Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 138: Vũ khúc Mộng Yên Tình~
Bản thân ta vốn định tìm lý do cho việc biểu diễn lần này không ngờ chính ả tự mình dâng đến, nếu địch đã dâng cơ hội đến trước mắt chúng ta sao bản thân không nắm bắt chứ~ Muốn nhìn ta bẽ mặt sao? Muốn sỉ nhục ta nữa sao? Ha~ Lần này ta sẽ cho các ngươi biết không phải cứ im lặng không bộc lộ tài năng thì là phế vật~ Ta sẽ cho ngươi cảm giác bị chính người ngươi gọi là phế vật đánh bại ngươi như thế nào~
Ta uống một ly rượu rồi đứng dậy đi đến trước mặt Trương Vũ Yến:
- Nếu Trương nhị cô nương đây đã có lòng muốn đọ tài nghệ với ta, ta tất nhiên sẵn lòng~
Mọi người nghe vậy liền xôn xao hơn, có tiếng cười, cũng có tiếng sỉ nhục ta nhưng ta không quan tâm, cẩu hoàng đế thấy bọn ta một lòng muốn đọ tài sức như vậy liền gật đầu đồng ý cho bọn ta tự mình chuẩn bị.
Ta đến một điện nhỏ bên hông, Lạc Ý mang theo y phục mà tam tỷ tỷ chuẩn bị cho ta:
- Lạc Ý mau giúp ta thay y phục~
Lạc Ý ngạc nhiên nhìn ta:
- Vậy còn… đàn thì sao ạ?
Ta bình thản:
- Thanh Trúc!
Ta vừa gọi tên nàng liền xuất hiện với chiếc đàn tranh của Lạc Ý, bên cạnh là Thân Ảnh với chiếc đàn tỳ bà của ngạch nương. Mấy ngày trước ta đã sai bọn chúng chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay quả nhiên không làm ta thất vọng, Lạc Ý nhìn Thanh Trúc và Thân Ảnh nàng tuy có ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ mà cúi người. Hai người họ làm xong nhiệm vụ thì biến mất trong không trung, ta nhìn Lạc Ý bảo:
- Em không ngạc nhiên sao?
Lạc Ý cười lắc đầu:
- Bên cạnh tiểu thư có mật thám bảo vệ nô tỳ cảm thấy mừng muốn chết~
Ta bật cười nhéo mũi nàng ấy rồi để nàng giúp ta canh y, theo đúng quy trình Trương Vũ Yến sẽ lên sân khấu biểu diễn trước, ta không quan tâm đến nàng ta… lúc này thứ ta quan tâm chính là bản thân mặc trang phục vũ cơ của Tây vực… trong thật sự… thật sự rất đẹp~
Lạc Ý vừa thay xong y phục cho ta mà nàng nhìn đến ngây người:
- Tiểu… Tiểu thư người thật xinh đẹp~ Bộ y phục này hợp với người quá đi mất~
Phải công nhận mắt nhìn y phục của tam tỷ tỷ tốt thật đó, bản thân ta nhìn còn ngây ngươi đây mà~
Bên ngoài đã vang lên tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên, tiếng đàn tranh hòa cùng tiếng sáo, âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng, âm điệu du dương đưa hồn của mọi người vào một câu chuyện tình ngọt ngào giữa chàng thư sinh và cô nàng tiểu thư… ha~ Một khúc Mộng Yên Tình được nàng ta biểu diễn uyển chuyển tựa chim hồng khiến ai nấy trong chính điện đều phải mê mẩn. Một thân hồng y thu hút sự chú ý của mọi người cùng tài nghệ uyển chuyển, nàng đã thành công chinh phục được mọi người có mặt trong sảnh tiệc~ Khúc Mộng Yên Tình… vẻ lên nét đẹp mê say quyến rũ của nữ nhi trong thiên hạ lại mang theo ước nguyện được gả cho một lang quân như ý~ Nhưng…
Khúc nhạc kết thúc cả khán phòng đồng loạt vỗ tay, tiếng xì xầm khen ngợi như một cơn sóng vồ vập không ngừng, cẩu hoàng đế cầm ly rượu hài lòng:
- Quả là một khúc hay, vũ khúc của Trương tiểu thư sau đêm nay sẽ náo động cả hoàng thành~
Trương Vũ Yên vui mừng cúi người:
- Tạ hoàng thượng khen ngợi, nhưng thần nữ nào sánh bằng được tài nghệ của Chi Hạ tiểu thư~
Nghe đến tên của ta những người trong phòng liền chuyển chủ đề lên ta:
- Xen ra Chi Hạ tiểu thư không cần lên biểu diễn nữa~ Có lên cũng như hoa thêu trên gấm thôi~
- Cô ta có lên cũng làm mất mặt chúng ta mà thôi~
Lạc Nguyên Chi nhìn nương nương cười nhạt:
- Hoàng hậu có thấy hài lòng với màn biểu diễn tài nghệ của Trương nhị tiểu thư?
Nương nương nhàn nhạt cầm ly rượu uống cạn, mặt không đổi sắc bảo:
- Tạm được~
Nghe đến đây nàng ta liền nghênh ngang cúi người tạ ơn nương nương nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của ngài dành cho nàng, có lẽ bọn họ đã quên rằng khúc Mộng Yên Tình này chính là vết nhơ của Tây vực. Năm đó tiên đế trầm mê nữ sắc, quyến luyến quý phi vì khúc Mộng Yên Tình. Cũng từ đây mà lần đầu tiên trong lịch có một vị hoàng đế sẵn sàng giả chết, từ bỏ hoàng quyền để một đời một kiếp yên bình với quý phi. Năm đó tình hình đất nước vô cùng nguy hiểm khi triều đình hỗn loạn không biết lập ai làm trữ quân thì mat có Khánh Thần Hoàng Thái Hậu buôn rèm nhiếp chính an ổn triều đình, lập nhị hoàng tử làm trữ quân. Sau khi đất nước yên ổn tiên đế vốn đã chết lại quay về muốn giành lấy quyền lực nhưng tất nhiên bị chúng thần tử phản đối sau đó chết giả ở cung của Thái Thượng Hoàng.
Chuyện này vốn dĩ các nước xung quanh đều biết và được dạy bảo nhưng có vẻ thời gian đã khiến họ quên mất chuyện này, Lạc Nguyên Chi nghe nương nương nói vậy hài lòng hất tay cho Trương Vũ Yên về chỗ:
- Trượng nhị tiểu thư về chỗ đi, dù sao cũng đến lượt của tỷ tỷ rồi~
Mọi người nghe vậy liền bàn tán cười nhạo ta nhưng ta chẳng quan tâm, bởi lúc này ta biết số phận của ta sắp thay đổi rồi~
Lạc Ý nhìn ta, ta gật đầu nhìn nàng ôm lấy đàn của mẫu thân bước ra…
[ Tiếng lắc chân ]
Ngay giây phút này… ta sẽ cho bọn chúng biết cái gì mới xứng đáng làm phế vật~
Ta uống một ly rượu rồi đứng dậy đi đến trước mặt Trương Vũ Yến:
- Nếu Trương nhị cô nương đây đã có lòng muốn đọ tài nghệ với ta, ta tất nhiên sẵn lòng~
Mọi người nghe vậy liền xôn xao hơn, có tiếng cười, cũng có tiếng sỉ nhục ta nhưng ta không quan tâm, cẩu hoàng đế thấy bọn ta một lòng muốn đọ tài sức như vậy liền gật đầu đồng ý cho bọn ta tự mình chuẩn bị.
Ta đến một điện nhỏ bên hông, Lạc Ý mang theo y phục mà tam tỷ tỷ chuẩn bị cho ta:
- Lạc Ý mau giúp ta thay y phục~
Lạc Ý ngạc nhiên nhìn ta:
- Vậy còn… đàn thì sao ạ?
Ta bình thản:
- Thanh Trúc!
Ta vừa gọi tên nàng liền xuất hiện với chiếc đàn tranh của Lạc Ý, bên cạnh là Thân Ảnh với chiếc đàn tỳ bà của ngạch nương. Mấy ngày trước ta đã sai bọn chúng chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay quả nhiên không làm ta thất vọng, Lạc Ý nhìn Thanh Trúc và Thân Ảnh nàng tuy có ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ mà cúi người. Hai người họ làm xong nhiệm vụ thì biến mất trong không trung, ta nhìn Lạc Ý bảo:
- Em không ngạc nhiên sao?
Lạc Ý cười lắc đầu:
- Bên cạnh tiểu thư có mật thám bảo vệ nô tỳ cảm thấy mừng muốn chết~
Ta bật cười nhéo mũi nàng ấy rồi để nàng giúp ta canh y, theo đúng quy trình Trương Vũ Yến sẽ lên sân khấu biểu diễn trước, ta không quan tâm đến nàng ta… lúc này thứ ta quan tâm chính là bản thân mặc trang phục vũ cơ của Tây vực… trong thật sự… thật sự rất đẹp~
Lạc Ý vừa thay xong y phục cho ta mà nàng nhìn đến ngây người:
- Tiểu… Tiểu thư người thật xinh đẹp~ Bộ y phục này hợp với người quá đi mất~
Phải công nhận mắt nhìn y phục của tam tỷ tỷ tốt thật đó, bản thân ta nhìn còn ngây ngươi đây mà~
Bên ngoài đã vang lên tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên, tiếng đàn tranh hòa cùng tiếng sáo, âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng, âm điệu du dương đưa hồn của mọi người vào một câu chuyện tình ngọt ngào giữa chàng thư sinh và cô nàng tiểu thư… ha~ Một khúc Mộng Yên Tình được nàng ta biểu diễn uyển chuyển tựa chim hồng khiến ai nấy trong chính điện đều phải mê mẩn. Một thân hồng y thu hút sự chú ý của mọi người cùng tài nghệ uyển chuyển, nàng đã thành công chinh phục được mọi người có mặt trong sảnh tiệc~ Khúc Mộng Yên Tình… vẻ lên nét đẹp mê say quyến rũ của nữ nhi trong thiên hạ lại mang theo ước nguyện được gả cho một lang quân như ý~ Nhưng…
Khúc nhạc kết thúc cả khán phòng đồng loạt vỗ tay, tiếng xì xầm khen ngợi như một cơn sóng vồ vập không ngừng, cẩu hoàng đế cầm ly rượu hài lòng:
- Quả là một khúc hay, vũ khúc của Trương tiểu thư sau đêm nay sẽ náo động cả hoàng thành~
Trương Vũ Yên vui mừng cúi người:
- Tạ hoàng thượng khen ngợi, nhưng thần nữ nào sánh bằng được tài nghệ của Chi Hạ tiểu thư~
Nghe đến tên của ta những người trong phòng liền chuyển chủ đề lên ta:
- Xen ra Chi Hạ tiểu thư không cần lên biểu diễn nữa~ Có lên cũng như hoa thêu trên gấm thôi~
- Cô ta có lên cũng làm mất mặt chúng ta mà thôi~
Lạc Nguyên Chi nhìn nương nương cười nhạt:
- Hoàng hậu có thấy hài lòng với màn biểu diễn tài nghệ của Trương nhị tiểu thư?
Nương nương nhàn nhạt cầm ly rượu uống cạn, mặt không đổi sắc bảo:
- Tạm được~
Nghe đến đây nàng ta liền nghênh ngang cúi người tạ ơn nương nương nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của ngài dành cho nàng, có lẽ bọn họ đã quên rằng khúc Mộng Yên Tình này chính là vết nhơ của Tây vực. Năm đó tiên đế trầm mê nữ sắc, quyến luyến quý phi vì khúc Mộng Yên Tình. Cũng từ đây mà lần đầu tiên trong lịch có một vị hoàng đế sẵn sàng giả chết, từ bỏ hoàng quyền để một đời một kiếp yên bình với quý phi. Năm đó tình hình đất nước vô cùng nguy hiểm khi triều đình hỗn loạn không biết lập ai làm trữ quân thì mat có Khánh Thần Hoàng Thái Hậu buôn rèm nhiếp chính an ổn triều đình, lập nhị hoàng tử làm trữ quân. Sau khi đất nước yên ổn tiên đế vốn đã chết lại quay về muốn giành lấy quyền lực nhưng tất nhiên bị chúng thần tử phản đối sau đó chết giả ở cung của Thái Thượng Hoàng.
Chuyện này vốn dĩ các nước xung quanh đều biết và được dạy bảo nhưng có vẻ thời gian đã khiến họ quên mất chuyện này, Lạc Nguyên Chi nghe nương nương nói vậy hài lòng hất tay cho Trương Vũ Yên về chỗ:
- Trượng nhị tiểu thư về chỗ đi, dù sao cũng đến lượt của tỷ tỷ rồi~
Mọi người nghe vậy liền bàn tán cười nhạo ta nhưng ta chẳng quan tâm, bởi lúc này ta biết số phận của ta sắp thay đổi rồi~
Lạc Ý nhìn ta, ta gật đầu nhìn nàng ôm lấy đàn của mẫu thân bước ra…
[ Tiếng lắc chân ]
Ngay giây phút này… ta sẽ cho bọn chúng biết cái gì mới xứng đáng làm phế vật~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương