Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 7: Đến thăm ta?!
Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ len lói qua từng cành cây của hoàng thành Quốc Cung Hoàng Triều, các cung nữ và thái giám vẫn như mọi ngày làm công việc của mình. Ở Khôn Ninh Cung, Thẩm Nhược Hy tỉnh dậy sau giấc mộng dài, cô ta vừa thức dậy các cung nữ,thái giám liền nhanh chân vào hầu hạ. Cô ta ngồi trên bàn trang điểm nhìn bản thân trong gương, Y Lan bên cạnh vừa chải tóc cho cô ta vừa lên tiếng:
- Nương nương đúng là quốc sắc thiên hương khó ai sánh bằng~
Thẩm Nhược Hy nghe câu 'Quốc sắc thiên hương ' từ miệng cung nữ mà lòng chợt lạnh, cười nhạt
- Ha! Cái gì mà Quốc sắc thiên hương...ta ư...còn không xứng bằng ả, kẻ được mệnh danh Đệ nhất mĩ nhân, minh châu của Quốc Cung Hoàng triều chính là vị tỷ tỷ " tốt " của ta~
Y Lan vội đáp: - Nương nương cho dù bây giờ cô ta có là viên minh châu của Hoàng Triều ta chưa chắc gì ta có đủ uy nghiêm bằng người~
Cô ta cười rồi chẳng nói gì thêm, bỗng một lão ma ma vội vã chạy vào, mặt bà trắng bệt như gặp phải ma, quỳ xuống hành lễ, hấp tấp nói không nên lời
- Lão nô xin thỉnh an hoàng hậu nương nương~
Bà ta thở hổn hển cố lấy lại dưỡng khí mà từ từ nói: - Nương nương...không...không xong rồi! Có chuyện lớn rồi!!!
Thẩm Nhược Hy vẫn bình thản ngồi trên bàn trang điểm: - Có chuyện gì mà ngươi gấp vậy? Đứng lên rồi nói!
Lão ma ma ấy vội đứng lên: - Tạ ơn nương nương
Cô ta ngồi trên bàn thoa son bình tĩnh hỏi: - Có chuyện gì mà hấp tấp vậy? Đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?
Lão ma ma liền trả lời: - Nương nương không hay rồi! Vương phi...Vương phi cô ta...
Thẩm Nhược Hy nghe nhắc đến nàng liền quay mặt nhìn sang: - Cô ta làm sao?
Lão ma ma liền sợ hãi nói: - Cô ta tự HỦY DUNG rồi thưa nương nương~
Thẩm Nhược Hy nghe xong khựng lại mất vài giây, Y Lan đứng bên cạnh kinh ngạc thốt lên: - Thật sao?
Lão ma ma gật đầu đáp: - Những gì lão nô nói là sự thật thưa nương nương!
Bà ta quỳ xuống lo lắng mà kể lại: - Sáng nay lão nô đến Tề Nguyệt Các xem tình hình của vương phi! Vừa bước vào liền nhìn thấy trên mặt...trên mặt vương phi...có một đường gạch như bị đao kiếm làm! Vết thương nhìn như sẽ để lại sẹo lão nô không dám tự ý mời thái y nên đến xin chỉ dụ của hoàng hậu nương nương!
Thẩm Nhược Hy im lặng, suy tính một hồi rồi cầm lấy cây trâm phượng hoàng đeo lên đầu, mỉm cười nói: - Nếu cô ta đã hủy dung vậy cũng đành chịu thôi!
Lão ma ma ấy e dè hỏi: - Nương nương việc này...
Cô ta bình thản nhìn mình trong gương nhếch mép hài lòng: - Dù sao có mời thái y đến thì gương mặt đó chắc chắn cũng sẽ hủy thôi~ Thái y viện biết bao nhiêu việc sao có thể vì cô ta mà làm loạn?
Lão ma ma ấy hiểu ý liền " Vâng " một tiếng, cô hất tay nói: - Được rồi lui xuống đi!
Lão ma ma không nói gì thêm liền hành lễ: - Lão nô cáo lui!
Bà ta vừa lui xuống, Y Lan đứng bên cạnh không kìm được nói: - Cô ta đúng là ngốc thật! Có gương mặt xinh đẹp là chỗ dựa nhưng lại tự tay hủy đi thật là ngốc!
Thẩm Nhược Hy giễu cợt nói: - Ngu ngốc chính là sở trường của cô ta mà! Haizzz...tỷ tỷ khiến ta quá thất vọng rồi~
Y Lan như hiểu được gì đó liền bảo: - Nương nương cô ta hủy dung ngay lúc này không khác nào đang xúc phạm Dự vương đâu chứ?
Cô ta nhếch mép bảo: - Ta mới bảo ngu ngốc chính là sở trường của cô ta mà!
Thẩm Nhược Hy trang điểm xong rời khỏi tẩm điện của mình cùng 2 cung nữ thân cận: - Phải rồi Y Lan! Ngươi đến nói Điền ma ma đem bộ y phục Chu tước đến cho tỷ tỷ của ta đi!
Lấy tay chỉnh lại trâm cài tóc mỉm cười: - Dù sao cũng sắp gã rồi cũng nên cho hôn phu một chút mặt mũi!
Y Lan cúi đầu nhận lệnh: - Vâng nô tỳ làm ngay!
Cô ta hất tay cùng đám người của mình đi đến Tề Nguyệt Các, Ngọc Nhi bên cạnh nhìn cô ta cẩn trọng mà lên tiếng: - Nương nương sao chúng ta lại đến Tề Nguyệt Các?
Cô ta cười nhẹ nói: - Ta phải đến thăm tỷ tỷ của ta chứ! Dù sao tỷ ấy cũng sắp xuất giá nay lại bị hủy dung thân là người trong tộc còn sót lại, ta nên đến an ủi tỷ ấy!
Cô ta không nhanh không chậm bước đến Tề Nguyệt Các, trước mặt cô ta là một cung điện tồi tàn yên tĩnh không một động tĩnh, Ngọc Nhi bên cạnh liền bảo: - Nơi này âm u quá cứ như là lãnh cung vậy~
Các cung nhân bước lên trước mở cửa, tên thái giám thân cận liền hô lớn: - Hoàng hậu nương nương giá đáo~
Mãi vẫn không thấy ai ra nghênh tiếp hắn liền hô thêm lần nữa nhưng lần này lại lớn hơn: - Hoàng hậu nương nương giá đáo~
Ngọc Nhi nhìn cô ta lên tiếng: - Nương nương cô ta vậy là đang bất kính với người!
Thẩm Nhược Hy cười lạnh: - Ngươi còn không biết tính cách của nàng ta sao? Không hổ là con gái của trưởng công chúa năm đó, dù có sắp chết cũng phải thật kiêu ngạo! Nàng ta giờ cũng không nhìn lại mình xem...còn nghĩ bản thân là Dao quang quận chúa năm đó sao?
[ Két ]
Cánh cửa chính điện mở ra, nàng một thân bạch y mang mạng che mặt bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ả ta
- Chẳng biết cơn gió nào lại đưa muội muội tốt đến các của ta vậy?
Thẩm Nhược Hy nhìn bộ dáng của nàng hiện tại tuy mang mạng che mặt nhưng vẫn toát lên phong phạm của nữ nhi thế gia khiến cô ta khó chịu
- Bổn cung nghe nói tỷ tỷ bị hủy dung nên đến xem thử ấy mà~ Tỷ tỷ sao lại hồ đồ đến như vậy?
- Nương nương đúng là quốc sắc thiên hương khó ai sánh bằng~
Thẩm Nhược Hy nghe câu 'Quốc sắc thiên hương ' từ miệng cung nữ mà lòng chợt lạnh, cười nhạt
- Ha! Cái gì mà Quốc sắc thiên hương...ta ư...còn không xứng bằng ả, kẻ được mệnh danh Đệ nhất mĩ nhân, minh châu của Quốc Cung Hoàng triều chính là vị tỷ tỷ " tốt " của ta~
Y Lan vội đáp: - Nương nương cho dù bây giờ cô ta có là viên minh châu của Hoàng Triều ta chưa chắc gì ta có đủ uy nghiêm bằng người~
Cô ta cười rồi chẳng nói gì thêm, bỗng một lão ma ma vội vã chạy vào, mặt bà trắng bệt như gặp phải ma, quỳ xuống hành lễ, hấp tấp nói không nên lời
- Lão nô xin thỉnh an hoàng hậu nương nương~
Bà ta thở hổn hển cố lấy lại dưỡng khí mà từ từ nói: - Nương nương...không...không xong rồi! Có chuyện lớn rồi!!!
Thẩm Nhược Hy vẫn bình thản ngồi trên bàn trang điểm: - Có chuyện gì mà ngươi gấp vậy? Đứng lên rồi nói!
Lão ma ma ấy vội đứng lên: - Tạ ơn nương nương
Cô ta ngồi trên bàn thoa son bình tĩnh hỏi: - Có chuyện gì mà hấp tấp vậy? Đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?
Lão ma ma liền trả lời: - Nương nương không hay rồi! Vương phi...Vương phi cô ta...
Thẩm Nhược Hy nghe nhắc đến nàng liền quay mặt nhìn sang: - Cô ta làm sao?
Lão ma ma liền sợ hãi nói: - Cô ta tự HỦY DUNG rồi thưa nương nương~
Thẩm Nhược Hy nghe xong khựng lại mất vài giây, Y Lan đứng bên cạnh kinh ngạc thốt lên: - Thật sao?
Lão ma ma gật đầu đáp: - Những gì lão nô nói là sự thật thưa nương nương!
Bà ta quỳ xuống lo lắng mà kể lại: - Sáng nay lão nô đến Tề Nguyệt Các xem tình hình của vương phi! Vừa bước vào liền nhìn thấy trên mặt...trên mặt vương phi...có một đường gạch như bị đao kiếm làm! Vết thương nhìn như sẽ để lại sẹo lão nô không dám tự ý mời thái y nên đến xin chỉ dụ của hoàng hậu nương nương!
Thẩm Nhược Hy im lặng, suy tính một hồi rồi cầm lấy cây trâm phượng hoàng đeo lên đầu, mỉm cười nói: - Nếu cô ta đã hủy dung vậy cũng đành chịu thôi!
Lão ma ma ấy e dè hỏi: - Nương nương việc này...
Cô ta bình thản nhìn mình trong gương nhếch mép hài lòng: - Dù sao có mời thái y đến thì gương mặt đó chắc chắn cũng sẽ hủy thôi~ Thái y viện biết bao nhiêu việc sao có thể vì cô ta mà làm loạn?
Lão ma ma ấy hiểu ý liền " Vâng " một tiếng, cô hất tay nói: - Được rồi lui xuống đi!
Lão ma ma không nói gì thêm liền hành lễ: - Lão nô cáo lui!
Bà ta vừa lui xuống, Y Lan đứng bên cạnh không kìm được nói: - Cô ta đúng là ngốc thật! Có gương mặt xinh đẹp là chỗ dựa nhưng lại tự tay hủy đi thật là ngốc!
Thẩm Nhược Hy giễu cợt nói: - Ngu ngốc chính là sở trường của cô ta mà! Haizzz...tỷ tỷ khiến ta quá thất vọng rồi~
Y Lan như hiểu được gì đó liền bảo: - Nương nương cô ta hủy dung ngay lúc này không khác nào đang xúc phạm Dự vương đâu chứ?
Cô ta nhếch mép bảo: - Ta mới bảo ngu ngốc chính là sở trường của cô ta mà!
Thẩm Nhược Hy trang điểm xong rời khỏi tẩm điện của mình cùng 2 cung nữ thân cận: - Phải rồi Y Lan! Ngươi đến nói Điền ma ma đem bộ y phục Chu tước đến cho tỷ tỷ của ta đi!
Lấy tay chỉnh lại trâm cài tóc mỉm cười: - Dù sao cũng sắp gã rồi cũng nên cho hôn phu một chút mặt mũi!
Y Lan cúi đầu nhận lệnh: - Vâng nô tỳ làm ngay!
Cô ta hất tay cùng đám người của mình đi đến Tề Nguyệt Các, Ngọc Nhi bên cạnh nhìn cô ta cẩn trọng mà lên tiếng: - Nương nương sao chúng ta lại đến Tề Nguyệt Các?
Cô ta cười nhẹ nói: - Ta phải đến thăm tỷ tỷ của ta chứ! Dù sao tỷ ấy cũng sắp xuất giá nay lại bị hủy dung thân là người trong tộc còn sót lại, ta nên đến an ủi tỷ ấy!
Cô ta không nhanh không chậm bước đến Tề Nguyệt Các, trước mặt cô ta là một cung điện tồi tàn yên tĩnh không một động tĩnh, Ngọc Nhi bên cạnh liền bảo: - Nơi này âm u quá cứ như là lãnh cung vậy~
Các cung nhân bước lên trước mở cửa, tên thái giám thân cận liền hô lớn: - Hoàng hậu nương nương giá đáo~
Mãi vẫn không thấy ai ra nghênh tiếp hắn liền hô thêm lần nữa nhưng lần này lại lớn hơn: - Hoàng hậu nương nương giá đáo~
Ngọc Nhi nhìn cô ta lên tiếng: - Nương nương cô ta vậy là đang bất kính với người!
Thẩm Nhược Hy cười lạnh: - Ngươi còn không biết tính cách của nàng ta sao? Không hổ là con gái của trưởng công chúa năm đó, dù có sắp chết cũng phải thật kiêu ngạo! Nàng ta giờ cũng không nhìn lại mình xem...còn nghĩ bản thân là Dao quang quận chúa năm đó sao?
[ Két ]
Cánh cửa chính điện mở ra, nàng một thân bạch y mang mạng che mặt bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ả ta
- Chẳng biết cơn gió nào lại đưa muội muội tốt đến các của ta vậy?
Thẩm Nhược Hy nhìn bộ dáng của nàng hiện tại tuy mang mạng che mặt nhưng vẫn toát lên phong phạm của nữ nhi thế gia khiến cô ta khó chịu
- Bổn cung nghe nói tỷ tỷ bị hủy dung nên đến xem thử ấy mà~ Tỷ tỷ sao lại hồ đồ đến như vậy?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương