Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 37: Giấc mộng về phụ thân~
Tiếng bước chân chạy vội vã của lão công công chạy vào: - Bệ hạ! Bệ hạ sứ giả Tây vực đến~
Vừa dứt câu hắn lập tức buôn ta ra, ta thở phào nhẹ nhõm nhìn hắn. Hắn không cam lòng vẫn nhìn chầm chầm ta: - Chẳng phải mấy hôm trước mới diện kiến sao?
Lão công công bên ngoài tấm bình phong e dè nói: - Bọn họ bảo lần này có cả quốc vương, vương hậu và…trưởng công chúa Tây vực đến nên họ mong muốn chúng ta chuẩn bị chu toàn~
Hắn nhìn ta: - Nàng không thoát được đâu~
Ta biết ý hắn muốn nói là gì, bản thân ta tửu lượng vốn chẳng có vốn dĩ một giọt rượu cũng đã khiến ta say quên lối về huống chi là cả nửa bình rượu ban nãy. Giờ đây đầu óc quay cuồng, cố gắng chỉ nghe loáng thoáng vài câu của tên thái giám, ta siết tay để bản thân tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ vẫn cứ ập đến. Ngay lúc này ta không được ngủ, không thể ngủ được~
Hắn nhìn ta chật vật liền rất hài lòng, khoác áo choàng vào liền bước ra khỏi tấm bình phong: - Được vậy cho họ vào đi! Ngươi ở đây canh giữ không cho vương phi ra về~
Lão công công " Vâng " hắn liền bước đây, ta nằm trên giường vật vã với cơn nóng ngứa ngáy này, ta không thể nằm ở đây thêm bất kì một giây phút nào nữa nhưng giờ đến ngồi ta cũng chẳng còn sức huống chi là đứng dậy bước đi. Nghĩ đến đây ta thật sự bất lực, chỉ đành thều thào gọi một người: - Thân Ảnh đưa ta về~.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
3. Cổ Thiên Nga
4. Biến Thành Bé Thỏ LEGO
=====================================
Ta thầm cười nhạt trong lòng bởi ta biết hắn đang bên ngoài thực hiện nhiệm vụ mà ta giao sao có thể đến cứu ta được? Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp bế lấy cơ thể của ta vào lòng, mùi đàn hương thoang thoảng qua mũi, ta mơ màng ngước nhìn thì nhận ra Thân Ảnh trước mặt, ta bất ngờ nhìn hắn: - Thân Ảnh?
Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của ta nhẹ giọng bảo: - Tiểu thư người gọi thần~
Ta ngơ người nhìn hắn: - Sao ngươi lại ở đây?
Hắn nhìn ta chỉ âm trầm bảo: - Người gọi thần~
Sự xuất hiện của hắn khiến lòng ta trở nên an tâm hơn bao giờ hết, ta cười gật đầu nhìn hắn: - Đưa ta đến Quán lâm các~
Hắn gật đầu rồi nhẹ nhàng đưa ta đi, Quán lâm các chính là nơi trước đây dành cho phụ thân ở lại qua đêm trong cung, giờ đây ta lại đến đó với niềm tin ở nơi cha từng ở sẽ có chút manh mối cho ta. Bởi trước khi ông mất, ông vẫn còn ở lại Quán lâm các hai đêm, ta tin chắc chắn ở đó sẽ có thứ giúp ích cho ta. Cơn gió mát bên ngoài phả vào người khiến ta vô cùng dễ chịu, dựa người vào lòng Thân Ảnh ta yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết từ lúc nào cơ thể ta đã bình thường trở lại, hơi lạnh từ bên ngoài phả vào khiến ta có chút lạnh mà mở mắt, nhìn xung quanh ta thấy bản thân nằm trong chính điện của Quán lâm các nhưng…sao trời lại tối đen như vậy? Cảnh tượng này…rất quen thuộc~
Khi ta lên 6 tuổi cùng phụ thân vào hoàng cung diện kiến tiên đế cùng tiên hậu, tiên hậu vốn thích con gái nên rất thích ta muốn bên cạnh bà lại vài ngày phụ thân vì vậy cũng ở lại trong cung vài ngày tại Quán lâm các được tiên đế đặt cách xây dựng. Ta vẫn nhớ hôm đó, đêm đó là một đêm trăng sáng gió bên ngoài thổi vào vô cùng mát mẻ, ta vốn nhạy cảm với thời tiết nên đã tỉnh giấc. Đây là…mơ sao?
Ta vẫn còn mê man dụi mắt nhìn sang bên cạnh lại chẳng thấy phụ thân đâu, có chút lo lắng nên ta đứng dậy khoác áo tìm kiếm ông ấy trong các. Vừa bước ra ngoài sân sau ta đã nhìn thấy một mật đạo dưới lòng đất, ta rón rén bước xuống thì nhìn thấy phụ thân cùng vài mật thám của ông. Lúc ấy ông quay lưng về phía ta nên không biết sự tồn tại của ta trong mật thất.
Nép vào một góc khuất ta tuy không nhìn thấy sắc mặt của phụ thân nhưng cũng biết ông ấy đang nghiêm túc bàn về công vụ. Hai mật thám của phụ thân liên tục báo cáo chuyện điều tra gì đó: - Thưa tướng quân, thật sự có tin tức~
Giọng nói âm trầm của phụ thân vang lên khiến ta không kìm được cảm xúc: - Nhược Hy thật sự là người đó sao?
Đã lâu lắm rồi ta mới nghe lại giọng nói của phụ thân nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng, ta che miệng để tránh làm phiền ông ấy. Nhưng những gì vừa nghe được khiến ta hoài nghi, chẳng lẽ phụ thân đã nghi ngờ thân phận của Thẩm Nhược Hy từ trước rồi sao?
Tên mật thám liền nói tiếp: - Vâng, đúng như những gì người nghi ngờ, Nhược Hy tiểu thư chính là người đó~
Người đó? Người đó là ai? Thân phận của Thẩm Nhược Hy lẽ nào…phụ thân nghe xong liền gật đầu dường như ông cũng chẳng ngạc nhiên với kết quả điều tra này lắm…ông chỉ thở dài chẳng nói gì tiếp nữa. Phụ thân vốn biết thân phận của Thẩm Nhược Hy nhưng…
Dường như ngay lúc này mọi câu hỏi dần có câu trả lời, đột nhiên ta nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, ngẩng đầu thì lại nhìn thấy gương mặt hiền từ của ông, vẫn là ánh mắt đó vẫn là gương mặt đó…nhìn ông ta lại không kìm nén được mà bật khóc nức nở. Ông thấy vậy liền ôm lấy ta dịu dàng bảo: - Hạ Hạ ngủ không ngon sao? Sao con lại lén đến đây? Bên ngoài lạnh lắm, con còn mặc áo mỏng như vậy lỡ bị phong hàn thì không được ăn bánh sữa đâu~
Ông vẫn vậy, vừa an ủi lại vừa trêu chọc ta nhưng với ta lúc này…ta chỉ muốn ôm ông thật chặt, tận hưởng mùi hương bạc hà quanh người ông…muốn nói với ông hết tất cả những gì ta đã trải qua…chỉ muốn như bây giờ được ông chở che. Bàn tay thô ráp ấm áp ấy vỗ vỗ lưng ta: - Sao Hạ Hạ khóc? Vì phụ thân bỏ Hạ Hạ ngủ một mình sao? Phụ thân xin lỗi, ngoan đừng khóc nữa~ Mai phụ thân mua bánh sữa cho Hạ Hạ nhé! Hạ Hạ ngoan đừng khóc, phụ thân ở đây sẽ bảo vệ Hạ Hạ của ta cả đời luôn có một giấc ngủ yên bình! Ngoan~
Vừa dứt câu hắn lập tức buôn ta ra, ta thở phào nhẹ nhõm nhìn hắn. Hắn không cam lòng vẫn nhìn chầm chầm ta: - Chẳng phải mấy hôm trước mới diện kiến sao?
Lão công công bên ngoài tấm bình phong e dè nói: - Bọn họ bảo lần này có cả quốc vương, vương hậu và…trưởng công chúa Tây vực đến nên họ mong muốn chúng ta chuẩn bị chu toàn~
Hắn nhìn ta: - Nàng không thoát được đâu~
Ta biết ý hắn muốn nói là gì, bản thân ta tửu lượng vốn chẳng có vốn dĩ một giọt rượu cũng đã khiến ta say quên lối về huống chi là cả nửa bình rượu ban nãy. Giờ đây đầu óc quay cuồng, cố gắng chỉ nghe loáng thoáng vài câu của tên thái giám, ta siết tay để bản thân tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ vẫn cứ ập đến. Ngay lúc này ta không được ngủ, không thể ngủ được~
Hắn nhìn ta chật vật liền rất hài lòng, khoác áo choàng vào liền bước ra khỏi tấm bình phong: - Được vậy cho họ vào đi! Ngươi ở đây canh giữ không cho vương phi ra về~
Lão công công " Vâng " hắn liền bước đây, ta nằm trên giường vật vã với cơn nóng ngứa ngáy này, ta không thể nằm ở đây thêm bất kì một giây phút nào nữa nhưng giờ đến ngồi ta cũng chẳng còn sức huống chi là đứng dậy bước đi. Nghĩ đến đây ta thật sự bất lực, chỉ đành thều thào gọi một người: - Thân Ảnh đưa ta về~.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
3. Cổ Thiên Nga
4. Biến Thành Bé Thỏ LEGO
=====================================
Ta thầm cười nhạt trong lòng bởi ta biết hắn đang bên ngoài thực hiện nhiệm vụ mà ta giao sao có thể đến cứu ta được? Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp bế lấy cơ thể của ta vào lòng, mùi đàn hương thoang thoảng qua mũi, ta mơ màng ngước nhìn thì nhận ra Thân Ảnh trước mặt, ta bất ngờ nhìn hắn: - Thân Ảnh?
Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của ta nhẹ giọng bảo: - Tiểu thư người gọi thần~
Ta ngơ người nhìn hắn: - Sao ngươi lại ở đây?
Hắn nhìn ta chỉ âm trầm bảo: - Người gọi thần~
Sự xuất hiện của hắn khiến lòng ta trở nên an tâm hơn bao giờ hết, ta cười gật đầu nhìn hắn: - Đưa ta đến Quán lâm các~
Hắn gật đầu rồi nhẹ nhàng đưa ta đi, Quán lâm các chính là nơi trước đây dành cho phụ thân ở lại qua đêm trong cung, giờ đây ta lại đến đó với niềm tin ở nơi cha từng ở sẽ có chút manh mối cho ta. Bởi trước khi ông mất, ông vẫn còn ở lại Quán lâm các hai đêm, ta tin chắc chắn ở đó sẽ có thứ giúp ích cho ta. Cơn gió mát bên ngoài phả vào người khiến ta vô cùng dễ chịu, dựa người vào lòng Thân Ảnh ta yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết từ lúc nào cơ thể ta đã bình thường trở lại, hơi lạnh từ bên ngoài phả vào khiến ta có chút lạnh mà mở mắt, nhìn xung quanh ta thấy bản thân nằm trong chính điện của Quán lâm các nhưng…sao trời lại tối đen như vậy? Cảnh tượng này…rất quen thuộc~
Khi ta lên 6 tuổi cùng phụ thân vào hoàng cung diện kiến tiên đế cùng tiên hậu, tiên hậu vốn thích con gái nên rất thích ta muốn bên cạnh bà lại vài ngày phụ thân vì vậy cũng ở lại trong cung vài ngày tại Quán lâm các được tiên đế đặt cách xây dựng. Ta vẫn nhớ hôm đó, đêm đó là một đêm trăng sáng gió bên ngoài thổi vào vô cùng mát mẻ, ta vốn nhạy cảm với thời tiết nên đã tỉnh giấc. Đây là…mơ sao?
Ta vẫn còn mê man dụi mắt nhìn sang bên cạnh lại chẳng thấy phụ thân đâu, có chút lo lắng nên ta đứng dậy khoác áo tìm kiếm ông ấy trong các. Vừa bước ra ngoài sân sau ta đã nhìn thấy một mật đạo dưới lòng đất, ta rón rén bước xuống thì nhìn thấy phụ thân cùng vài mật thám của ông. Lúc ấy ông quay lưng về phía ta nên không biết sự tồn tại của ta trong mật thất.
Nép vào một góc khuất ta tuy không nhìn thấy sắc mặt của phụ thân nhưng cũng biết ông ấy đang nghiêm túc bàn về công vụ. Hai mật thám của phụ thân liên tục báo cáo chuyện điều tra gì đó: - Thưa tướng quân, thật sự có tin tức~
Giọng nói âm trầm của phụ thân vang lên khiến ta không kìm được cảm xúc: - Nhược Hy thật sự là người đó sao?
Đã lâu lắm rồi ta mới nghe lại giọng nói của phụ thân nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng, ta che miệng để tránh làm phiền ông ấy. Nhưng những gì vừa nghe được khiến ta hoài nghi, chẳng lẽ phụ thân đã nghi ngờ thân phận của Thẩm Nhược Hy từ trước rồi sao?
Tên mật thám liền nói tiếp: - Vâng, đúng như những gì người nghi ngờ, Nhược Hy tiểu thư chính là người đó~
Người đó? Người đó là ai? Thân phận của Thẩm Nhược Hy lẽ nào…phụ thân nghe xong liền gật đầu dường như ông cũng chẳng ngạc nhiên với kết quả điều tra này lắm…ông chỉ thở dài chẳng nói gì tiếp nữa. Phụ thân vốn biết thân phận của Thẩm Nhược Hy nhưng…
Dường như ngay lúc này mọi câu hỏi dần có câu trả lời, đột nhiên ta nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, ngẩng đầu thì lại nhìn thấy gương mặt hiền từ của ông, vẫn là ánh mắt đó vẫn là gương mặt đó…nhìn ông ta lại không kìm nén được mà bật khóc nức nở. Ông thấy vậy liền ôm lấy ta dịu dàng bảo: - Hạ Hạ ngủ không ngon sao? Sao con lại lén đến đây? Bên ngoài lạnh lắm, con còn mặc áo mỏng như vậy lỡ bị phong hàn thì không được ăn bánh sữa đâu~
Ông vẫn vậy, vừa an ủi lại vừa trêu chọc ta nhưng với ta lúc này…ta chỉ muốn ôm ông thật chặt, tận hưởng mùi hương bạc hà quanh người ông…muốn nói với ông hết tất cả những gì ta đã trải qua…chỉ muốn như bây giờ được ông chở che. Bàn tay thô ráp ấm áp ấy vỗ vỗ lưng ta: - Sao Hạ Hạ khóc? Vì phụ thân bỏ Hạ Hạ ngủ một mình sao? Phụ thân xin lỗi, ngoan đừng khóc nữa~ Mai phụ thân mua bánh sữa cho Hạ Hạ nhé! Hạ Hạ ngoan đừng khóc, phụ thân ở đây sẽ bảo vệ Hạ Hạ của ta cả đời luôn có một giấc ngủ yên bình! Ngoan~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương