Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!
Chương 22: Tâm phúc
Tại thư phòng, một thân ảnh của y tất bật soạn lại sổ sách
sở dĩ y trở về là do có thư báo của quản gia,trong thư còn báo phát hiện phân nửa sổ sách y giao phó xem lại khi rời đi đều được cho khai man, lần này trở về thứ y để tâm nhất chính là “tâm phúc” của tên Nhàn vương này
theo như những gì y biết được, hắn luôn đi theo nguyên chủ mà xu nịnh, còn không phải cuộc vui chơi nào của nguyên chủ cũng có mặt hắn thì y cũng không nghi kị mà để mắt đến hắn đầu tiên
mắt nhìn sổ sách không rời, tay cầm bút lông liên hồi đánh dấu những khoản tiền hao hụt không rõ nguyên nhân, đồng tử liên tục giãn nở, trong căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe tiếng lá rơi xào xạc bên ngoài và tiếng côn trùng kêu
lập loè trong ánh lửa còn thấy rõ 3 bóng người, 2 người thì chính là y và Tiêu Cầm rồi, vậy còn ai?
chính là " tâm phúc " A Trung của nguyên chủ chứ còn ai.
hắn dập đầu ở giữa phòng yên lặng chờ hành động tiếp theo của y, mồ hôi sẵn đã ướt cả một mảng lưng, trong đầu vẫn đang nghĩ xem bản thân hắn bị gọi đến đây rốt cuộc là đã sảy ra chuyện gì, còn có nhìn y như vậy chắc chắc đã nổi giận không ít, rốt cuộc là hắn đã đã để lộ ra loại sơ hở nào?
Khuynh Bảo lúc này lại lên tiếng
" A Trung, chỗ sổ sách này đều là ngươi viết sao?"
hắn mới gật đầu vâng dạ
y nhìn một mặt biểu hiện này của hắn mà nhịn không dược bật cười mỉa mai một tiếng
nhẹ đặt cuốn sổ xuống rồi nói
" mấy năm nay, ngươi theo ta cũng không phải ngày một ngày hai nhỉ "
tên kia cũng nhanh chóng đáp lại
" đúng đúng! vương gia! nô tài vẫn luôn trung thành, theo sau hầu hạ người, tính đến nay đã 4 năm rồi "
y nhìn hắn cười một cái sảng khoái
" vậy thì ngươi đúng là rất có lòng, chắc cũng phải khen thưởng một phen chứ"
hắn tưởng được khen ngợi thật, lại tươi cười ra mặt, dập đầu cảm tạ, y chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi thu lại nụ cười
" thế thì thưởng ngươi 40 trượng đi, thêm 20 trượng ta " đặc biệt " thưởng thêm nữa"
" vương, vương gia a" hắn lúc này mới nhận ra được tình thế hiện tại của hắn là như thế nào
mới rối rít mong lời nói của y chỉ là nhất thời bông đùa, ánh mắt liên tục nhìn về phía Khuynh Bảo, lòng tràn đầy bất an
lúc này y cũng lười nhìn hắn chỉ gọi đám người vào mang hắn đi, hắn cũng nào chịu khuất phục cố vùng ra chạy đến ôm lấy chân y giọng khẩn thiết
" vương gia! vương gia! vì sao người lại đối xử đi như vậy với tiểu nhân chứ?"
y không nói chỉ thở ra một tiếng kìm nén cơn giận nhìn hắn, ánh nhìn như muốn nuốt tươi hắn
tay ngoắc ngoắc gọi Tiêu Cầm, chỉ chờ hắn mang đống giấy tờ mà y khoanh đến lủng cả giấy vừa nãy đến
thời khắc nhận được, trực tiếp một tay vung lên trên, mặc cho giấy cứ thế tung bay miệng đay nghiến nhìn cái tên " tâm phúc" này
" ngươi nói xem ngươi có bao nhiêu tội?"
A Trung hắn lúc này cũng chẳng thể tin vào mắt mình, rốt cuộc là vì sao y bây giờ lại có thể bỗng dưng đọc hiểu sổ sách rồi? chẳng phải trước giờ hắn làm những việc này y cũng không thèm để dưới mí mắt sao? chẳng lẽ, y trước giờ chính là chờ đến ngày này để cho hắn biết, dám ngang nhiên đục khoét tiền của y thì sẽ cố kết cục như nào sao? thì ra công sức bao lâu nay hắn tích góp chính là để nhận lấy kết cục như ngày hôm nay sao?
răng hắn cắn chặt, bản thân lại không cam tâm sẽ bị kéo đi như thế này nhìn y hét lớn
" vương gia!năm đó ngài ham luyến hồng trần, chút nữa bị người ta ám toán, ngài không nhớ là ai đã không màng nguy hiểm cứu ngài ra sao?"
y chỉ quay người lại chiếc bàn an tĩnh lật tìm sổ sách ồ lên một tiếng mặc cho tên kia có gào thét
y trong đầu mới thầm nghĩ
“đáng tiếc thật, ân tình ấy chỉ có vương gia ngươi mới nhớ, còn ta bây giờ chỉ đơn giản là coi ngươi_ một con mọt rơi vào hồ lô đựng tiền của người khác đang cố quằn quại mà thôi”
trước cửa lúc này lại dần hiện lên một thân ảnh khác, dáng đứng kiên định, nhìn thoáng qua có thể biết là y phục của hộ vệ, bên hông còn đặc biệt giắt theo bảo kiếm, y thấy có người đến, lại còn là hắn nên đặc biệt ngừng hành động lại đứng phắt dậy
" ngươi đến rồi, Hý cương "
nam nhân nọ được gọi tên cũng chỉ chắp quyền hành lễ với y, rồi lên tiếng
" vương gia cho gọi thần " bản thân hắn cũng bất ngờ khi còn có một người nữa dứng dắt kiếm bên cạnh y, hai ánh mắt thăm dò qua lại vô tình chạm nhau, không ai nói gì nhưng bọn họ vẫn đang âm thầm đánh giá đối phương
y cũng không hề biết bây giờ là rơi vào hoàn cảnh nào nên cũng tươi cười kéo lấy tay Tiêu Cầm một cái rất nhanh lại gần Hý Cương
" đây! nhờ ngươi sắp xếp chỗ ở cho hắn "
" vương gia vị này là …" hý cương có chút bất ngờ, vẻ mặt cũng vì thế mà tỏ ra ngờ vực
" hộ vệ thân cận a" cũng đơn giản trả lời lại
Hý Cương như rơi vào một mảng không gian hỗn độn khi nghe thấy hai chữ" thân cận" của y, trước giờ hắn vẫn luôn chiêu mộ thêm hộ vệ cho phủ, y muốn đi đâu cũng là hắn đi theo bảo vệ, vậy mà lần này y vắng bóng phân nửa tháng vậy mà dắt về một " hộ vệ thân cận " sao? hắn lúc này không nhịn được nhìn y thắc mắc
" vương gia hộ vệ trong phủ không đủ cho người chọn sao?"
y cứng người nhìn hai tên nam nhân ít nhiều cũng cao hơn nửa cái đầu này, ánh nhìn của họ như cố tình xoáy sâu vào y
phải, Tiêu Cầm sớm cũng đã có cái thắc mắc này rồi, một vương gia như hắn lý nào lại thiếu một hộ vệ đến nỗi phải thuê hắn? còn có cái biểu hiện lúng túng này của y, rốt cuộc là còn dấu hắn chuyện gì?
y cũng cứng họng, chẳng lẽ lại khai hắn là do y nhặt được trên đường, rồi bằng hữu gì gì đó của hắn giao phó hắn cho y?? rồi khiến y bỗng dưng đặt thêm cho hắn một cái tên?
không thể nha, bên ngoài còn cố ứng phó nhưng trong lòng y thì đã sớm muốn thú nhận hết rồi nha
cuối cùng y cũng chỉ đành lấp liếm mấy câu rồi đuổi hai người đi
" ta lên kinh thành mà không có mang thêm người, Hý Cương ngươi nghĩ xem ta đi một mình mới rất không ổn nên tiện tay thuê hắn, khổ nỗi hiện tại khế ước còn chưa hết, nên chưa thể để hắn đi nha "
vừa nói y vừa đánh ánh mắt qua chỗ khác rồi nhanh chóng cho hai người lui ra
chờ cho hai người di khuất y mới trộm thở phào
" may là bọn họ còn tin "
sở dĩ y trở về là do có thư báo của quản gia,trong thư còn báo phát hiện phân nửa sổ sách y giao phó xem lại khi rời đi đều được cho khai man, lần này trở về thứ y để tâm nhất chính là “tâm phúc” của tên Nhàn vương này
theo như những gì y biết được, hắn luôn đi theo nguyên chủ mà xu nịnh, còn không phải cuộc vui chơi nào của nguyên chủ cũng có mặt hắn thì y cũng không nghi kị mà để mắt đến hắn đầu tiên
mắt nhìn sổ sách không rời, tay cầm bút lông liên hồi đánh dấu những khoản tiền hao hụt không rõ nguyên nhân, đồng tử liên tục giãn nở, trong căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe tiếng lá rơi xào xạc bên ngoài và tiếng côn trùng kêu
lập loè trong ánh lửa còn thấy rõ 3 bóng người, 2 người thì chính là y và Tiêu Cầm rồi, vậy còn ai?
chính là " tâm phúc " A Trung của nguyên chủ chứ còn ai.
hắn dập đầu ở giữa phòng yên lặng chờ hành động tiếp theo của y, mồ hôi sẵn đã ướt cả một mảng lưng, trong đầu vẫn đang nghĩ xem bản thân hắn bị gọi đến đây rốt cuộc là đã sảy ra chuyện gì, còn có nhìn y như vậy chắc chắc đã nổi giận không ít, rốt cuộc là hắn đã đã để lộ ra loại sơ hở nào?
Khuynh Bảo lúc này lại lên tiếng
" A Trung, chỗ sổ sách này đều là ngươi viết sao?"
hắn mới gật đầu vâng dạ
y nhìn một mặt biểu hiện này của hắn mà nhịn không dược bật cười mỉa mai một tiếng
nhẹ đặt cuốn sổ xuống rồi nói
" mấy năm nay, ngươi theo ta cũng không phải ngày một ngày hai nhỉ "
tên kia cũng nhanh chóng đáp lại
" đúng đúng! vương gia! nô tài vẫn luôn trung thành, theo sau hầu hạ người, tính đến nay đã 4 năm rồi "
y nhìn hắn cười một cái sảng khoái
" vậy thì ngươi đúng là rất có lòng, chắc cũng phải khen thưởng một phen chứ"
hắn tưởng được khen ngợi thật, lại tươi cười ra mặt, dập đầu cảm tạ, y chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi thu lại nụ cười
" thế thì thưởng ngươi 40 trượng đi, thêm 20 trượng ta " đặc biệt " thưởng thêm nữa"
" vương, vương gia a" hắn lúc này mới nhận ra được tình thế hiện tại của hắn là như thế nào
mới rối rít mong lời nói của y chỉ là nhất thời bông đùa, ánh mắt liên tục nhìn về phía Khuynh Bảo, lòng tràn đầy bất an
lúc này y cũng lười nhìn hắn chỉ gọi đám người vào mang hắn đi, hắn cũng nào chịu khuất phục cố vùng ra chạy đến ôm lấy chân y giọng khẩn thiết
" vương gia! vương gia! vì sao người lại đối xử đi như vậy với tiểu nhân chứ?"
y không nói chỉ thở ra một tiếng kìm nén cơn giận nhìn hắn, ánh nhìn như muốn nuốt tươi hắn
tay ngoắc ngoắc gọi Tiêu Cầm, chỉ chờ hắn mang đống giấy tờ mà y khoanh đến lủng cả giấy vừa nãy đến
thời khắc nhận được, trực tiếp một tay vung lên trên, mặc cho giấy cứ thế tung bay miệng đay nghiến nhìn cái tên " tâm phúc" này
" ngươi nói xem ngươi có bao nhiêu tội?"
A Trung hắn lúc này cũng chẳng thể tin vào mắt mình, rốt cuộc là vì sao y bây giờ lại có thể bỗng dưng đọc hiểu sổ sách rồi? chẳng phải trước giờ hắn làm những việc này y cũng không thèm để dưới mí mắt sao? chẳng lẽ, y trước giờ chính là chờ đến ngày này để cho hắn biết, dám ngang nhiên đục khoét tiền của y thì sẽ cố kết cục như nào sao? thì ra công sức bao lâu nay hắn tích góp chính là để nhận lấy kết cục như ngày hôm nay sao?
răng hắn cắn chặt, bản thân lại không cam tâm sẽ bị kéo đi như thế này nhìn y hét lớn
" vương gia!năm đó ngài ham luyến hồng trần, chút nữa bị người ta ám toán, ngài không nhớ là ai đã không màng nguy hiểm cứu ngài ra sao?"
y chỉ quay người lại chiếc bàn an tĩnh lật tìm sổ sách ồ lên một tiếng mặc cho tên kia có gào thét
y trong đầu mới thầm nghĩ
“đáng tiếc thật, ân tình ấy chỉ có vương gia ngươi mới nhớ, còn ta bây giờ chỉ đơn giản là coi ngươi_ một con mọt rơi vào hồ lô đựng tiền của người khác đang cố quằn quại mà thôi”
trước cửa lúc này lại dần hiện lên một thân ảnh khác, dáng đứng kiên định, nhìn thoáng qua có thể biết là y phục của hộ vệ, bên hông còn đặc biệt giắt theo bảo kiếm, y thấy có người đến, lại còn là hắn nên đặc biệt ngừng hành động lại đứng phắt dậy
" ngươi đến rồi, Hý cương "
nam nhân nọ được gọi tên cũng chỉ chắp quyền hành lễ với y, rồi lên tiếng
" vương gia cho gọi thần " bản thân hắn cũng bất ngờ khi còn có một người nữa dứng dắt kiếm bên cạnh y, hai ánh mắt thăm dò qua lại vô tình chạm nhau, không ai nói gì nhưng bọn họ vẫn đang âm thầm đánh giá đối phương
y cũng không hề biết bây giờ là rơi vào hoàn cảnh nào nên cũng tươi cười kéo lấy tay Tiêu Cầm một cái rất nhanh lại gần Hý Cương
" đây! nhờ ngươi sắp xếp chỗ ở cho hắn "
" vương gia vị này là …" hý cương có chút bất ngờ, vẻ mặt cũng vì thế mà tỏ ra ngờ vực
" hộ vệ thân cận a" cũng đơn giản trả lời lại
Hý Cương như rơi vào một mảng không gian hỗn độn khi nghe thấy hai chữ" thân cận" của y, trước giờ hắn vẫn luôn chiêu mộ thêm hộ vệ cho phủ, y muốn đi đâu cũng là hắn đi theo bảo vệ, vậy mà lần này y vắng bóng phân nửa tháng vậy mà dắt về một " hộ vệ thân cận " sao? hắn lúc này không nhịn được nhìn y thắc mắc
" vương gia hộ vệ trong phủ không đủ cho người chọn sao?"
y cứng người nhìn hai tên nam nhân ít nhiều cũng cao hơn nửa cái đầu này, ánh nhìn của họ như cố tình xoáy sâu vào y
phải, Tiêu Cầm sớm cũng đã có cái thắc mắc này rồi, một vương gia như hắn lý nào lại thiếu một hộ vệ đến nỗi phải thuê hắn? còn có cái biểu hiện lúng túng này của y, rốt cuộc là còn dấu hắn chuyện gì?
y cũng cứng họng, chẳng lẽ lại khai hắn là do y nhặt được trên đường, rồi bằng hữu gì gì đó của hắn giao phó hắn cho y?? rồi khiến y bỗng dưng đặt thêm cho hắn một cái tên?
không thể nha, bên ngoài còn cố ứng phó nhưng trong lòng y thì đã sớm muốn thú nhận hết rồi nha
cuối cùng y cũng chỉ đành lấp liếm mấy câu rồi đuổi hai người đi
" ta lên kinh thành mà không có mang thêm người, Hý Cương ngươi nghĩ xem ta đi một mình mới rất không ổn nên tiện tay thuê hắn, khổ nỗi hiện tại khế ước còn chưa hết, nên chưa thể để hắn đi nha "
vừa nói y vừa đánh ánh mắt qua chỗ khác rồi nhanh chóng cho hai người lui ra
chờ cho hai người di khuất y mới trộm thở phào
" may là bọn họ còn tin "
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương