Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 1: Một mồi lửa đốt cháy Ngự vương phủ của ta, diệt tộc ta?!
Hức! Hức! Ngạch nương....phụ thân...
Tiếng khóc thê lương vang khắp cả 1 phương trời. Cảnh tượng đổ nát hoan tàn, đám cháy ngày càng lan rộng như con quái vật đói khát đang nuốt chửng cả một vương phủ. Tiếng kêu la gào khóc của những người bên trong khiến người đi ngang thoáng chốc cảm giác ớn lạnh, nơi trước mắt chính là Ngự vương phủ
Ta vừa bước xuống kiệu trở về thăm nhà lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này khiến trái tim chết lặng. Đám cháy càng bùng lên mạnh mẽ như một con quái vật cố gắng nuốt chửng lấy phủ của ta. Chân tay ta run lên bần bật là do sự sợ hãi hay do cơn tức giận ta cũng chẳng biết nữa. Bỗng trong đám lửa, hình ảnh một nữ nhân khó khăn bò ra bên ngoài khiến nước mắt ta lúc này cũng không kìm được tuôn rơi. Ta chạy vội đến như một con thiêu thân mà gào lớn
- Ngạch nương~
Nhìn thấy ta, nương mỉm cười dịu dàng, vẫn là nụ cười ấy, mặc cho khắp thân thể nương giờ đây đã tàn tạ chi chít những vết thương, khuôn mặt đầy nhem nhuốt nhưng bà vẫn dùng ánh mắt hiền từ nhất nhìn đứa con gái là ta đây. Ta nhìn ánh mắt bà mà lòng đau nhói. Bà cất giọng nói tuy run run nhưng vẫn ấm áp như thuở nào
- Noãn noãn! Noãn Noãn của ta~
Ta run rẩy vội chạy nhanh đến trước mắt bà, nước mắt lăn dài nhìn người nương thân của ta. Người vốn từng rất kiêu ngạo vì là trưởng công chúa nay lại thê thảm đến như vậy. Ta đau lòng mà nói
- Ngạch nương~ Con gái bất hiếu! Là con gái bất hiếu!
Ta nhìn đám cháy kia...
Ngự vương phủ của ta, mái nhà của ta, phụ mẫu của ta, gia đình của ta đang phải đối mặt với cái chết đáng sợ. Bị thêu cháy ngay trong đêm như vậy, mưu tính hèn hạ của người khác bày ngay trước mắt ta mà ta lại không hề hay biết. Bản thân là đích nữ, là Tình Nguyệt Vương Phi của Quốc Cung Hoàng Triều vậy mà lại vô lực
Đám người ăn dưa xung quanh nhìn thấy ta liền thì thầm bàn tán về ta
- Nhìn kia là Tình nguyệt vương phi đó đúng là rất xinh đẹp! Nhưng mà cô ta là con gái của tội thần phản quốc đó~ Nhìn vậy thôi chớ biết đâu được cô ta là mật thám của phụ thân cô ta đặt kế hoàng thượng!
Ta lao nhanh như con thiêu thân, bỏ lại phía sau tiếng can ngăn của đám nô tài, ta chạy đến muốn ôm lấy ngạch nương của ta. Ta vừa chạy vừa khóc, trong lòng thầm cầu xin ông trời hãy bảo vệ ngạch nương của ta, Ngự vương phủ của ta. Ngạch nương gần ngay trước mắt vậy mà ta lại bị đám thị vệ trước phủ ngăn cản
Ta trừng mắt nhìn bọn chúng: - Các ngươi dám ngăn cản ta?
Bọn chúng vô tâm nhìn ta, ánh mắt đầy sự khinh miệt: - Đây là mệnh lệnh của bệ hạ chúng nô tài không dám kháng chỉ!
Nhìn đám thị vệ trước mắt mà lòng ta chua sót, nỗi uất hận trong tim ta như bộc phát mà gào lên
- Một đám ăn cháo đá bát! Các ngươi quên rằng là ai đã cưu mang đem các ngươi về phủ trong đêm tuyết, là ai đã cho các ngươi công ăn việc làm, nơi ăn chốn ở! Là ai hết lòng trọng dụng tài năng của các ngươi? Các ngươi ăn bám trong Ngự vương phủ của ta, hưởng phúc trạch trong phủ của ta, hưởng sự hậu ái của phủ ta bây giờ các ngươi lại quay lưng với chính phủ của ta! Các ngươi không thấy hổ thẹn với lương tâm mình sao?
Bọn chúng im lặng, sự im lặng này khiến ta không kìm được lòng chua sót. Ta mặc kệ bọn chúng, đẩy bọn chúng sang một bên chạy vào phủ nhưng bọn chúng lại mạnh tay kéo ta ra ngoài
- Thả ta ra! Thả ta ra! Các ngươi mau buôn ta ra! Ta là con gái của Đại tướng quân anh hũng, thiện chiến và Trưởng công chúa cao quý của Quốc Cung Hoàng Triều, các ngươi mau buôn ta ra~
Nương thấy ta bị bắt nạt, dù bà đang bị vết thương làm cho đau đớn nhưng vẫn dùng hết sự uy quyền và cao ngạo mà lên tiếng
- Mau thả con gái của ta ra! Bàn tay dơ bẩn của các ngươi không được phép chạm vào con bé~
Bọn chúng không hề để tâm đến lời nói của ngạch nương mà nhìn ta ánh mắt đầy sự khinh miệt rồi ném ta xuống đất khiến ta không khỏi thẫn thờ, còn bọn chúng thì đứng hiên ngang trước phủ mà nhìn ta cười nhạo
- Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng chúng nô tài chỉ tuân theo thánh chỉ! Mong Tình nguyệt vương phi hồi cung nếu không...sẽ bị thiêu cháy theo đám người trong phủ đó!
- Người vẫn nghĩ bản thân mình vẫn còn cao quý lắm sao? Cả tộc Ngọc Ấn Hoàng Triều này phản quốc nếu không phải người là Tình nguyệt vương phi thì e rằng cũng đã chết như bọn chúng rồi
Ta siết tay căm giận, lòng đầy căm giận nhìn bọn chúng nhưng bất lực chẳng thể làm gì. Nhìn nương trong đám cháy ta bất lực mà khóc, nương thấy ta khóc liền cố gắng an ủi ta
- Noãn noãn ngoan đừng khóc~
Nhìn người con phụ nữ ngay cả khi sinh tử đang cần kề này vẫn luôn quan tâm, dỗ dành ta như khi ta còn bé khiến lòng ta đau đớn như hàng ngàn thanh kiếm đâm xuyên qua tim
- Ngạch nương~ Hức! Hức!
Bà hiền từ nhìn ta: - Bao lớn rồi mà vẫn khóc như vậy nữa hả~
Ta vươn tay bò đến gần ngạch nương hơn, lúc này mọi sự kiêu ngạo từ trước đến giờ của ta đều tan biến. Ta cố gắng bò lại gần ngạch nương hơn mặc kệ phía sau là những tiếng cười khinh miệt ta, lúc này ngọn lửa lại bùng cháy lên
- Không! Ngạch nương~
Đám cháy như lao nhanh về phía ngạch nương ta, bà ấy cũng cảm nhận được nhưng phút cuối cùng của cuộc đời mình, bà lại nhìn ta mỉm cười mà thều thào
- Noãn Noãn! Phải sống thật tốt~
Nhìn ngạch nương của mình bị ăn dần bởi đám cháy trước mắt nhưng bản thân lại vô dụng chẳng thể làm được gì. Uất hận, tức giận, câm phẫn kìm nén đã lâu khiến ta gào khóc
- Ngạch nương!!! Là con gái bất hiếu! Là con gái vô dụng~ Ngạch nương! Phụ thân! Hức! Hức! Con xin lỗi~
Đám người xung quanh nhìn cảnh tượng này, bọn họ cũng chẳng đau sót gì mà nhìn ta. Khinh miệt ta qua từng ánh mắt, miệng thì không ngừng phán xét ta
- Một đứa con phế vật như vậy bảo sao lại khiến cho gia tộc luận bại! Không bảo vệ được phụ mẫu mình giờ ngồi đây mà khóc lóc chẳng ra làm sao cả! Khóc cái gì chứ, cô ta còn được sống là may mắn rồi mà lại khóc!
Phải bọn họ nói đúng! Là ta ngu ngốc tin tưởng lời của cặn bã, là ta đã không ngoan cãi lời phụ mẫu để giờ đây cái kết ta nhận lại chỉ là sự phản bội vô tình như này...
Ta khóc đến khàn mất cả giọng, khóc cho phụ mẫu ta vì họ có một đứa con gái vô dụng như ta, khóc cho ta vì ta đã quá ngu ngốc mà tin người, khóc cho tất cả những uất ức mà ta gánh chịu trong suốt thời gian làm thê tử của hắn, cổ họng ta tựa như có hàng ngàn con dao đâm xuyên qua. Nhưng nỗi đau ấy làm sao bằng được nổi đau trong trái tim ta?
Tiếng khóc thê lương vang khắp cả 1 phương trời. Cảnh tượng đổ nát hoan tàn, đám cháy ngày càng lan rộng như con quái vật đói khát đang nuốt chửng cả một vương phủ. Tiếng kêu la gào khóc của những người bên trong khiến người đi ngang thoáng chốc cảm giác ớn lạnh, nơi trước mắt chính là Ngự vương phủ
Ta vừa bước xuống kiệu trở về thăm nhà lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này khiến trái tim chết lặng. Đám cháy càng bùng lên mạnh mẽ như một con quái vật cố gắng nuốt chửng lấy phủ của ta. Chân tay ta run lên bần bật là do sự sợ hãi hay do cơn tức giận ta cũng chẳng biết nữa. Bỗng trong đám lửa, hình ảnh một nữ nhân khó khăn bò ra bên ngoài khiến nước mắt ta lúc này cũng không kìm được tuôn rơi. Ta chạy vội đến như một con thiêu thân mà gào lớn
- Ngạch nương~
Nhìn thấy ta, nương mỉm cười dịu dàng, vẫn là nụ cười ấy, mặc cho khắp thân thể nương giờ đây đã tàn tạ chi chít những vết thương, khuôn mặt đầy nhem nhuốt nhưng bà vẫn dùng ánh mắt hiền từ nhất nhìn đứa con gái là ta đây. Ta nhìn ánh mắt bà mà lòng đau nhói. Bà cất giọng nói tuy run run nhưng vẫn ấm áp như thuở nào
- Noãn noãn! Noãn Noãn của ta~
Ta run rẩy vội chạy nhanh đến trước mắt bà, nước mắt lăn dài nhìn người nương thân của ta. Người vốn từng rất kiêu ngạo vì là trưởng công chúa nay lại thê thảm đến như vậy. Ta đau lòng mà nói
- Ngạch nương~ Con gái bất hiếu! Là con gái bất hiếu!
Ta nhìn đám cháy kia...
Ngự vương phủ của ta, mái nhà của ta, phụ mẫu của ta, gia đình của ta đang phải đối mặt với cái chết đáng sợ. Bị thêu cháy ngay trong đêm như vậy, mưu tính hèn hạ của người khác bày ngay trước mắt ta mà ta lại không hề hay biết. Bản thân là đích nữ, là Tình Nguyệt Vương Phi của Quốc Cung Hoàng Triều vậy mà lại vô lực
Đám người ăn dưa xung quanh nhìn thấy ta liền thì thầm bàn tán về ta
- Nhìn kia là Tình nguyệt vương phi đó đúng là rất xinh đẹp! Nhưng mà cô ta là con gái của tội thần phản quốc đó~ Nhìn vậy thôi chớ biết đâu được cô ta là mật thám của phụ thân cô ta đặt kế hoàng thượng!
Ta lao nhanh như con thiêu thân, bỏ lại phía sau tiếng can ngăn của đám nô tài, ta chạy đến muốn ôm lấy ngạch nương của ta. Ta vừa chạy vừa khóc, trong lòng thầm cầu xin ông trời hãy bảo vệ ngạch nương của ta, Ngự vương phủ của ta. Ngạch nương gần ngay trước mắt vậy mà ta lại bị đám thị vệ trước phủ ngăn cản
Ta trừng mắt nhìn bọn chúng: - Các ngươi dám ngăn cản ta?
Bọn chúng vô tâm nhìn ta, ánh mắt đầy sự khinh miệt: - Đây là mệnh lệnh của bệ hạ chúng nô tài không dám kháng chỉ!
Nhìn đám thị vệ trước mắt mà lòng ta chua sót, nỗi uất hận trong tim ta như bộc phát mà gào lên
- Một đám ăn cháo đá bát! Các ngươi quên rằng là ai đã cưu mang đem các ngươi về phủ trong đêm tuyết, là ai đã cho các ngươi công ăn việc làm, nơi ăn chốn ở! Là ai hết lòng trọng dụng tài năng của các ngươi? Các ngươi ăn bám trong Ngự vương phủ của ta, hưởng phúc trạch trong phủ của ta, hưởng sự hậu ái của phủ ta bây giờ các ngươi lại quay lưng với chính phủ của ta! Các ngươi không thấy hổ thẹn với lương tâm mình sao?
Bọn chúng im lặng, sự im lặng này khiến ta không kìm được lòng chua sót. Ta mặc kệ bọn chúng, đẩy bọn chúng sang một bên chạy vào phủ nhưng bọn chúng lại mạnh tay kéo ta ra ngoài
- Thả ta ra! Thả ta ra! Các ngươi mau buôn ta ra! Ta là con gái của Đại tướng quân anh hũng, thiện chiến và Trưởng công chúa cao quý của Quốc Cung Hoàng Triều, các ngươi mau buôn ta ra~
Nương thấy ta bị bắt nạt, dù bà đang bị vết thương làm cho đau đớn nhưng vẫn dùng hết sự uy quyền và cao ngạo mà lên tiếng
- Mau thả con gái của ta ra! Bàn tay dơ bẩn của các ngươi không được phép chạm vào con bé~
Bọn chúng không hề để tâm đến lời nói của ngạch nương mà nhìn ta ánh mắt đầy sự khinh miệt rồi ném ta xuống đất khiến ta không khỏi thẫn thờ, còn bọn chúng thì đứng hiên ngang trước phủ mà nhìn ta cười nhạo
- Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng chúng nô tài chỉ tuân theo thánh chỉ! Mong Tình nguyệt vương phi hồi cung nếu không...sẽ bị thiêu cháy theo đám người trong phủ đó!
- Người vẫn nghĩ bản thân mình vẫn còn cao quý lắm sao? Cả tộc Ngọc Ấn Hoàng Triều này phản quốc nếu không phải người là Tình nguyệt vương phi thì e rằng cũng đã chết như bọn chúng rồi
Ta siết tay căm giận, lòng đầy căm giận nhìn bọn chúng nhưng bất lực chẳng thể làm gì. Nhìn nương trong đám cháy ta bất lực mà khóc, nương thấy ta khóc liền cố gắng an ủi ta
- Noãn noãn ngoan đừng khóc~
Nhìn người con phụ nữ ngay cả khi sinh tử đang cần kề này vẫn luôn quan tâm, dỗ dành ta như khi ta còn bé khiến lòng ta đau đớn như hàng ngàn thanh kiếm đâm xuyên qua tim
- Ngạch nương~ Hức! Hức!
Bà hiền từ nhìn ta: - Bao lớn rồi mà vẫn khóc như vậy nữa hả~
Ta vươn tay bò đến gần ngạch nương hơn, lúc này mọi sự kiêu ngạo từ trước đến giờ của ta đều tan biến. Ta cố gắng bò lại gần ngạch nương hơn mặc kệ phía sau là những tiếng cười khinh miệt ta, lúc này ngọn lửa lại bùng cháy lên
- Không! Ngạch nương~
Đám cháy như lao nhanh về phía ngạch nương ta, bà ấy cũng cảm nhận được nhưng phút cuối cùng của cuộc đời mình, bà lại nhìn ta mỉm cười mà thều thào
- Noãn Noãn! Phải sống thật tốt~
Nhìn ngạch nương của mình bị ăn dần bởi đám cháy trước mắt nhưng bản thân lại vô dụng chẳng thể làm được gì. Uất hận, tức giận, câm phẫn kìm nén đã lâu khiến ta gào khóc
- Ngạch nương!!! Là con gái bất hiếu! Là con gái vô dụng~ Ngạch nương! Phụ thân! Hức! Hức! Con xin lỗi~
Đám người xung quanh nhìn cảnh tượng này, bọn họ cũng chẳng đau sót gì mà nhìn ta. Khinh miệt ta qua từng ánh mắt, miệng thì không ngừng phán xét ta
- Một đứa con phế vật như vậy bảo sao lại khiến cho gia tộc luận bại! Không bảo vệ được phụ mẫu mình giờ ngồi đây mà khóc lóc chẳng ra làm sao cả! Khóc cái gì chứ, cô ta còn được sống là may mắn rồi mà lại khóc!
Phải bọn họ nói đúng! Là ta ngu ngốc tin tưởng lời của cặn bã, là ta đã không ngoan cãi lời phụ mẫu để giờ đây cái kết ta nhận lại chỉ là sự phản bội vô tình như này...
Ta khóc đến khàn mất cả giọng, khóc cho phụ mẫu ta vì họ có một đứa con gái vô dụng như ta, khóc cho ta vì ta đã quá ngu ngốc mà tin người, khóc cho tất cả những uất ức mà ta gánh chịu trong suốt thời gian làm thê tử của hắn, cổ họng ta tựa như có hàng ngàn con dao đâm xuyên qua. Nhưng nỗi đau ấy làm sao bằng được nổi đau trong trái tim ta?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương