Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 17: Trại chủ



Xe ngựa xa hoa, lộng lẫy như một căn phòng nhỏ biết di chuyển. Khi tiến vào bên trong thì không cần phải kiểm tra cứ thế trực tiếp đi vào trại có thể thấy người bên trong xe ngựa là người có địa vị không nhỏ. Khi bóng người khuất dần Sở Ngọc đẩy người Tư Kỳ ra ngượng ngùng chỉnh lại tóc.

- Tiểu lang trung, ngươi....khụ.... chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận nếu không muốn cả hai bỏ mạng.

- Cô có kế hoạch gì?

- Tiểu lang trung, ta dạy ngươi một số kí hiệu tay nha

- Hoàn cảnh bây giờ có chút không phù hợp lắm, cô chắc chứ?

Lăng Thanh Tiêu cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng sự tình cấp bách mà còn muốn hắn học thì chắc có liên quan đến hành động tiếp theo.

- Huynh đã từng nghe nói đến cầm tặc cầm vương chưa?

- Đã từng nghe, chỉ cần là nam nhân của các danh môn thế gia đều phải đọc qua binh pháp tôn tử.

Lăng Thanh Tiêu nghe nàng nói vậy cũng cẩn thân trả lời, hắn là tướng lĩnh cầm binh sao lại không biết binh pháp được nhưng ngược lại hắn càng hiếu kì một nữ tử như nàng thì tìm hiểu binh pháp làm gì. Sở Ngọc nghe hắn trả lời cũng gật đầu hài lòng lén dẫn hắn rời khỏi chỗ đấy, đến nơi trống trải nàng mới lên tiếng.

- Được, chúng ta chính là cầm tặc cầm vương nhưng sẽ không dùng mỹ nhân kế mà dùng ít địch nhiều nên tiếp theo đây ta sẽ dạy huynh một vài kí hiệu tay phối hợp với ta để đột kích lẻn vào sơn trại. Nên nhớ huynh không được dạy lại cho người khác.

- Được.

Sở Ngọc dạy hắn một số ký hiệu tay kiếp trước nàng hay dạy tân binh của đội đặc nhiệm. Thời gian tầm một nén nhang trôi qua Lăng Thanh Tiêu cũng nhớ được không ít Sở Ngọc thầm đánh giá cao hắn, nàng vỗ vai tán thưởng.

- Tiểu lang trung, ngươi khá có tư chất làm đội viên xuất sắc của đội đặc nhiệm đấy.



- Đội đặc nhiệm là gì?

- Giải thích ngắn gọn là đội chuyên thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt mà cấp trên giao phó à dễ hiểu là hoàng thượng giao phó.

- Sao cô biết những thứ này?

Lăng Thanh Tiêu hiếu kì nhìn nàng, hắn cầm quân nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghe đến đặc nhiệm hay là các thủ ngữ này.

- Ta...ta....đọc trong sách cổ, đúng rồi, là đọc trong sách cổ.

Sở Ngọc có tật giật mình rụt cổ lại bịa đại một lí do để cho qua chuyện. Lăng Thanh Tiêu liếc nàng khẽ thở dài trong mắt hắn ba phần bất lực bảy phần như ba, nữ tử này muốn kiếm cớ thì cũng phải là cớ gì đó thuyết phục hơn chứ, hắn cũng lười vạch trần nàng nên cho qua một bên.

- Tiểu lang trung, trước tiên chúng ta cần lẻn vào bên trong xem tình hình trước đã. Có khi còn tra ra được việc ngoài dự liệu.

- Được.

Hai người dựa theo lối mòn để vào sơn trại, trên đường đi hai người tiện tay tráo y phục với hai tên lính đi tuần. Cứ nghĩ bên trong là một đám ô hợp nhưng khi lẻn vào được bên trong đập vào mắt hai người là cảnh huấn luyện binh rất quy củ. Người cầm đầu đang đứng giữa xem xét nhìn không khác mấy khi nàng luyện quân. Lăng Thanh Tiêu bên cạnh tâm tư khó đoán, hắn ra dấu cho nàng xe bên phía xa không chỉ có phụ nữ mà còn có trẻ con. Sở Ngọc không khỏi hiếu kì lên tiếng.

- Bên đấy.... không lẽ là gia quyến của những tên sơn tặc này. Vậy...chuyện này..... có đi tiếp không?

- Có vẻ là như vậy, tên tri huyện kia còn cần chúng ta thẩm tra lần nữa.

Đúng lúc này có vài tên canh gác đi lại chỗ hai người lớn giọng.

- Hai ngươi còn đứng đây làm gì? Không qua bên kia nghỉ ngơi đi đến lượt bọn ta thay phiên rồi, đến trễ là không còn phần đấy.



- Được, bọn ta đi ngay các ngươi mau đi đi.

Hai người đến khu vực ăn uống thì thấy bọn chúng đang nướng thịt uống rượu hoàn toàn không giống như bọn sơn tặc mà hắn nhận được từ tấu sớ hoàng huynh đưa hắn. Sở Ngọc đã sớm hòa nhập vào đám đông ăn uống say sưa tiện thể lấy tin tức của bọn chúng. Lăng Thanh Tiêu đưa tay đỡ trán mà theo sau nàng đề phòng bất trắc.

Đến khi trời dần chuyển sang hoàng hôn hai người còn muốn tranh thủ lẻn đi thì tên trại chủ lúc này mới đến. Lăng Thanh Tiêu nhìn thấy tên trại chủ hơi kinh ngạc tên kia không phải là tướng lĩnh dưới trướng của hắn sao, sao lại thành sơn tặc rồi. Vậy đám người này không lẽ là binh lính từng đi đánh Tây Yến từng là quân tinh nhuệ của Bắc Triệu.

- Tiểu lang trung, trại chủ này.... hảo soái nha, giết đi thì có phần hơi tiếc đấy.

- Tên này không thể giết, tối nay chúng ta bắt hắn.

- Được. Mau rời khỏi đây thôi.

Hai người lén rời khỏi tránh để lộ thân phận. Vào một góc khuất vắng người trong sơn trại Sở Ngọc mới lên tiếng.

- Tiểu lang trung, theo thông tin điều tra được thì trại chủ từng là phó tướng của Tề Vương. Bọn họ sau khi kết thúc chiến tranh đã định về nhà nào ngờ trên đường trở về thì lần lượt từng người liên quan đến Tề Vương đều bị truy sát. May mắn được tri huyện ở trấn Thanh Thủy trợ cấp lương thực và nơi ở qua ngày nhưng mà ta vẫn thấy có gì đó không đúng.

- Không đúng thế nào?

- Lương thực và ngân lượng mất đi không ít số người ở đây không phải là ít nhưng cũng không thể nào dùng hết số lương thực đó. Vậy số còn lại đâu? Có khi nào lần này Tề Vương đến đây là vì số lương thực đó? Người ban nãy trên xe ngựa có khi nào là Tề Vương? Hoặc có thể là tên tri huyện đó bề ngoài là nuôi dưỡng quân lính của Tề Vương nhưng thực chất đã vận chuyển đến một nơi khác để khi triều đình điều tra đến thì Tề Vương sẽ rơi vào cục diện bất lợi khép tội mưu phản hay không?

- Đúng là như vậy.

- Vậy người nhà huynh sao lại liên quan đến việc này?

Lăng Thanh Tiêu cũng rơi vào trầm mặc, bọn chúng muốn đổ tội danh ám sát thái hậu và âm mưu tạo phản lên người hắn, tối nay bất luận thế nào cũng phải gặp Tiết Nghiên mới được. Việc này có vẻ còn một âm mưu khác nữa.
Chương trước Chương tiếp