bộ não ngừng hoạt động vì hoảng loạn cũng dần vận hành trở lại. Thấy đám quái vật sắp ăn xong, bọn họ mới chợt nhớ đến phần tiếp theo của dòng chữ bằng máu kia.

Ngoài việc phải đưa "con mồi" cho đám quái vật, họ còn cần phải trốn vào trong tủ thì mới thoát được.

Cái ngăn tủ... Bé xíu này á?

Lại còn từng đựng thi thể. Chưa nói có sạch sẽ không, chỉ nghĩ về ý tưởng này đã đủ làm họ rùng mình, huống hồ họ còn rất có lỗi với "cựu chủ nhân" của những cái ngăn tủ đó.

Nhưng giờ, kể cả Tần thái tử siêu khó tính bắt bẻ cũng bất chấp, nhanh nhẹn nhét mình vào trong tủ lạnh.

Nằm vào trong, họ dùng tay chống lên vách tủ, khó khăn đóng cửa lại.

Có cảm giác như đang tự tay đóng nắp quan tài cho bản thân.

Không gian chật hẹp lại tăm tối này yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hít thở cũng bị phóng đại.

Tiếng nhai nuốt ngoài kia bỗng chốc nhỏ đi nhiều... Không biết có phải là vì đám quái vật đã ăn xong rồi không.

Cái tủ này thật sự rất lạnh, cóng tới độ người run lập cập, khiến đám thanh niên có ảo giác như mình đang thật sự nằm trong nhà xác.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là chỉ vài phút. Trong tình huống rét buốt cực đoan thế này, đám thanh niên chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp không tránh khỏi sản sinh cảm giác tuyệt vọng và hoài nghi.

Có phải họ đã rơi vào cái bẫy đáng sợ nào rồi không, rốt cuộc có thể ra khỏi tủ lạnh không, họ sẽ không bị đông chết trong này chứ?



Những chất vấn đáng sợ với hiện trạng khiến họ khó mà khống chế bản thân, có người muốn mở cửa tủ ngó ra ngoài.

Họ đã nhịn đủ lâu rồi.

Cuối cùng người nọ thật sự không nhịn được, cẩn thận điều chỉnh cơ thể, biến hóa góc độ vừa đủ để cẩn thận đẩy ra một cái khe.

Hành vi này suýt dọa cho y chết ngất, gần như là hồn lìa khỏi xác.

Con quái vật đen sì, không ra hình người kia đang ngồi ngay trước ngăn tủ, lẳng lặng nhìn y.

Khe hở mà y đẩy ra đúng lúc đối diện với mắt quái vật... Một đôi mắt đục ngầu ma quái, không hề giống mắt người.

Thanh niên sợ tới độ không kêu được thành tiếng, lông tóc dựng đứng, toát đầy mồ hôi. Tay chân vẫn rất dứt khoát đóng cửa tủ lại. Nhưng dù đóng cửa rất nhanh thì trong đầu y vẫn hiện lên đủ loại tình tiết phim kinh dị mình từng xem...

Hình như cái kiểu đâm đầu vào chỗ chết, quỷ chưa đi đã mở cửa giống, bị quỷ nhìn thấy, đều không có kết cục gì tốt hết hức hức ---

Y căng thẳng nhìn cửa tủ chằm chằm, nhưng chuyện kinh khủng giống tưởng tượng không xảy ra. Con quái vật kia không hề phá quy tắc, mở cửa tủ lôi y ra ngoài đánh chén.

Sau một hồi cứng đờ, y nghe được tiếng của Thái Tử ở bên ngoài tủ lạnh.

Tần Mông mở cửa tủ ra, nhìn thằng bạn run như cầy sấy, không biết phải nói gì: "Gan mày bé thế, cả lũ ra hết rồi có mỗi mày không dám ra."

Khi đó thanh niên mới có cảm giác trở về từ cõi chết, thầm thấy may mắn.

Tất cả chui ra khỏi tủ, tập trung lại thảo luận, cũng không tránh khỏi nhìn thấy đống thịt vụn đám quái vật ăn xong còn rơi rớt lại.

Trong lúc hoảng loạn, họ nghe được tiếng động truyền tới từ cửa, một nhóm xui chó... À không, một nhóm người chơi mới đi vào trong kho hàng.

Nhóm Tần Mông đã nói hết những gì mình biết.

Tiếp theo đến lượt nhóm Nguyên Dục Tuyết chia sẻ thông tin. Tần Mông vẫn còn đang nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, khiến áp suất quanh người Giới Chu Diễn càng lúc càng thấp.

Nhưng thiếu niên là người kiệm lời, trừ khi là lúc mấu chốt, còn đâu cậu luôn giữ im lặng.

Lúc này cậu đang nhìn... Thanh niên ban nãy nói mình mở tủ ra suýt bị quái vật dọa chết kia.

Thỏ chủ động đứng ra giải thích: "Tụi tôi cũng là người chơi escape room, đuổi theo một NPC tới căn phòng này."
Chương trước Chương tiếp