Vương Phi Tiểu Tướng
Chương 8: Hồi phủ
Tối hôm trước tại vương phủ Tề Vương.
Lăng Thanh Tiêu từ cửa sau trở về vương phủ, thị vệ tuần phủ đều là người mới đến nên hoàn toàn không biết đến Tề Vương là ai, bọn chúng chỉ biết Tề Vương gia là Tứ Vương gia khác mỗi cái danh và đặc biệt Vương gia đã lâu chưa về. Bọn chúng thấy hắn thì còn cho là kẻ trộm nửa đêm canh ba lẻn vào Vương phủ để trộm đồ khiến bọn chúng làm náo loạn cả Vương phủ.
Tề quản gia bị ồn ào đánh thức cũng vội ra ngoài xem tình hình, vừa thấy rõ dung mạo của người đang ở giữa bị đám binh sĩ vây quanh trên tay còn cầm đao chuẩn chém, từng đợt mồ hôi lạnh đổ dài trên lưng.
- Ôi mẹ ơi, lão thiên ơi, Vương gia, vương gia, người về rồi, lão nô nhớ người muốn chết. Các ngươi còn không mau dẹp vũ khí đi.
Tiếng của lão quản gia vang lên làm chúng tướng sĩ kinh hãi, đây rõ ràng là một thư sinh sao có thể là Tề Vương gia uy danh hiển hách, danh chấn tứ phương nhưng mà... Tề quản gia cũng chưa từng đùa giỡn mấy việc này lúc này có người phản ứng nhanh vội quỳ xuống hành lễ.
- Cung nghênh vương gia hồi phủ.
Tề quản gia còn bước lại gần hắn xoay người hắn vài vòng kiểm tra.
- Tiểu tổ tông ơi, giờ người mới về. Người ốm hơn trước rồi mau vào đi lão nô kêu người chuẩn bị đồ ăn cho người.
- Không cần đâu. Các ngươi đứng lên đi, Tề bá bá người... thay y phục đi rồi vào thư phòng gặp bản vương.
Lăng Thanh Tiêu nhìn lại Tề quản gia, khổ thân cho ông ấy rồi bị binh sĩ lôi ra ngay lúc đang ngủ, trên người mỗi lớp nội y mỏng. Ông lúc này mới để ý y phục của mình, cũng vội hét toán lên.
- Ôi bà ơi, ta hồ đồ rồi. Ta lập tức đi ngay, vương gia đợi lão thần.
Ông vội vàng chạy đi thay y phục, hắn nhanh chóng trở về thư phòng cũng mấy năm rồi nhìn cảnh vật ở Vương phủ hắn lại có chút hoài niệm. Thời gian chưa đầy một khắc Tề quản gia đã trở lại y phục chỉnh tề theo quy củ hành lễ.
- Vương gia.
- Tề bá bá, lập tức cử người vào cung đưa thư cho thánh thượng. Việc công gấp rút không thể chậm trễ.
- Vương gia, người không vào cung diện kiến hoàng thượng sao?
- Không cần đâu, huynh ấy sẽ hiểu mà. Ông nói xem sao làm một nhàn vương lại còn khó hơn đánh trận vậy chứ, gần đây có việc gì mới không?
- Khởi bẩm Vương gia ở trấn Thanh Thủy gần biên giới nước ta đang lan truyền tin đồn thần linh hiển linh lấy vàng cứu trợ.
- Gì? Thần linh? vàng cứu trợ? Trấn Thanh Thủy?
- Đúng vậy ạ, nơi đó mưa lớn kéo dài xảy ra tình trạng sạt lở đất nghiêm trọng thánh thượng cho người chuyển lương thực và ngân lượng đến cứu trợ nạn dân nhưng trên lúc chuyển đi bọn họ gặp mấy người thần bí tự xưng là thánh mẫu hạ phàm cứu độ chúng sinh, bọn họ còn lơ lửng giữa không trung như đang đứng trên không khí vậy.
- Trấn Thanh Thủy thuộc vào thành Tây của nước ta giáp với biên giới nước Yến hai nước lại đang có chiến sự chỉ e không bao lâu chúng tấn công thành thì chỉ có con đường mất thành mà thôi. Bổn vương lần này sẽ đến đó một chuyến, ngươi chuẩn bị vài món hành lí mang theo đi. Lần này đi sẽ cần sự giúp đỡ của phủ Chu Tướng quân đấy.
Lăng Thanh Tiêu ngồi xuống trên thư án, viết nhanh vài chữ khi xong bức thư, hắn mới dùng mộc vương phủ ấn xuống. Tề quản gia nhận lấy thư rồi nhanh chóng cho người gửi đi ông theo dặn dò của hắn ra ngoài chuẩn bị, bên này Lăng Thanh Tiêu chìm vào trầm tư.
...----------------...
Hoàng cung nước Triệu
Tuy đã về đêm nhưng ngự thư phòng vẫn còn sáng đèn, bên trong là một nam tử trẻ tuổi trên người mặc hoàng bào, thêu kim long ngũ trảo vô cùng tinh xảo. Lặng lẽ phê duyệt tấu chương, tiểu công công lúc này cầm trên tay một bức thư chạy vào trong bẩm báo.
- Hoàng thượng, Tề Vương phủ gửi mật thư.
- Tề vương? Tứ đệ? Hắn vậy mà có tâm trạng viết thư cho đại ca này. Mau đưa lên đây, vậy mà không dám vào diện kiến trẫm một lần nữa.
Tiểu công công cẩn thận đưa cho vị công công tổng quản rồi lại cung kính lui xuống.
“Hoàng huynh, đã lâu không gặp. Biên giới nước ta đang gặp tình cảnh vô cùng khó khăn, đã có kẻ vào tận kinh thành ám sát Chu Tướng quân để đoạt bản đồ bố phòng rồi. Nên cẩn trọng có nội gián, việc nữa thần đệ mới nghe đến sự tình của trấn Thanh Thủy lòng nghi ngờ những việc này có kẻ đứng sau, muốn đi một chuyến điều tra thực hư tiện thể sửa lại bản đồ bố phòng - Tư Kỳ”
Lăng Thiện Huy gấp lại bức thư, lập tức đốt đi.
- Tần công công truyền ý chỉ của trẫm giao binh phù cho Tề Vương, tùy ý điều động binh lực. Quan viên địa phương ai không phối hợp liền có quyền trảm trước tâu sau. Đưa kim bài của trẫm cho đệ ấy.
Hắn nhìn sang tấu chương của Chu Khải Trạch còn đang phê dang dở khẽ thở dài. Mới đây không lâu, Chu lão tướng đã dâng tấu từ quan do tuổi cao giờ đến Tứ đệ.
- Sáng mai ngươi lập tức tới phủ Chu tướng quân truyền chỉ thu hồi binh phù của Chu lão tướng quân sắc phong cho Chu phó tướng lên thay. Cho ông ấy về nghỉ ngơi đi, giao việc tìm Tề Vương gia lại cho bọn họ. Ai đủ bản lĩnh tìm được người liền sắc phong phó tướng không luận nam, nữ.
- Hoàng Thượng không phải Tề Vương vừa gửi mật thư cho người sao? Sao lại phải tìm?
- Trẫm tự có sắp xếp, ngươi chớ nhiều lời. Việc ở trấn Thanh Thủy để tướng phủ kết hợp với hộ bộ điều tra. Cũng nhằm viện quân cho trấn Thanh Thủy.
Lăng Thanh Tiêu từ cửa sau trở về vương phủ, thị vệ tuần phủ đều là người mới đến nên hoàn toàn không biết đến Tề Vương là ai, bọn chúng chỉ biết Tề Vương gia là Tứ Vương gia khác mỗi cái danh và đặc biệt Vương gia đã lâu chưa về. Bọn chúng thấy hắn thì còn cho là kẻ trộm nửa đêm canh ba lẻn vào Vương phủ để trộm đồ khiến bọn chúng làm náo loạn cả Vương phủ.
Tề quản gia bị ồn ào đánh thức cũng vội ra ngoài xem tình hình, vừa thấy rõ dung mạo của người đang ở giữa bị đám binh sĩ vây quanh trên tay còn cầm đao chuẩn chém, từng đợt mồ hôi lạnh đổ dài trên lưng.
- Ôi mẹ ơi, lão thiên ơi, Vương gia, vương gia, người về rồi, lão nô nhớ người muốn chết. Các ngươi còn không mau dẹp vũ khí đi.
Tiếng của lão quản gia vang lên làm chúng tướng sĩ kinh hãi, đây rõ ràng là một thư sinh sao có thể là Tề Vương gia uy danh hiển hách, danh chấn tứ phương nhưng mà... Tề quản gia cũng chưa từng đùa giỡn mấy việc này lúc này có người phản ứng nhanh vội quỳ xuống hành lễ.
- Cung nghênh vương gia hồi phủ.
Tề quản gia còn bước lại gần hắn xoay người hắn vài vòng kiểm tra.
- Tiểu tổ tông ơi, giờ người mới về. Người ốm hơn trước rồi mau vào đi lão nô kêu người chuẩn bị đồ ăn cho người.
- Không cần đâu. Các ngươi đứng lên đi, Tề bá bá người... thay y phục đi rồi vào thư phòng gặp bản vương.
Lăng Thanh Tiêu nhìn lại Tề quản gia, khổ thân cho ông ấy rồi bị binh sĩ lôi ra ngay lúc đang ngủ, trên người mỗi lớp nội y mỏng. Ông lúc này mới để ý y phục của mình, cũng vội hét toán lên.
- Ôi bà ơi, ta hồ đồ rồi. Ta lập tức đi ngay, vương gia đợi lão thần.
Ông vội vàng chạy đi thay y phục, hắn nhanh chóng trở về thư phòng cũng mấy năm rồi nhìn cảnh vật ở Vương phủ hắn lại có chút hoài niệm. Thời gian chưa đầy một khắc Tề quản gia đã trở lại y phục chỉnh tề theo quy củ hành lễ.
- Vương gia.
- Tề bá bá, lập tức cử người vào cung đưa thư cho thánh thượng. Việc công gấp rút không thể chậm trễ.
- Vương gia, người không vào cung diện kiến hoàng thượng sao?
- Không cần đâu, huynh ấy sẽ hiểu mà. Ông nói xem sao làm một nhàn vương lại còn khó hơn đánh trận vậy chứ, gần đây có việc gì mới không?
- Khởi bẩm Vương gia ở trấn Thanh Thủy gần biên giới nước ta đang lan truyền tin đồn thần linh hiển linh lấy vàng cứu trợ.
- Gì? Thần linh? vàng cứu trợ? Trấn Thanh Thủy?
- Đúng vậy ạ, nơi đó mưa lớn kéo dài xảy ra tình trạng sạt lở đất nghiêm trọng thánh thượng cho người chuyển lương thực và ngân lượng đến cứu trợ nạn dân nhưng trên lúc chuyển đi bọn họ gặp mấy người thần bí tự xưng là thánh mẫu hạ phàm cứu độ chúng sinh, bọn họ còn lơ lửng giữa không trung như đang đứng trên không khí vậy.
- Trấn Thanh Thủy thuộc vào thành Tây của nước ta giáp với biên giới nước Yến hai nước lại đang có chiến sự chỉ e không bao lâu chúng tấn công thành thì chỉ có con đường mất thành mà thôi. Bổn vương lần này sẽ đến đó một chuyến, ngươi chuẩn bị vài món hành lí mang theo đi. Lần này đi sẽ cần sự giúp đỡ của phủ Chu Tướng quân đấy.
Lăng Thanh Tiêu ngồi xuống trên thư án, viết nhanh vài chữ khi xong bức thư, hắn mới dùng mộc vương phủ ấn xuống. Tề quản gia nhận lấy thư rồi nhanh chóng cho người gửi đi ông theo dặn dò của hắn ra ngoài chuẩn bị, bên này Lăng Thanh Tiêu chìm vào trầm tư.
...----------------...
Hoàng cung nước Triệu
Tuy đã về đêm nhưng ngự thư phòng vẫn còn sáng đèn, bên trong là một nam tử trẻ tuổi trên người mặc hoàng bào, thêu kim long ngũ trảo vô cùng tinh xảo. Lặng lẽ phê duyệt tấu chương, tiểu công công lúc này cầm trên tay một bức thư chạy vào trong bẩm báo.
- Hoàng thượng, Tề Vương phủ gửi mật thư.
- Tề vương? Tứ đệ? Hắn vậy mà có tâm trạng viết thư cho đại ca này. Mau đưa lên đây, vậy mà không dám vào diện kiến trẫm một lần nữa.
Tiểu công công cẩn thận đưa cho vị công công tổng quản rồi lại cung kính lui xuống.
“Hoàng huynh, đã lâu không gặp. Biên giới nước ta đang gặp tình cảnh vô cùng khó khăn, đã có kẻ vào tận kinh thành ám sát Chu Tướng quân để đoạt bản đồ bố phòng rồi. Nên cẩn trọng có nội gián, việc nữa thần đệ mới nghe đến sự tình của trấn Thanh Thủy lòng nghi ngờ những việc này có kẻ đứng sau, muốn đi một chuyến điều tra thực hư tiện thể sửa lại bản đồ bố phòng - Tư Kỳ”
Lăng Thiện Huy gấp lại bức thư, lập tức đốt đi.
- Tần công công truyền ý chỉ của trẫm giao binh phù cho Tề Vương, tùy ý điều động binh lực. Quan viên địa phương ai không phối hợp liền có quyền trảm trước tâu sau. Đưa kim bài của trẫm cho đệ ấy.
Hắn nhìn sang tấu chương của Chu Khải Trạch còn đang phê dang dở khẽ thở dài. Mới đây không lâu, Chu lão tướng đã dâng tấu từ quan do tuổi cao giờ đến Tứ đệ.
- Sáng mai ngươi lập tức tới phủ Chu tướng quân truyền chỉ thu hồi binh phù của Chu lão tướng quân sắc phong cho Chu phó tướng lên thay. Cho ông ấy về nghỉ ngơi đi, giao việc tìm Tề Vương gia lại cho bọn họ. Ai đủ bản lĩnh tìm được người liền sắc phong phó tướng không luận nam, nữ.
- Hoàng Thượng không phải Tề Vương vừa gửi mật thư cho người sao? Sao lại phải tìm?
- Trẫm tự có sắp xếp, ngươi chớ nhiều lời. Việc ở trấn Thanh Thủy để tướng phủ kết hợp với hộ bộ điều tra. Cũng nhằm viện quân cho trấn Thanh Thủy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương