Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!

Chương 29: Uống Rượu#3_Chữ Xấu



Y cũng thật kì lạ, chỉ cần đặt người lên đến giường là im thin thít, ngoan ngoãn đến không tưởng. Tiêu Cầm nhìn y cũng đến là bất mãn, ngày thường thì trông rõ là bình tĩnh lanh lợi, sao lúc không tỉnh táo lại bát nháo đến cỡ này? kí ức đêm hôm trước ngủ cùng y lại ùa về, hắn thầm nghĩ đêm này tốt nhất là ngủ ở dưới sàn

Chờ khi đắp lại chăn cho Khuynh Bảo xong định xoay người chuẩn bị đi thì bị y vùng vằng không yên kéo lại, khẽ nuốt khan một cái, chỉ sợ nếu hắn xoay người lại sẽ bị y hành cả đêm

Giọng của Khuynh Bảo vang lên trong màn đêm

‘’ Tại sao chứ? Sao ngươi không muốn làm huynh đệ tốt với ta?’’ tiếng nói của y có chút thều thào như nói mớ nhưng lại bị hắn nghe rõ mồn một

Tại sao ư?hắn nào biết được? chẳng qua là trong lòng hắn vốn đã vì mấy chữ ‘’ huynh đệ tốt’’ này làm cho cả người nhộn nhạo, cảm giác phẫn nộ rồi hụt hẫng khiến Hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ đơn giản trong thâm tâm hắn có một thứ gì đó rất không cam tâm, nếu như để hắn lựa chọn thì hắn thà không quen biết y còn hơn!

Cái cảm giác này khiến hắn khó chịu phát điên xoay người lại nhìn y, nhìn đến bàn tay đang nắm chặt lấy hắn, hình như có thứ gì đó trong người hắn đang dần thay đổi…

Bản thân hắn đã chẳng phải hắn nữa, cả người cũng chẳng tự chủ được mà lại gần y, hắn chỉ yên tĩnh ngồi đấy nhìn con người đang chìm sâu vào giấc ngủ, tâm trí lại chỉ xuất hiện hình ảnh khuôn mặt dịu dàng này mỉm cười với hắn

Hắn tò mò đến phát điên, mong muốn khám phá phía sau đôi đồng tử kia là con người như thế nào, hắn tham lam muốn hiểu rõ về y hơn, lại nhìn đến đôi môi khiêu gợi ấy thật khiến con ngươi ta nổi ý đồ xấu.

Cuối cùng hắn chỉ đặt nhẹ nụ hôn lên trán y, đáy mắt ánh lên một tia ôn nhu, hắn cũng không biết bản thân đang làm gì, nhưng hắn biết con người trước mặt hắn vĩnh viễn cũng không muốn buông tay

Hắn điên thật rồi.

Ánh đèn vì cạn dầu cứ thế mà vụt tắt, chỉ để lại bóng hình của hắn và y





Thời gian cứ thế chạy đến một tuần sau, sau cái đêm uống rượu ấy khi tỉnh lại y một chút cũng chẳng nhớ, chỉ đơn giản nghĩ bản thân uống vào rồi cứ thế mà ngủ mất, ngược lai Tiêu Cầm sau hôm ấy bỗng trở nên kì lạ, hắn trước đó vốn dính lấy y như hình với bóng, bây giờ lại có cảm giác càng dính hơn?

Cái này… Không đúng lắm thì phải?, nhưng y không tài nào giải thích là không đúng ở chỗ nào, cứ thế ngoài công việc ra thì y cũng lại có một mối để tâm mới đó chính là hắn

Xét thấy thắc mắc như vậy cũng không phải là cách nên y lựa lúc đang dạy học cho hai đứa nhỏ, bèn lựa lời nói

‘’ Tiêu Cầm này, huynh làm chuyện gì có lỗi với ta sao?’’

Tiêu Cầm hắn có chút chột dạ nhưng cũng ho khan mấy cái rồi chẳng nhìn y mà vẫn chăm chú nắn bút cho đứa nhỏ Xuyến Chi

‘’ Không có ‘’

Y thấy hắn không chịu nói cũng đành thôi liền len lén lại gần hai người, ngồi cạnh đó hóng hớt ánh mắt nhìn đến nét chữ được viết trên giấy đến là bất ngờ

‘’ Xuyến Chi thật giỏi, biết viết tên mình rồi này ‘’ đứa nhỏ được khen nên nhìn y hihi haha cười, hai tay nhanh chóng đưa cây bút cho y, miệng nhỏ bặp bẹ nói

‘’ Ca ca … tên ‘’

Y nhận lấy cây bút xoa đầu đứa nhỏ

‘’ Muốn Ca ca viết tên lên đây sao’’ Nói rồi chỉ chờ cái đầu nhỏ gật gật y cũng nhanh chóng viết ra ba chữ ‘’ Tiêu khuynh Bảo’’



Y sững người mất một lúc

Tiêu rồi hình như viết nhầm rồi

Đứa nhỏ lúc này lại bập bẹ đánh vần chữ y vừa viết ra, khiến y đến là hoảng hốt vội lấy tay che đi dòng chữ, ánh mắt khẽ nhìn qua Tiêu Cầm thấy hắn lúc này không có biểu hiện gì

Y cũng chỉ đành vội vàng lên tiếng

‘’ C…cái này, ngại quá ta viết sai mất rồi’'xong đoạn y nhanh chóng cầm tờ giấy khác để lên, định cầm bút viết lại thì Thạch Tùng bên kia đã làm xong bài tập lên tiếng gọi y, khiến y phải đứng dậy chạy qua để lại một lớn một nhỏ bơ vơ ở đó

Tiêu Cầm nhấc tờ giấy bị đặt phía dưới lên, cái tên Tiêu Khuynh Bảo này hắn cũng không phải chưa từng gặp qua, khoảng thời gian hắn giúp y viết lại sổ sách cũng nhiều lần bắt gặp y kí nhầm ra cái tên này, những lần đó cũng là một cái biểu cảm hoảng loạn như vậy, hệt như sợ bị phát hiện ra thứ gì vậy

Đứa nhỏ Xuyến Chi ngồi trong lòng hắn thấy hắn như có tâm tư cũng chỉ ngây ngô vỗ vỗ hắn

‘’ Cầm ca ca?’’ hắn nhận thấy đứa nhỏ vỗ mình cũng chỉ khẽ xoa đầu nó rồi đặt tờ giấy xuống

‘’ Ngọc ca ca của ngươi chữ xấu quá ‘’

Đứa nhỏ nghe vậy thì toe toét cười tay nhận lấy tờ giấy của hắn đưa nhìn vào tờ giấy thốt lên

" Ngọc ca ca viết chữ như gà bới!"

Tiêu Khuynh Bảo nghe mấy lời này đến quen cũng chỉ biết không trong lòng, y đau lòng lắm đó…
Chương trước Chương tiếp