Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!
Chương 20: Trẻ Con #2
Phía bên này trong tà áo của Khuynh Bảo xuất hiện hai bóng dáng, là hai đứa nhóc một lớn một nhỏ, chúng là trốn trong tà áo của y nên mới không bị phu xe bắt gặp
vài phút trước khi y kịp phản ứng chạy đến phía tiểu hài nữ thì thình lình xe ngựa chao đảo một cái khiến y cứ thế theo đà ngã xuống, trước mắt là đứa nhỏ sắp ngã xuống, còn ngay hướng góc nhọn của thành ghế, bản thân y cũng chẳng nghĩ nhiều, vươn người qua đỡ lấy nó
Bên phía Tiêu Cầm cũng bị một phen chấn động, tay vì thế mà từ từ nới lỏng đứa nhỏ ra, thấy Khuynh Bảo bỗng dưng chồm người đến, hắn thoạt đầu bất ngờ nên chỉ kịp vươn tay ôm lấy, vô thức bị sức nặng đè cho ngã ngửa, thằng nhỏ cứ thế thuận lợi trốn ra chạy một hơi đến bên chỗ muội muội nó
Sau đó là tình cảnh bị phu xe bắt gặp, hai người lúc này mới có cảm giác không đúng, mắt đối mắt lập tức cùng lúc đỏ mặt, y mới bật dậy lân la lại gần hai đứa nhỏ
Còn Tiêu Cầm... hắn sớm đã bị doạ cho ngốc rồi!
cứ thế mà đơ ra nhìn bàn tay mới nãy hắn vừa mạnh mẽ ô lấy y...
vẫn còn hơi ấm này...
Khuynh Bảo bên này rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhìn nam hài tử đang không ngừng ra soát toàn thân muội muội luôn miệng hỏi xem vừa nãy có va vào đâu không, rồi y cũng chỉ chậm rãi lên tiếng, tránh cho chúng hoảng sợ
" Hai nhóc... là vì sao lai ở đây thế?"
Bị tiếng nói của y cắt ngang dòng suy nghĩ, Tiêu Cầm hắn bây giờ mới hoàn hồn, vội ôm đầu âm thầm mắng bản thân, nhất định là có bệnh rồi!
nam hài tử nhìn y với ánh mắt đầy cảnh giác đưa em gái ra phía sau mà bảo vệ
" ta..tại tại sao ta phải nói cho ngươi biết?'
y lúc này bất ngờ với câu trả lời của đứa nhỏ, phải nha, sao phải nói cho mình? nhưng hắn ghét nhất là đứa nhỏ không biết điều đấy, có biết không? cố ý nở ra một nụ cười còn có chút đê tiện
" vì ngươi đang ngồi trên xe ngựa ta thuê nha?"
nam hài tử cũng bị doạ không ít, lúc này mới lắp bắp nhìn y, đáp không lại
" ta..ta "
y cười rồi cười, bản thân chỉ định doạ đứa nhỏ chút nào ngờ lại càng khiến cho đứa trẻ như bị bức đến sắp khóc, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào y
Tiêu Cầm lúc này cũng thình lình xuất hiện sau lưng y, đứa nhóc nhìn một cỗ khí tức ngùn ngụt phía sau lưng của y, lại còn đăm đăm nhìn mình, xong lại dùng một giọng điệu lạnh lùng mà nói
" chủ nhân, hay cứ xử hai tên này đi?"
đứa nhỏ bị doạ sợ đến nỗi mặt mũi cũng tái nhợt cả đi, mắt hoa dần rồi cứ thế ngon lành mà ngất lịm, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gọi của Khuynh Bảo và hai tiếng ca ca của muội muội
mãi một lúc sau, nhóc đó mới chịu tỉnh lại bản thân nhóc cứ có cảm giác mình nằm trên thứ gì đó rất ấm, rất mềm, còn có một cánh tay nãy giờ luôn vuốt ve lấy mái tóc của nó
nó dường như rất lâu rồi chưa được cảm nhận hơi ấm vậy, bản thân cũng không tự chủ muốn dụi vào bàn tay ấy, nó muốn làm nũng...
cũng chỉ là trong trong vô thức nó gọi ra hai tiếng
" mẫu thân "
Khuynh Bảo đơ cả người ra, bàn tay cứng lại nhìn đứa nhỏ trong lòng mà nhộn nhạo cả lên, cũng chẳng biết được cái cảm xúc hiện tại rốt cuộc là như thế nào, y chỉ biết bây giờ, rất muốn bản thân làm gì đó cho đứa nhỏ này
Tiêu Cầm ngồi phía đối diện, thấy một mặt này của y cũng ngừng hành động dỗ tiểu hài nữ lại, vươn tay lấy ra một hộp bánh quế hoa y cho hắn, đặt vào tay đứa nhỏ, đứa nhỏ được dỗ đã nín từ lâu tươi cười nhận lấy hộp bánh chạy lại chỗ ca ca nó lúc này vẫn còn đang bất tỉnh, reo lên
" Ca ca! tỉnh! muội.. có bánh!"
Tiểu hài tử sau một hồi không còn được vuốt ve lại nghe thấy tiếng muội muội gọi nên rất nhanh đã mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt của y, nhóc con đó liền nhanh chóng bật dậy, chẳng được mấy bước lại loạng choạng vấp phải vạt áo sắp ngã, thấy hướng bản thân sắp ngã chính là hướng muội muội mình nhóc đó liền nhanh chóng cố hết sức né sang một bên
lúc này chính mắt hắn thấy bản thân như sắp lao vào muội muội, đồng tử dãn ra, cả người như lạnh đi, nhưng rất nhanh nhóc đó được một bàn tay đỡ lấy, còn muội muội thì được Tiêu Cầm nhanh tay kéo ra
lúc này nhóc mới y thức được bản thân trên người bây giờ được khoác một chiếc ngoại y, nhìn sơ qua cũng có thể thấy đây đích thị là đồ đắt tiền, bất giác hai mắt mở lớn nhìn lên y, con người này vậy mà đem thứ này khoác lên cho nó?
vài phút trước khi y kịp phản ứng chạy đến phía tiểu hài nữ thì thình lình xe ngựa chao đảo một cái khiến y cứ thế theo đà ngã xuống, trước mắt là đứa nhỏ sắp ngã xuống, còn ngay hướng góc nhọn của thành ghế, bản thân y cũng chẳng nghĩ nhiều, vươn người qua đỡ lấy nó
Bên phía Tiêu Cầm cũng bị một phen chấn động, tay vì thế mà từ từ nới lỏng đứa nhỏ ra, thấy Khuynh Bảo bỗng dưng chồm người đến, hắn thoạt đầu bất ngờ nên chỉ kịp vươn tay ôm lấy, vô thức bị sức nặng đè cho ngã ngửa, thằng nhỏ cứ thế thuận lợi trốn ra chạy một hơi đến bên chỗ muội muội nó
Sau đó là tình cảnh bị phu xe bắt gặp, hai người lúc này mới có cảm giác không đúng, mắt đối mắt lập tức cùng lúc đỏ mặt, y mới bật dậy lân la lại gần hai đứa nhỏ
Còn Tiêu Cầm... hắn sớm đã bị doạ cho ngốc rồi!
cứ thế mà đơ ra nhìn bàn tay mới nãy hắn vừa mạnh mẽ ô lấy y...
vẫn còn hơi ấm này...
Khuynh Bảo bên này rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhìn nam hài tử đang không ngừng ra soát toàn thân muội muội luôn miệng hỏi xem vừa nãy có va vào đâu không, rồi y cũng chỉ chậm rãi lên tiếng, tránh cho chúng hoảng sợ
" Hai nhóc... là vì sao lai ở đây thế?"
Bị tiếng nói của y cắt ngang dòng suy nghĩ, Tiêu Cầm hắn bây giờ mới hoàn hồn, vội ôm đầu âm thầm mắng bản thân, nhất định là có bệnh rồi!
nam hài tử nhìn y với ánh mắt đầy cảnh giác đưa em gái ra phía sau mà bảo vệ
" ta..tại tại sao ta phải nói cho ngươi biết?'
y lúc này bất ngờ với câu trả lời của đứa nhỏ, phải nha, sao phải nói cho mình? nhưng hắn ghét nhất là đứa nhỏ không biết điều đấy, có biết không? cố ý nở ra một nụ cười còn có chút đê tiện
" vì ngươi đang ngồi trên xe ngựa ta thuê nha?"
nam hài tử cũng bị doạ không ít, lúc này mới lắp bắp nhìn y, đáp không lại
" ta..ta "
y cười rồi cười, bản thân chỉ định doạ đứa nhỏ chút nào ngờ lại càng khiến cho đứa trẻ như bị bức đến sắp khóc, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào y
Tiêu Cầm lúc này cũng thình lình xuất hiện sau lưng y, đứa nhóc nhìn một cỗ khí tức ngùn ngụt phía sau lưng của y, lại còn đăm đăm nhìn mình, xong lại dùng một giọng điệu lạnh lùng mà nói
" chủ nhân, hay cứ xử hai tên này đi?"
đứa nhỏ bị doạ sợ đến nỗi mặt mũi cũng tái nhợt cả đi, mắt hoa dần rồi cứ thế ngon lành mà ngất lịm, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gọi của Khuynh Bảo và hai tiếng ca ca của muội muội
mãi một lúc sau, nhóc đó mới chịu tỉnh lại bản thân nhóc cứ có cảm giác mình nằm trên thứ gì đó rất ấm, rất mềm, còn có một cánh tay nãy giờ luôn vuốt ve lấy mái tóc của nó
nó dường như rất lâu rồi chưa được cảm nhận hơi ấm vậy, bản thân cũng không tự chủ muốn dụi vào bàn tay ấy, nó muốn làm nũng...
cũng chỉ là trong trong vô thức nó gọi ra hai tiếng
" mẫu thân "
Khuynh Bảo đơ cả người ra, bàn tay cứng lại nhìn đứa nhỏ trong lòng mà nhộn nhạo cả lên, cũng chẳng biết được cái cảm xúc hiện tại rốt cuộc là như thế nào, y chỉ biết bây giờ, rất muốn bản thân làm gì đó cho đứa nhỏ này
Tiêu Cầm ngồi phía đối diện, thấy một mặt này của y cũng ngừng hành động dỗ tiểu hài nữ lại, vươn tay lấy ra một hộp bánh quế hoa y cho hắn, đặt vào tay đứa nhỏ, đứa nhỏ được dỗ đã nín từ lâu tươi cười nhận lấy hộp bánh chạy lại chỗ ca ca nó lúc này vẫn còn đang bất tỉnh, reo lên
" Ca ca! tỉnh! muội.. có bánh!"
Tiểu hài tử sau một hồi không còn được vuốt ve lại nghe thấy tiếng muội muội gọi nên rất nhanh đã mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt của y, nhóc con đó liền nhanh chóng bật dậy, chẳng được mấy bước lại loạng choạng vấp phải vạt áo sắp ngã, thấy hướng bản thân sắp ngã chính là hướng muội muội mình nhóc đó liền nhanh chóng cố hết sức né sang một bên
lúc này chính mắt hắn thấy bản thân như sắp lao vào muội muội, đồng tử dãn ra, cả người như lạnh đi, nhưng rất nhanh nhóc đó được một bàn tay đỡ lấy, còn muội muội thì được Tiêu Cầm nhanh tay kéo ra
lúc này nhóc mới y thức được bản thân trên người bây giờ được khoác một chiếc ngoại y, nhìn sơ qua cũng có thể thấy đây đích thị là đồ đắt tiền, bất giác hai mắt mở lớn nhìn lên y, con người này vậy mà đem thứ này khoác lên cho nó?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương