Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 25: Tinh đồn toàn thành, đưa Lâm Thanh Chi vào phủ ư?
Thoáng chốc tin đồn trong phủ ngày hôm nay đã lan rộng khắp kinh thành, rất nhanh chóng những lời đó đã đến tai mẹ chồng của ta. Mới qua một bữa sáng thôi, Dung Lý bên cạnh bà ta đã hùng hồ bước vào viện của ta mà hô to gọi lớn: - Dương Chi Hạ lão phu nhân cho gọi ngươi đến chính điện!
Ta vẫn chăm chú chăm sóc từng cây con dưới đất không quan tâm đến lời bà ta, Dung Lý mặt đỏ phừng phừng đi đến đá vào người ta: - Ta bảo ngươi có nghe không hả?
Ta bình thản đứng dậy, phủi nhẹ lớp đất dính trên người rồi thẳng thừng tát bà ta một cái: - Đây là cách ngươi gọi chủ nhân của mình sao Dung Lý?! Nên nhớ kĩ ta là Dự vương phi, là người do đích thân vương gia nhà các ngươi " Tam thư lục lễ " đưa về phủ~ Nên biết điều một chút đi!
Dung Lý trừng mắt ôm mặt nhìn ta, ánh mắt như phát ra tia máu, ta nghiêng đầu nhìn ả cười khẩy: - Nói như thế nào e là…ta không cần dạy dỗ đâu phải không?
Bà ta ôm gương mặt đang sưng phồng của mình mà tức giận gào lên: - Ngươi! Tiện tì mà cũng dám đánh ta sao?!
Ta cười khẩy: - Tiện tì thì cũng là vương phi danh chính ngôn thuận…ngươi nói ta như vậy lẽ nào nói hoàng thượng ban cho vương gia các ngươi một kẻ ti tiện, ngụ ý nhạo bán thánh chỉ?
Nghe vậy bà ta liền im lặng, run rẩy mà cúi người nghiến răng nói với ta: - Vương phi, lão phu nhân cho gọi người đến~
Nhìn bà ta cung kính quỳ trước mặt ta mà ta cười nhạt: - Lão phu nhân gọi ta đến e là có việc gì rất quan trọng?
Dung Lý vẫn cúi người nhưng giọng có vẻ đắc ý một chút: - Vâng! Mời người đến chính điện sẽ biết ngay thôi~
Ta nhìn người đàn bà đang cúi người cười trước mắt này khiến ta không khỏi buồn cười. Xoay chân bước vào sương phòng khiến bà ta ngỡ ngàng, ta lấy một cây trâm hoa đơn giản mà cài lên tóc rồi bước ra ngoài: - Đi thôi!
Dù sao đến xem kịch cũng nên ăn mặc thanh nhã một chút không thể để kẻ thù xem ta như một kẻ hèn hạ trong mắt được. Đến trước chính điện, bên trong ta đã nghe thấy tiếng nức nở, còn có cả những âm thanh giận dữ. Ha! Mới có nhiêu đó thôi mà cả phủ này đã loạn lên rồi sao~
Ta đẩy cửa bước vào, vừa thấy ta thì lão phu nhân liền quát lớn: - Tiện nhân còn không mau quỳ xuống!
Ta thản nhiên hành lễ với bà ta rồi ngồi xuống bên cạnh: - Không biết thần thiếp đã làm ra chuyện gì mà khiến cho lão phu nhân đây tức giận đến mức bảo thần thiếp phải quỳ xuống vậy?
Bà ta đập bàn ném chén trà xuống đất: - Ngươi còn có gan hỏi ta?
Lâm Thanh Chi khóc nức nở mà lên tiếng trách mắng ta: - Sao ngươi lại cho người truyền tin tức hôm nay ra ngoài hả? Ngươi là muốn nạp ta làm thiếp cho biểu ca sao?
Ta nhìn hai người phụ nữ đang tức giận hầm hầm nhìn ta, người thì gào khóc kẻ thì mắng chửi ta khiến ta cảm thấy buồn cười. Ta bình thản bảo: - Lão phu nhân bên cạnh thần thiếp chẳng có nỗi một nô tỳ thân cận để hầu hạ lấy đâu ra kẻ đi truyền tin tức? Người nói chuyện có lý lẽ chút được không?
Nghe đến đây cả hai người họ đều sững sờ mất vài giây nhìn ta, ta nhẹ nhàng bảo: - Nếu chuyện đã lỡ như này rồi thì lão phu nhân có ý định cho biểu muội nhập phủ không?!
Ta thừa biết bà ta sẽ chẳng đồng ý, để cháu gái mình nhập phủ làm thiếp cho con trai đã là nỗi sỉ nhục hơn thế con trai hôm qua vừa mới thành thân hôm nay đã có thiếp thì mặt mũi bà ta để vào đâu? Bà ta đập bàn bảo: - Không đời nào! Ngươi là chủ mẫu chuyện này ngươi tự giải quyết ổn thỏa cho ta!
Ta nghe mà suýt bật cười: - Lão phu nhân bảo thần thiếp đi giải thích nhưng thần thiếp giải thích làm sao đây? Trà là do biểu muội dâng cũng là do người uống giờ bảo thần thiếp giải thích?
Nghe vậy bà ta tức giận mà gào lên: - Đó là nhiệm vụ của ngươi, chẳng phải ngươi bảo muốn làm chủ mẫu của Dự vương phủ này sao? Tự đi mà nói ngươi không biết dâng trà nhờ Thanh Chi chỉ giáo, nếu trong đêm nay ngươi không dẹp yên tin đồn này thì đừng có trách ta~
Ta nhìn bà ta rồi bình thản đứng dậy: - Nếu lão phu nhân đã nói vậy thì thần thiếp đành nghe theo!
Nghe vậy bà ta cũng dịu đi cơn tức giận: - Dung Lý dâng trà!
Dung Lý với gương mặt sưng phồng đem trà lên, vừa thấy vết sưng trên mặt Dung Lý bà ta nghi hoặc hỏi: - Dung Lý! Ai đánh ngươi?!
Dung Lý quỳ xuống ấm ức nói: - Thưa lão phu nhân là vương phi~
Bà ta tức giận nhìn ta: - Ngươi dám đánh Dung Lý?
Ta cười nhạt bảo: - Dung Lý bất kính với bề trên nên thần thiếp dạy bảo lại vài lời! Lão phu nhân không hài lòng sao?
Bà ta tức giận bảo: - Ai cho ngươi lá gan đó?!
Ta im lặng nhìn bà ta, Lâm Thanh Chi liền nói: - Bản thân ngươi vốn dĩ chẳng ra làm sao có tư cách gì mà dạy dỗ Dung Lý?
Bà ta nghe Lâm Thanh Chi nói vậy, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn ta: - Tin đồn hôm nay là do ngươi làm chủ mẫu không biết tốt xấu, còn tự ý ra tay với người bên cạnh ta, phạt 50 trượng!
Ha~ Đánh ta?! Muốn đánh ta dễ như vậy sao? Ta có thể nhịn nếu bà ta sỉ nhục ta nhưng ta không để bản thân yếu đuối đến mức không bảo vệ được bản thân mình. Ta nhìn bà ta cười nhạt: - Lão phu nhân người muốn đánh thần thiếp ư?!
Bà ta kiêu ngạo nhìn ta: - Có gì mà không được?! Ngươi là con cháu trong Dự vương phủ, ta trách phạt cũng là thỏa đáng~
Lâm Thanh Chi bên cạnh cũng bảo: - Ngươi làm sai, lão phu nhân phạt ngươi thì có gì mà không được! Nếu không phải tại ngươi thì làm sao có tin đồn ngày hôm nay?!
Ta cười khẩy trước sự ngu ngốc của đám người này, hít một hơi thật sâu ta cười nhạt: - Được! Nếu lão phu nhân đã muốn phạt thì ta chẳng thể phản kháng được~ Mong lão phu nhân đừng hối hận!
Nghe ta nói vậy, bà ta liền đưa tay ra hiệu cho Dung Lý, Dung Lý từ phía sau mạnh mẽ kéo ta ra sân, lòng ta cười nhạo bọn chúng.
Ta vẫn chăm chú chăm sóc từng cây con dưới đất không quan tâm đến lời bà ta, Dung Lý mặt đỏ phừng phừng đi đến đá vào người ta: - Ta bảo ngươi có nghe không hả?
Ta bình thản đứng dậy, phủi nhẹ lớp đất dính trên người rồi thẳng thừng tát bà ta một cái: - Đây là cách ngươi gọi chủ nhân của mình sao Dung Lý?! Nên nhớ kĩ ta là Dự vương phi, là người do đích thân vương gia nhà các ngươi " Tam thư lục lễ " đưa về phủ~ Nên biết điều một chút đi!
Dung Lý trừng mắt ôm mặt nhìn ta, ánh mắt như phát ra tia máu, ta nghiêng đầu nhìn ả cười khẩy: - Nói như thế nào e là…ta không cần dạy dỗ đâu phải không?
Bà ta ôm gương mặt đang sưng phồng của mình mà tức giận gào lên: - Ngươi! Tiện tì mà cũng dám đánh ta sao?!
Ta cười khẩy: - Tiện tì thì cũng là vương phi danh chính ngôn thuận…ngươi nói ta như vậy lẽ nào nói hoàng thượng ban cho vương gia các ngươi một kẻ ti tiện, ngụ ý nhạo bán thánh chỉ?
Nghe vậy bà ta liền im lặng, run rẩy mà cúi người nghiến răng nói với ta: - Vương phi, lão phu nhân cho gọi người đến~
Nhìn bà ta cung kính quỳ trước mặt ta mà ta cười nhạt: - Lão phu nhân gọi ta đến e là có việc gì rất quan trọng?
Dung Lý vẫn cúi người nhưng giọng có vẻ đắc ý một chút: - Vâng! Mời người đến chính điện sẽ biết ngay thôi~
Ta nhìn người đàn bà đang cúi người cười trước mắt này khiến ta không khỏi buồn cười. Xoay chân bước vào sương phòng khiến bà ta ngỡ ngàng, ta lấy một cây trâm hoa đơn giản mà cài lên tóc rồi bước ra ngoài: - Đi thôi!
Dù sao đến xem kịch cũng nên ăn mặc thanh nhã một chút không thể để kẻ thù xem ta như một kẻ hèn hạ trong mắt được. Đến trước chính điện, bên trong ta đã nghe thấy tiếng nức nở, còn có cả những âm thanh giận dữ. Ha! Mới có nhiêu đó thôi mà cả phủ này đã loạn lên rồi sao~
Ta đẩy cửa bước vào, vừa thấy ta thì lão phu nhân liền quát lớn: - Tiện nhân còn không mau quỳ xuống!
Ta thản nhiên hành lễ với bà ta rồi ngồi xuống bên cạnh: - Không biết thần thiếp đã làm ra chuyện gì mà khiến cho lão phu nhân đây tức giận đến mức bảo thần thiếp phải quỳ xuống vậy?
Bà ta đập bàn ném chén trà xuống đất: - Ngươi còn có gan hỏi ta?
Lâm Thanh Chi khóc nức nở mà lên tiếng trách mắng ta: - Sao ngươi lại cho người truyền tin tức hôm nay ra ngoài hả? Ngươi là muốn nạp ta làm thiếp cho biểu ca sao?
Ta nhìn hai người phụ nữ đang tức giận hầm hầm nhìn ta, người thì gào khóc kẻ thì mắng chửi ta khiến ta cảm thấy buồn cười. Ta bình thản bảo: - Lão phu nhân bên cạnh thần thiếp chẳng có nỗi một nô tỳ thân cận để hầu hạ lấy đâu ra kẻ đi truyền tin tức? Người nói chuyện có lý lẽ chút được không?
Nghe đến đây cả hai người họ đều sững sờ mất vài giây nhìn ta, ta nhẹ nhàng bảo: - Nếu chuyện đã lỡ như này rồi thì lão phu nhân có ý định cho biểu muội nhập phủ không?!
Ta thừa biết bà ta sẽ chẳng đồng ý, để cháu gái mình nhập phủ làm thiếp cho con trai đã là nỗi sỉ nhục hơn thế con trai hôm qua vừa mới thành thân hôm nay đã có thiếp thì mặt mũi bà ta để vào đâu? Bà ta đập bàn bảo: - Không đời nào! Ngươi là chủ mẫu chuyện này ngươi tự giải quyết ổn thỏa cho ta!
Ta nghe mà suýt bật cười: - Lão phu nhân bảo thần thiếp đi giải thích nhưng thần thiếp giải thích làm sao đây? Trà là do biểu muội dâng cũng là do người uống giờ bảo thần thiếp giải thích?
Nghe vậy bà ta tức giận mà gào lên: - Đó là nhiệm vụ của ngươi, chẳng phải ngươi bảo muốn làm chủ mẫu của Dự vương phủ này sao? Tự đi mà nói ngươi không biết dâng trà nhờ Thanh Chi chỉ giáo, nếu trong đêm nay ngươi không dẹp yên tin đồn này thì đừng có trách ta~
Ta nhìn bà ta rồi bình thản đứng dậy: - Nếu lão phu nhân đã nói vậy thì thần thiếp đành nghe theo!
Nghe vậy bà ta cũng dịu đi cơn tức giận: - Dung Lý dâng trà!
Dung Lý với gương mặt sưng phồng đem trà lên, vừa thấy vết sưng trên mặt Dung Lý bà ta nghi hoặc hỏi: - Dung Lý! Ai đánh ngươi?!
Dung Lý quỳ xuống ấm ức nói: - Thưa lão phu nhân là vương phi~
Bà ta tức giận nhìn ta: - Ngươi dám đánh Dung Lý?
Ta cười nhạt bảo: - Dung Lý bất kính với bề trên nên thần thiếp dạy bảo lại vài lời! Lão phu nhân không hài lòng sao?
Bà ta tức giận bảo: - Ai cho ngươi lá gan đó?!
Ta im lặng nhìn bà ta, Lâm Thanh Chi liền nói: - Bản thân ngươi vốn dĩ chẳng ra làm sao có tư cách gì mà dạy dỗ Dung Lý?
Bà ta nghe Lâm Thanh Chi nói vậy, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn ta: - Tin đồn hôm nay là do ngươi làm chủ mẫu không biết tốt xấu, còn tự ý ra tay với người bên cạnh ta, phạt 50 trượng!
Ha~ Đánh ta?! Muốn đánh ta dễ như vậy sao? Ta có thể nhịn nếu bà ta sỉ nhục ta nhưng ta không để bản thân yếu đuối đến mức không bảo vệ được bản thân mình. Ta nhìn bà ta cười nhạt: - Lão phu nhân người muốn đánh thần thiếp ư?!
Bà ta kiêu ngạo nhìn ta: - Có gì mà không được?! Ngươi là con cháu trong Dự vương phủ, ta trách phạt cũng là thỏa đáng~
Lâm Thanh Chi bên cạnh cũng bảo: - Ngươi làm sai, lão phu nhân phạt ngươi thì có gì mà không được! Nếu không phải tại ngươi thì làm sao có tin đồn ngày hôm nay?!
Ta cười khẩy trước sự ngu ngốc của đám người này, hít một hơi thật sâu ta cười nhạt: - Được! Nếu lão phu nhân đã muốn phạt thì ta chẳng thể phản kháng được~ Mong lão phu nhân đừng hối hận!
Nghe ta nói vậy, bà ta liền đưa tay ra hiệu cho Dung Lý, Dung Lý từ phía sau mạnh mẽ kéo ta ra sân, lòng ta cười nhạo bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương