Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!
Chương 24: Ác Mộng_Tật Xấu
Đêm hôm ấy Khuynh Bảo gặp phải ác mộng, trong mơ y đã quay trở lại bản thân năm 6 tuổi trong tiềm thức lại còn đang không ngừng cố gắng chạy trốn khỏi một đám người trông rất đáng sợ
Bên cạnh đó còn có một người vì y mà đánh lạc hướng đám người xấu, vì y mà chấp nhận liều mạng
Dẫn đến cuối cùng thiếu niên đó bị bắt, hết lần này đến làn khác bị dày vò, bị tra tấn dã man, nhưng tuyệt nhiên không hề khai ra y lấy một lời, song lại thấy rõ khi bọn họ phát hiện ra y thì đã từng tuyệt vọng mà luôn mồm nài nỉ bọn chúng và phản kháng không ngừng ra sao, đã từng đau đớn và khổ sở thế nào, còn có cả cái ánh mắt của người thiếu niên đó cư nhiên tràn đầy bất lực nhìn y, rồi kết thúc sinh mệnh trong vô ích
Mảng kí ức ấy tự nhiên mà găm sâu vào tâm trí của y, vĩnh viễn ném cho y một nỗi dằn vặt dai dẳng
Bỗng dưng không gian ập đến một màu u tối, tất cả như dần rơi vào hư vô, chỉ còn một mình y đứng lặng ở đấy, ngây ngốc
Rồi trước mắt y bỗng dưng lại xuất hiện một thứ ánh sáng mờ nhạt, trong đó còn phát ra một thứ âm thanh trầm thấp đang gọi tên y
không đúng
là gọi " tên " của y hiện tại
"T… tần ngọc!..’’]
Chất giọng có chút lưỡng lự, sau đấy lại đổi một cách xưng hô khác
''Vương gia! vương gia! mau tỉnh lại!"
Lúc này Khuynh Bảo cũng vội bừng tỉnh khỏi giấc mộng kinh hoàng
Đập vào mắt y là một bờ ngực săn chắc, bàn tay không nhịn được còn tham luyến luồn vào phía bện trong áo sờ sờ mấy cái, trong đầu vẫn mơ màng nghĩ bản thân là đang mơ, nghĩ rồi lại cười đến là thích thú, phía bên người kia cũng là bất ngờ với hành động của y nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì
Bàn tay của y cứ vậy mà đi chơi xa, chỉ còn chút nữa là có thể phạm xuống dưới rồi
Hắn lúc này cũng khẩn trương mà ho khan mấy tiếng, sau cùng nhanh tay bắt lấy cái tay nhỏ tuỳ tiện kia của y
Khuynh Bảo chắc chắn đã biết đây không phải giấc mơ, cái đầu nhỏ nhanh chóng ngước lên, khi đó mới kịp nhận ra chủ nhân của cỗ thân thể này, cũng là lập tức bị doạ cho không ít
" Ti…TIÊU CẦM?!" Khuynh Bảo trợn tròn mắt thốt lên, không quên thu lại bàn tay đã gây ra một đống tội lỗi, phút chốc muốn chạy thoát, nhưng khi y kịp nhận ra tình hình lúc này, lại chỉ muốn tìm một cái lỗ nhanh chóng rúc vào
Cái áng nói chính là tình hình hiên tại có chút ngượng ngùng, hai chân của y cũng quá không an phận mà cư nhiên bao lấy eo của đối phương kìm đến không thế dứt ra! chính là nói bây giờ không cách nào có thể phân trần được.
Mắt của y muốn rơi ra đến nơi, vội vội vàng vàng thu chân về bật dậy miệng muốn thốt ra vài câu giải thích nhưng không tài nào có thể thốt lên được.
Sau cùng khi lấy lại bình tĩnh mới lắp bắp hỏi lại Tiêu Cầm
" S… sao ngươi lại ở trong phòng của ta"
Tiêu Cầm chỉ ngồi dậy cầm lấy bên cánh tay bị châm chích tê đến không thể nhúc nhích đáp lại y
" Đây là phòng của ta "
Khuynh Bảo lúc này bị hắn nói cho hoang mang mới kịp để ý đến nội thất xung quanh
đúng là khác xa với bố trí ở phòng y, hình như còn có chút chật chội…
Thấy được một mặt hoang mang của y, hắn chỉ đành thở dài, đứng dậy động tác nhanh chóng đẩy y ra đến cửa phòng rồi đóng sầm lại, cũng không quên nói vọng ra
" Nếu người tỉnh rồi thì tự về phòng đi "
Khuynh Bảo vẫn còn chút hoài nghi mang theo cái đầu bù xù, y phục xộc xệch cứ thế lếch thếch quay trở về phòng
Phía bên này, Tiêu cầm ngồi lại trên giường đỡ lấy cái tay còn đang tên liệt vì mất cảm giác không ngừng hồi tưởng
Đêm qua khi hắn mới chìm vào giấc ngủ được một lúc thì y từ đâu xuất hiện, một cái đẩy cửa xông vào, hành động dứt khoát nhảy lên giường của hắn rồi ngáy kho khò
Khiến hắn cũng ù ù cạc cạc không hiểu có chuyện gì sảy ra, song dù có gọi y thế nào cũng không thèm tỉnh, đương lúc hắn muốn dùng đến hạ sách tạt cho y một gáo nước thì y đã nhanh hơn hắn, một cước đá qua
Khiến vị ‘’ anh em’’ kia như muốn vỡ nát, hắn quả thực bị y quấy cho nổi giận không ít, chỉ muốn cứ thế mà xách y lên ném đi
Còn chẳng phải hắn đang muốn chống tay dậy nhằm chạy trốn thì lại bị y quơ quơ cánh tay mấy cái, thế nào lại nắm phải cổ tay hắn, chẳng kiêng dè gì mà bị một hơi kéo mạnh, làm hắn bỗng dưng cả người chao đảo, cứ thế mà rơi xuống
" cốp!"
…
Là tiếng hai cái trán đụng vào nhau nghe đến là đau điếng, vậy mà y cũng không thèm dậy, chuyên tâm gối lên bên cánh tay mới bắt được, miệng còn như cố tình cười hê hê mấy tiếng như chọc tức hắn rồi lại yên tâm ngủ tiếp
Chỉ tội cho Tiêu Cầm hắn sớm đã bị y dày vò cho thân tàn ma dại, lại nhìn một cục sưng trên đầu y, lại chỉ dành thoả hiệp nằm im chịu trận
Thế là đêm ấy Khuynh Bảo liền cho hắn biết mặt, hành cho hắn cả đêm không thể chợp mắt
Bởi vì y ngủ chẳng yên được chút nào, chốc chốc lại vô thức vung cho hắn một cú đấm, rồi còn nói mớ lăn lộn khiến cho một bên cánh tay bị y gối đã tê cứng nay còn thốn không từ nào tả hết, nói là cố ý muốn chỉnh hắn thì hắn cũng tin.
Song tuy mặt đầy bất mãn nhưng nhìn lại y lúc này đã an tĩnh nằm ngủ, cũng không đành rút cánh tay ra, chỉ đành tiếp tục chịu đựng để cho y ngoan ngoãn nằm yên chút…còn chưa để hắn kịp hưởng thụ bình yên thì hai cái chân không ngoan ngoãn kia của Khuynh Bảo lại bắt đầu hành động, một động tác đã đem cái eo của Tiêu Cầm quấn chặt
Tiêu Cầm bị hành động của y làm cho đến là chật vật, một lần nữa đầu hàng mặc cho y nháo, miệng chỉ lẩm bẩm mấy câu
‘’ Cái tật khi ngủ thật xấu …’’
Bên cạnh đó còn có một người vì y mà đánh lạc hướng đám người xấu, vì y mà chấp nhận liều mạng
Dẫn đến cuối cùng thiếu niên đó bị bắt, hết lần này đến làn khác bị dày vò, bị tra tấn dã man, nhưng tuyệt nhiên không hề khai ra y lấy một lời, song lại thấy rõ khi bọn họ phát hiện ra y thì đã từng tuyệt vọng mà luôn mồm nài nỉ bọn chúng và phản kháng không ngừng ra sao, đã từng đau đớn và khổ sở thế nào, còn có cả cái ánh mắt của người thiếu niên đó cư nhiên tràn đầy bất lực nhìn y, rồi kết thúc sinh mệnh trong vô ích
Mảng kí ức ấy tự nhiên mà găm sâu vào tâm trí của y, vĩnh viễn ném cho y một nỗi dằn vặt dai dẳng
Bỗng dưng không gian ập đến một màu u tối, tất cả như dần rơi vào hư vô, chỉ còn một mình y đứng lặng ở đấy, ngây ngốc
Rồi trước mắt y bỗng dưng lại xuất hiện một thứ ánh sáng mờ nhạt, trong đó còn phát ra một thứ âm thanh trầm thấp đang gọi tên y
không đúng
là gọi " tên " của y hiện tại
"T… tần ngọc!..’’]
Chất giọng có chút lưỡng lự, sau đấy lại đổi một cách xưng hô khác
''Vương gia! vương gia! mau tỉnh lại!"
Lúc này Khuynh Bảo cũng vội bừng tỉnh khỏi giấc mộng kinh hoàng
Đập vào mắt y là một bờ ngực săn chắc, bàn tay không nhịn được còn tham luyến luồn vào phía bện trong áo sờ sờ mấy cái, trong đầu vẫn mơ màng nghĩ bản thân là đang mơ, nghĩ rồi lại cười đến là thích thú, phía bên người kia cũng là bất ngờ với hành động của y nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì
Bàn tay của y cứ vậy mà đi chơi xa, chỉ còn chút nữa là có thể phạm xuống dưới rồi
Hắn lúc này cũng khẩn trương mà ho khan mấy tiếng, sau cùng nhanh tay bắt lấy cái tay nhỏ tuỳ tiện kia của y
Khuynh Bảo chắc chắn đã biết đây không phải giấc mơ, cái đầu nhỏ nhanh chóng ngước lên, khi đó mới kịp nhận ra chủ nhân của cỗ thân thể này, cũng là lập tức bị doạ cho không ít
" Ti…TIÊU CẦM?!" Khuynh Bảo trợn tròn mắt thốt lên, không quên thu lại bàn tay đã gây ra một đống tội lỗi, phút chốc muốn chạy thoát, nhưng khi y kịp nhận ra tình hình lúc này, lại chỉ muốn tìm một cái lỗ nhanh chóng rúc vào
Cái áng nói chính là tình hình hiên tại có chút ngượng ngùng, hai chân của y cũng quá không an phận mà cư nhiên bao lấy eo của đối phương kìm đến không thế dứt ra! chính là nói bây giờ không cách nào có thể phân trần được.
Mắt của y muốn rơi ra đến nơi, vội vội vàng vàng thu chân về bật dậy miệng muốn thốt ra vài câu giải thích nhưng không tài nào có thể thốt lên được.
Sau cùng khi lấy lại bình tĩnh mới lắp bắp hỏi lại Tiêu Cầm
" S… sao ngươi lại ở trong phòng của ta"
Tiêu Cầm chỉ ngồi dậy cầm lấy bên cánh tay bị châm chích tê đến không thể nhúc nhích đáp lại y
" Đây là phòng của ta "
Khuynh Bảo lúc này bị hắn nói cho hoang mang mới kịp để ý đến nội thất xung quanh
đúng là khác xa với bố trí ở phòng y, hình như còn có chút chật chội…
Thấy được một mặt hoang mang của y, hắn chỉ đành thở dài, đứng dậy động tác nhanh chóng đẩy y ra đến cửa phòng rồi đóng sầm lại, cũng không quên nói vọng ra
" Nếu người tỉnh rồi thì tự về phòng đi "
Khuynh Bảo vẫn còn chút hoài nghi mang theo cái đầu bù xù, y phục xộc xệch cứ thế lếch thếch quay trở về phòng
Phía bên này, Tiêu cầm ngồi lại trên giường đỡ lấy cái tay còn đang tên liệt vì mất cảm giác không ngừng hồi tưởng
Đêm qua khi hắn mới chìm vào giấc ngủ được một lúc thì y từ đâu xuất hiện, một cái đẩy cửa xông vào, hành động dứt khoát nhảy lên giường của hắn rồi ngáy kho khò
Khiến hắn cũng ù ù cạc cạc không hiểu có chuyện gì sảy ra, song dù có gọi y thế nào cũng không thèm tỉnh, đương lúc hắn muốn dùng đến hạ sách tạt cho y một gáo nước thì y đã nhanh hơn hắn, một cước đá qua
Khiến vị ‘’ anh em’’ kia như muốn vỡ nát, hắn quả thực bị y quấy cho nổi giận không ít, chỉ muốn cứ thế mà xách y lên ném đi
Còn chẳng phải hắn đang muốn chống tay dậy nhằm chạy trốn thì lại bị y quơ quơ cánh tay mấy cái, thế nào lại nắm phải cổ tay hắn, chẳng kiêng dè gì mà bị một hơi kéo mạnh, làm hắn bỗng dưng cả người chao đảo, cứ thế mà rơi xuống
" cốp!"
…
Là tiếng hai cái trán đụng vào nhau nghe đến là đau điếng, vậy mà y cũng không thèm dậy, chuyên tâm gối lên bên cánh tay mới bắt được, miệng còn như cố tình cười hê hê mấy tiếng như chọc tức hắn rồi lại yên tâm ngủ tiếp
Chỉ tội cho Tiêu Cầm hắn sớm đã bị y dày vò cho thân tàn ma dại, lại nhìn một cục sưng trên đầu y, lại chỉ dành thoả hiệp nằm im chịu trận
Thế là đêm ấy Khuynh Bảo liền cho hắn biết mặt, hành cho hắn cả đêm không thể chợp mắt
Bởi vì y ngủ chẳng yên được chút nào, chốc chốc lại vô thức vung cho hắn một cú đấm, rồi còn nói mớ lăn lộn khiến cho một bên cánh tay bị y gối đã tê cứng nay còn thốn không từ nào tả hết, nói là cố ý muốn chỉnh hắn thì hắn cũng tin.
Song tuy mặt đầy bất mãn nhưng nhìn lại y lúc này đã an tĩnh nằm ngủ, cũng không đành rút cánh tay ra, chỉ đành tiếp tục chịu đựng để cho y ngoan ngoãn nằm yên chút…còn chưa để hắn kịp hưởng thụ bình yên thì hai cái chân không ngoan ngoãn kia của Khuynh Bảo lại bắt đầu hành động, một động tác đã đem cái eo của Tiêu Cầm quấn chặt
Tiêu Cầm bị hành động của y làm cho đến là chật vật, một lần nữa đầu hàng mặc cho y nháo, miệng chỉ lẩm bẩm mấy câu
‘’ Cái tật khi ngủ thật xấu …’’
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương