Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 27: Thiết triều



Dẫn đầu mọi người lúc này là Đương Kim Hoàng Thượng Lăng Thiện Huy và Đương Kim Thái Hậu Hi Xuân phía sau là hai hàng quan viên thẳng tắp nối đuôi nhau, Sở Ngọc bị mọi người chen ngang mà lui xuống cuối hàng. Lăng Thanh Tiêu kéo nàng đứng sang một bên tránh bị đám đông xô đẩy, Sở Ngọc vừa đứng vững đã gặp lại gương mặt hắn nàng đẩy hắn ra nối đuôi theo sau cùng hàng quan lại mà vào trong điện. Người xưa từng nói gần vua như gần cọp nên né được nàng nhất định sẽ né.

Lăng Thanh Tiêu bị nàng đẩy ra hắn làm bộ dạng ủy khuất mà đi sau nàng. Sở Ngọc từ khi vào đại điện đã quan sát xung quanh không khỏi ngưỡng mộ tay nghề thời nay phía trên đại điện là hai lớp mái lợp ngói lưu ly vàng. Nhìn qua lại rất giống Tử Cấm Thành nếu như vậy thì đây lại giống Cung Càn Thanh mà nàng đã từng đi du lịch nàng nhớ lúc đấy chỉ nghe hướng dẫn viên nói sơ qua thì được xây dựng trên nền đá cẩm thạch đơn cấp, từ bậc thềm tính lên đỉnh cao tầm khoảng 20 mét. Từng mảnh ngói trong hoàng cung này đều là ngói lưu ly vàng tôn quý, các bức tường đỏ lại tượng trương sự uy nghiêm quyền lực tuyệt đối của hoàng thất. Bây giờ nàng mới được tận mắt chứng kiến cũng quá sang trọng rồi.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.

- Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

Quan lại hai hàng theo quy củ cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Sở Ngọc cũng quy củ làm theo nhưng khi nhìn sang Lăng Thanh Tiêu chỉ thấy hắn hơi cúi người hành lễ với Thái hậu. Nàng có lòng tốt muốn nhắc nhở nhưng thấy hắn đang cười.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn hoàng thượng.

Sau khi ổn định triều thần, thái giám tổng quản bên cạnh long ngai tiến lên trước vài bước cất lên chất giọng the thé chói tai.

- Hữu sự bẩm tấu, vô sự bãi triều.

Sở Ngọc lúc này mới để ý trên tay mỗi vị quan điều có một mảnh gỗ ôm trước ngực, lần lượt lên bẩm tấu nàng lại phát hiện hoàng thượng thời nay như một tòa án chuyên phân xử mấy việc của quan lại đến cả việc trong nhà cũng có người mang lên tâu. Lăng Thanh Tiêu lặng lẽ đến bên cạnh nhắc nhở.

- Sở Ngọc mau lên dâng tấu chương của Tiết Nghiên đi.

- Nhưng Tư Kỳ, ta không có miếng gỗ đấy dâng tấu e là không đúng quy củ.

- Dâng kèm theo lệnh bài là được nếu không tâu hàng trăm tướng sĩ sẽ oan mạng đấy.



- Được.

Nàng hơi có phần lo lắng trong người cũng có chút run sợ, nhưng nếu không dâng tấu thì sẽ có mấy người bị oan mạng chỉ đành liều một phen. Sở Ngọc cầm chặt lấy lệnh bài học theo các quan lại bước ra khỏi hàng cung kính cúi đầu.

- Khởi bẩm hoàng thượng, thần nữ có việc bẩm tấu.

Lời vừa dứt cả đại điện liền chìm trong tĩnh lặng, chẳng mấy chốc lại có thêm mấy tiếng ồn ào bàn tán. Lăng Thiện Huy nhìn vật nàng đang cầm trên tay cũng có hơi bất ngờ, hắn nhìn sang Thái Hậu thấy bà mỉm cười hơi gật đầu.

- Khanh là tiểu muội của Chu tướng quân cùng nhận chiếu chỉ đi trấn Thanh Thủy đúng không? Mau báo lại tình hình cho trẫm.

- Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện ở Trấn Thanh Thủy là do có người sắp đặt muốn hại Tề Vương gia. Trong triều còn vài vị cấu kết với nhau tạo nên tin đồn thất thiệt làm hoang mang lòng dân nhằm chiếm đoạt hàng cứu tế. Mong hoàng thượng minh giám trả lại sự trong sạch cho Tề Vương và các tướng sĩ.

Sở Ngọc đem tấu chương Tiết Nghiên dâng lên bên dưới lại xuất hiện vài tiếng bàn tán ồn ào, có người còn vội lên tiếng.

- Khởi bẩm hoàng thượng, Tề vương gia hiện tại không rõ tin tức mọi chuyện chỉ nghe từ nữ tử này e là không đáng tin cho lắm.

- Thừa tướng cho là như vậy sao?

Lăng Thiện Huy vừa xem tấu chương vừa chậm rãi trả lời, hắn tùy tiện ném tấu chương lên bàn ra lệnh cho thái giám bên cạnh. Lần nữa giọng the thé đặc trưng của Tần Công công vang lên, Sở Ngọc khẽ nhíu mày.

- Truyền Hổ Uy tướng quân, Vô Kỵ tướng quân.

Bên dưới lại tiếp tục vang lên tiếng bàn tán của quan lại.



- Hai người đó không phải sau khi vương gia đi ngao du đã biến mất rồi hay sao? Sao lại ở đây?

- Ta không biết? Với lại ta có bao giờ thấy mặt thật của bọn họ đâu.

- Cô nương đó sao có thể tìm được hai người đấy vậy?

- Có khi nào cô ấy đã tìm được Vương gia hay không?

Sở Ngọc không biết từ khi nào Tử Kiệt và Tiết Nghiên lại trở thành Vô Kỵ và Hổ Uy tướng quân, hai người bọn họ sau khi bị thái giám dẫn đi thay y phục bây giờ một thân giáp phục đi vào đại điện lại vô cùng oai phong, theo quy củ bọn họ hành lễ. Sở Ngọc không rời mắt khỏi hai người nàng khẽ rùng mình nhìn về chỗ Lăng Thanh Tiêu lúc này người đã sớm không còn. Nếu Tử Kiệt là Vô Kỵ tướng quân vậy tên đại phu đó thật sự là Tề Vương gia hàng thật giá thật rồi, nàng hoảng sợ suýt làm rơi lệnh bài trên tay. Thái hậu và Hoàng thượng nhìn nàng khẽ cười, nàng xem hắn như cấp trên ở kiếp trước của nàng mà ngơ ngác hỏi lại.

- Hoàng thượng, bọn họ là tướng quân thật à?

- Chu cô nương, cô vẫn nghĩ là giả à?

- Vậy…vậy Tề Vương?

- Nha đầu, cô không đoán ra Tề Vương là ai sao?

Lần này đến lượt Thái hậu hỏi ngược lại nàng, Sở Ngọc có chút ngơ ngác nhìn lại lệnh bài trên tay không khác gì củ khoai nóng mà muốn quăng nó đi.

- Tứ đệ, đệ mà không vào trẫm lập tức ban hôn đấy.

- Tề Vương gia đến.

Giọng nói của binh lính gác cổng lần nữa vang lên đối với mọi người như cọng cỏ cứu mạng nhưng đối với nàng như là hắc bạch vô thường đang điểm danh sổ sinh tử.
Chương trước Chương tiếp