Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 5: Ban hôn ta cho thanh mai trúc mã của ả ư?



Tên cẩu hoàng đế ấy nhìn ta ánh mắt có chút hổ thẹn trong lòng, tiện nữ kia nhìn thấy như vậy liền vội lên tiếng với ta

- Tỷ tỷ sao người lại làm như vậy? Tứ lang đâu có bạc tình với tỷ tỷ~ Tứ lang vẫn ân sủng, ban cho tỷ tỷ những đặc ân cao quý mà! Chỉ là tứ lang vua một nước cần thiếp thất sao tỷ tỷ lại có thể...

Giọng ả ta càng sụt sịt tựa như sắp khóc, từng lời ả nói như thể mọi việc xảy ra đều là do ta vậy

- Tỷ tỷ nếu không chấp nhận được việc ta là hoàng hậu thì ta cũng có thể miễn thỉnh an cho tỷ tỷ, ngược lại còn thỉnh an với tỷ tỷ! Chỉ mong tỷ tỷ đừng làm tứ lang khó xử~

Nghe nàng ta nói mà ta không khỏi buồn cười, phải công nhận tài năng của nàng ta chính là đổi trắng thay đen nhỉ~ Nàng ta cướp phu quân của ta, cướp ngôi vị hoàng hậu của ta, giờ lại tỏ vẻ thanh cao với ta sao? Nhìn sang tên cẩu hoàng đế, hắn ta vừa nghe tiện nữ kia nói xong liền phủi sạch đi những hổ thẹn ban nãy với ta, mà ôm lấy ả ta ân ái dỗ dành

- Hy Nhi~ Nàng đã chịu thiệt thòi rồi!

Ta hất tay đám binh lính kia ra nhìn đôi cẩu nam nữ đang bày vẻ tình cảm mặn nồng trước mắt, ta cười nhạt lên tiếng

- Ngươi mà cũng có tư cách lên tiếng sao? Một ả tiện nữ quyến rũ phu quân của đích nữ, tranh giành ngôi vị hoàng hậu với đích nữ mà cũng có tư cách ở đây tỏ vẻ thanh cao với chủ mẫu là ta sao?

- Ha~ Thẩm Nhược Hy à! Có vẻ ngươi đã quên rằng bản thân mình chỉ là thiếp thất thôi sao? Thiếp thất không biết thân phận dám ở đây lên mặt dạy đời chủ mẫu là ta sao?

Ả ta nghe ta dứt lời cả mặt tái xanh mà cúi đầu uất ức với tên cặn bã kia

- Tỷ tỷ~ Ta...ta chỉ là mến mộ tứ lang mà thôi~ Ta không cố ý chen chân vào hạnh phúc của hai người mà! Ta...Ta...

Thấy bạch nguyệt quang của mình sắp rơi lệ tên cặn bã ấy vội ôm chặt cô ta vào trong lòng mà dỗ dành, rồi nhìn sang ta trách móc



- Chuyện này là do ta, chính ta đã khiến Hy Nhi mất sự trong sạch ta cần có trách nhiệm với nàng ấy! Sao ngươi không hiểu chuyện như vậy? Sao có thể ích kỉ đến mức ghen ghét với cả muội muội của mình?

Ta nhìn hắn nói mà trong lòng đầy khinh miệt, có lẽ hắn đã quên chính bản thân mình là người miệt thị ả ta trước mặt ta, quả nhiên càng chê cười thì lại càng thích có được. Hắn nói ta ích kỉ? Nếu ta thật sự ích kỉ thì ả tả ngay cả lằn lặng bước phủ cũng đã không có rồi. Ta hít một hơi dài nhìn bọn chúng, lòng ta nguội lạnh chẳng buồn để tranh chấp với bọn chúng

- Ngươi nói ta ích kỉ thì cứ cho là ta đang ích kỉ đi! Nếu hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đây chẳng còn gì để nói nữa thì xin mời rời khỏi các của ta

Hắn ta " Hừ " lạnh một tiếng nhìn ta lên giọng trách móc

- Là ngươi độc ác, thay đổi sớm đã không còn là nữ nhi dịu dàng, hoạt bát mà ta từng yêu ngày đó

Ta nghe hắn nói mà không kìm được sự chế giễu, bật cười thành tiếng. Là ta thay đổi? Ha~ Là ta thay đổi hay người đổi thay~

- Haha! Là ta thay đổi hay ngươi đã đổi thay? Bắc Vũ~ ngươi đừng cố gắng diễn trước mắt ta cái bộ dạng u sầu này nữa~ Nó làm ta chán ghét lắm!

Hắn nhìn ta quay mặt định rời đi thì lại bị chính con tiện nữ ấy kéo tay lại. Ả nhìn ta ánh mắt như thể đang mưu tính điều gì đó, rồi cái chất giọng ỏng ẹo chói tai ấy lại vang lên bên tai ta

- Tứ lang đừng tức giận~ Tứ lang dù sao tỷ tỷ cũng là do quá đau buồn nên mới sinh nông nỗi, nói những lời bất kính như vậy thôi~

Hai mắt ả ta bỗng sáng rực liếc nhìn ta một cái rồi nhìn sang cẩu hoàng đế đang suy tư như toán tính điều gì đó

- Nếu tỷ tỷ đã chán ghét ta như vậy hay tứ lang ban hôn cho tỷ tỷ coi như an ủi vong linh của 355 người Ngự vương phủ, cũng như có thể cho tỷ tỷ một nơi dung thân!

Nghe câu nói của ả ta, tên cẩu nam nhân ấy liền rơi vào trầm tư mà nghĩ suy



- Hừm! Hy Nhi nói đúng! Dù sao ta cũng nên nể tình cho cô ta~ Dù sao trước đây cô ta đã giúp cho ta rất nhiều! Nhưng dù sao nàng cũng quá nhu nhược rồi, như vậy chả trách để cô ta ức hiếp~

Nghe vậy cô ta liền ngượng ngùng: - Tứ lang~

Ta nhìn hai kẻ không biết xấu hổ này đến chán ghét, nhìn ả tiện nữ kia ánh mắt là hàng ngàn mưu kế hướng về ta, ta liền cất giọng lạnh nhạt

- Ý tốt của muội muội đây ta không dám nhận~ Không biết muội muội tốt của ta định gả ta đi đâu đây?

Ả nhìn ta cười lạnh, rồi trưng ra vẻ mặt nũng nịu với tên cẩu hoàng đế

- Tứ lang~ Thần thiếp nghĩ hay là ban tỷ tỷ cho đệ đệ của tứ lang đi!

Cẩu hoàng để nghe vậy liền ngạc nhiên: - Đệ đệ? Ý nàng là Dự vương?

Ả ta nhanh chóng gật đầu bảo: - Phải! Tỷ tỷ dù sao cũng là đích nữ, thân phận tôn quý, thiếp nghĩ Dự vương là một lựa chọn phù hợp với tỷ ấy

Ha~ Hay cho cách sắp xếp của Thẩm Nhược Hy, khá khen cho sự mưu tính này của nàng ta. Dự vương là thanh mai trúc mã, cũng từng là hôn phi của ả ta vậy mà giờ đây ả ta lại muốn đẩy cho ta ư? Muốn ta dùng lại đồ cũ của ả ta sao?

Cẩu hoàng đế gật gù đồng ý lời nói của ả ta: - Vậy theo ý nàng đi! Cô ta dù sao cũng không dám không nhận~

Ta cười khổ nhìn ả ta lười nói: - Suy tính của muội muội đúng thật là chu toàn~ Dự vương trước đây thanh mai trúc mã của muội giờ giao lại cho ta e là rất xứng với ý muội nhỉ?

Ả ta nhìn ta cười tươi nói: - Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội nhiều năm tất nhiên muội phải đối tốt với...Tỷ tỷ chứ~
Chương trước Chương tiếp