Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 11: Gặp lại người xưa dưới gốc cây năm nào...



Đêm hôm đó, ở ngoại thành -

Thẩm Nhược Hy khoác lên mình bộ trang phục giản đơn, trang điểm nhẹ nhàng đứng dưới gốc cây hẹn thề năm nào của ả và Dự vương

[ Soạt soạt ]

Dự vương bước đến gần nhìn thấy bóng hình nữ nhi thầm mến mộ trong lòng năm nào, cảm xúc hắn không kìm được mà lên tiếng: - Hy Nhi~

Ả ta nghe tiếng gọi liền xoay người, một cơn gió nhẹ thổi qua làm váy ả ta bay nhẹ trong gió, ả ta cầm trong tay một cây sáo mà năm xưa hắn tặng ả làm vật định tình. Ả nhìn thấy hắn liền cười dịu dàng: - Bắc Nhiên ca ca~

Nhìn thấy cảnh vật không thay đổi vẫn như năm nào chỉ có người trước mắt hắn bây giờ đã đổi thay, thân phận khác biệt khiến hắn nhìn ả một lúc lâu tựa như nhớ lại bao hồi ức. Hắn vội hành lễ với ả: - Hoàng đệ xin tham kiến hoàng tỷ! Hoàng tỷ vạn phúc kim an~

Thấy hắn quỳ ả vội chạy đến đỡ lấy, hai mắt ả rưng rưng tựa như sắp khóc, ả nhìn hắn giọng nghẹn ngào: - Bắc Nhiên ca ca sao lại lạnh nhạt như vậy với ta? Sao lại tạo khoảng cách như vậy giữa đôi ta?

Hắn im lặng, chỉ lẳng lặng rút tay khỏi ả khiến ả càng không dám tin. Ả ta nghẹn ngào mà nói: - Bắc Nhiên chàng trách ta sao? Trách ta ham vinh hoa phú quý mà bỏ chàng đi sao?

Hắn lạnh giọng kìm nén cảm xúc quay người: - Hoàng tỷ! Bây giờ tỷ là thê tử của hoàng huynh sao ta có thể trách tỷ!

Ả bước đến nắm lấy tay hắn nói: - Chàng trách ta, hận ta đều được nhưng xin chàng đừng lạnh nhạt với ta~

Hắn quay mặt nhìn nữ nhân trước mặt, khóe mắt đã ửng đỏ tựa hồ sắp khóc, nhìn thở dài bảo: - Cảnh vẫn còn, người vẫn vậy, chỉ có thân phân hai ta giờ đã đổi thay, không còn như trước sao thần có thể...

Nghe hắn nói vậy ả liền ôm chặt lấy hắn: - Không đổi! Dù thời gian có trôi đi bao nhiêu cũng không đổi~ Bắc Nhiên ca ca vẫn luôn là tứ lang trong lòng ta!



Hắn nhìn nữ nhân trong lòng sắp khóc liền ôm chặt lấy ả, vuốt vẻ tóc ả, hôn ả tựa như đã xa cách ngàn năm nay được hội ngộ: - Hy Nhi đừng khóc~ Ta nhớ nàng! Rất nhớ nàng! Nàng đừng khóc~

Ả ta ôm chặt lấy hắn mà bật khóc nức nở: - Bắc Nhiên ca ca ta xin lỗi~ Là ta phụ chàng rồi! Ta xin lỗi chàng~

Hắn ôm ả, vuốt ve ả, từng hành động đều rất dịu dàng tựa như đang chạm vào một món báu vật vô cùng trân quý: - Ta không trách nàng! Nàng không có lỗi! Là ta~ Là ta vô năng...không đủ mạnh mẽ để giành được nàng về phía ta~ Là ta có lỗi với Hy Nhi!

Ả ta vùi đầu vào lòng hắn cả người run run khiến hắn vô cùng sót sa: - Xin lỗi Hy Nhi~ Ta đã để nàng chịu ấm ức rồi!

Ả ta nghe vậy vừa " Hức! Hức! " vừa lắc đầu khiến hắn càng sót sa, hắn vuốt ve tóc ả ta nhẹ nhàng: - Đừng khóc nữa~ Đừng khóc nữa ta thương nàng!

Hắn và ả ôm lấy nhau, quấn quýt một hồi cuối cùng ả cũng ngừng khóc. Hắn nhìn ả dịu dàng lau mặt cho ả: - Lem nhem hết cả rồi!

Ả ngượng ngùng bảo: - Bắc Nhiên ca ca!

Hắn cười rồi nhìn ả hôn lấy môi ả, ả cũng không phản kháng mà ôm chặt đáp trả. Mất một lúc, môi bọn họ mời rời nhau, hắn nhìn ả: - Ta bất kính rồi~ Nhưng...

Ả nhìn hắn cười: - Không bất kính! Không có bất kính!

Hắn cười rồi bảo: - Sao nàng lại muốn gặp bổn vương?

Ả ta âm trầm cúi mặt: - Bắc Nhiên ca ca...huynh hãy chấp nhận hôn ước mà hoàng đế bệ hạ ban cho huynh đi!

Nghe vậy hắn kinh ngạc nhìn ả, ánh mắt hiện rõ sự không tin: - Hy Nhi...nàng như vậy là đang muốn từ bỏ bổn vương sao?

Ả ta nghe vậy liền vội lắc đầu mà nói: - Không có! Ta không...ta làm sao có thể từ bỏ Bắc Nhiên ca ca được~ Chỉ là...tỷ tỷ...tỷ ấy...



Hắn nghe ả ta ngập ngừng liền hỏi: - Ý nàng là sao?

Ả ta cúi thấp đầu mà sụt sịt: - Tỷ tỷ bảo ta cướp phu quân của tỷ tỷ nên muốn ta nhường Bắc Nhiên ca ca cho tỷ ấy~ Tỷ ấy muốn làm chính thê của Bắc Nhiên ca ca~

Hắn nghe xong mà không tin vào tai mình ôm chặt ả ta vào lòng hỏi: - Cô ta đã nói như vậy với nàng?

Ả ta càng nức nở nói: - Tỷ tỷ bảo tỷ là đích nữ của Ngọc Ấn Hoàng Triều tộc, còn là Dao quang quận chúa dù không làm hoàng hậu cũng phải làm vương phi cao quý nhất triều ta~ Ta...ta không nỡ để Bắc Nhiên ca ca đi nhưng...

Ả ta càng khóc to hơn như thể đã chịu nhiều ấm ức: - Tỷ ấy đã tự mình hủy dung uy hiếp ta...nói nếu ta không đồng ý thì tỷ tỷ sẽ tự sát...ta không nỡ nhìn tỷ tỷ như vậy...nên...

Hắn nghe xong lời ả ta nói liền ôm chặt ả ta trong lòng ánh mắt hiện lên hận ý dành cho nàng. Hắn vuốt ve lưng ả ta nhẹ giọng an ủi: - Hy Nhi đừng khóc! Có bổn vương đây rồi~

Ả ta nức nở bảo: - Bắc Nhiên ca ca huynh hãy chấp nhận hôn sự này đi! Vì ta có được không~ Ta không muốn nhìn tỷ tỷ đau lòng~

Hắn nhìn ả ánh mắt đầy sự dịu dàng, sót sa: - Nàng chấp nhận để bổn vương đi sao?

Ả ta nước mắt lăn dài nói: - Ta không muốn Bắc Nhiên ca ca rời đi...nhưng mà tỷ tỷ như vậy ta không nỡ~ Thôi ta trả sáo lại cho Bắc Nhiên ca ca xem như tình ta kết thúc từ đây~

Ả đưa cây sáo cho hắn ta, hắn ta lòng đau nhói mà ôm ả thật chặt: - Không Hy Nhi! Cả đời này bổn vương chỉ yêu nàng thôi! Bổn vương sẽ chấp nhận hôn sự này nhưng mong nàng đừng rời xa bổn vương~

Ả ta nghe vậy lòng đắc ý nhưng vẫn nức nở: - Bắc Nhiên ca ca ta xin lỗi~ Ta không rời bỏ huynh nhưng...mong huynh đối xử tốt với tỷ tỷ như đổi xử với ta vậy~ Cũng xin huynh đừng lạnh nhạt với Hy Nhi~

Hắn ôm chặt ả vỗ về an ủi: - Bổn vương đối với nàng là tình cảm độc nhất vô nhị, còn với tỷ tỷ nàng ta sẽ không phụ nàng ta! Ta sẽ đối xử bình thường...tình cảm của ta chỉ dành cho mỗi mình nàng thôi~
Chương trước Chương tiếp