Vương Phi Yêu Kiều
Chương 9
Buổi trưa ở Tiêu vương phủ, Tiêu Cảnh Nghi vừa từ trong cung trở về. Đi bên cạnh hắn là Nhị điện hạ Cố Tử Huyền. Bọn họ vừa đi vừa bàn việc chính sự. Phía bên kia, Tiêu Cẩn Y bày kế doạ Nguyên Vân. Cô ta dẫn cô vào một khu nhà, nói rằng có trò vui cho cô xem. Cô lại không hề biết nơi đó là nơi mà Tiêu Cảnh Nghi cấm bất cứ ai bước vào. Sau khi bước vào bên trong, Tiêu Cẩn Y bỗng nhiên dừng lại
- Tiêu Cẩn Y: Cô vào trước đi, đột nhiên ta thấy hơi khó chịu một chút
- Nguyên Vân: Được
Cô không hề do dự mà bước vào bên trong, nhưng khi cô định đặt chân xuống thì cảm nhận được viên gạch dưới chân đang dần chuyển động. Cô liền nhận ra nơi khu nhà này không bình thường, có vô số bẫy cơ quan đang chờ ở phía trước. Cô liền thu chân lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Cẩn Y
- Tiêu Cẩn Y: Sao.... Sao thế?
- Nguyên Vân: Hay là để ta đưa quận chúa về phòng nghỉ ngơi nhé, hôm khác lại đến
- Tiêu Cẩn Y: Không... Không cần đâu, ta đứng đây chút là đỡ ngay
- Nguyên Vân: Vậy ta cũng thật muốn biết, quận chúa là khó chịu trong người hay là khó chịu với ta?
- Tiêu Cẩn Y: Cô nói gì vậy?
Cô từ từ bước đến, ép sát khiến cô ta lùi lại đến khi đụng vào tường
- Nguyên Vân: Quận chúa thừa biết khu nhà này có bố trí cơ quan, một khi rơi xuống thì chỉ có chết
- Tiêu Cẩn Y: Sao có thể chứ?
- Nguyên Vân: Vậy không bằng quận chúa bước vào cho ta xem đi
- Tiêu Cẩn Y: Ta.... đúng vậy, tại ta ghét cô đấy
Nói rồi cô ta quay người bỏ đi, đúng lúc Tiêu Cảnh Nghi và Cố Tử Huyền cũng vừa đi đến. Tiêu Cảnh Nghi tức giận tát cho cô ta một cái khiến cô ta ngã nhào ra đất trước sự kinh ngạc của cô và nhị điện hạ. Cô ta tay ôm mặt nhìn hắn mà đôi mắt rưng rưng.
- Tiêu Cẩn Y: Huynh... Huynh vì cô ta mà đánh muội
- Tiêu Cảnh Nghi: Nếu ta không đánh muội, muội còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa? Ta cảnh cáo muội, Nguyên cô nương là khách mà ta đưa về, đừng động vào cô ấy. Còn nữa, ta ra chiến trường chỉ mong bảo vệ được từng người từng người, để rồi muội muội của ta ăn sung mặc sướng lại xem mạng người như cỏ rác sao?
- Tiêu Cẩn Y: Cho dù như thế nào muội cũng không chấp nhận cô ta làm tẩu tẩu muội
Nói rồi Tiêu Cẩn Y mang theo sự ấm ức và sợ hãi mà rời đi. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô ta bị ca ca đánh, lần đầu tiên thấy y tức giận đến vậy.
- Nguyên Vân: Vương gia, cho dù ngài có tức giận đến đâu cũng không thể đánh quận chúa như vậy, nữ tử quan trọng nhất là khuôn mặt
- Cố Tử Huyền: Vị cô nương này là người huynh đưa về sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Đúng vậy. Nguyên cô nương, vị này là nhị điện hạ
- Nguyên Vân: Tham kiến nhị điện hạ. Hai vị cứ nói chuyện đi, ta đi trước
- Tiêu Cảnh Nghi: Nguyên cô nương, sau này đừng đến đây nữa, cũng đừng nghe lời nó nữa, nơi này cô cũng có thể xem như cấm địa
- Nguyên Vân: được
Sau khi Nguyên Vân rời đi, nhị điện hạ Cố Tử Huyền cứ liên tục nhìn theo. Tiêu Cảnh Nghi nhìn thấy vậy trong lòng lại có chút khó chịu. Sau khi Cố Tử Huyền rời đi, hắn tìm cớ mang thuốc đến cho cô. Nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra mời hắn vào trong, cả hai cùng ngồi xuống
- Tiêu Cảnh Nghi: Ta mang thuốc đến cho cô bôi lên vết thương trên tay
- Nguyên Vân: Đa tạ vương gia, vết thương của ta khỏi rồi, không bằng ngài mang thuốc đến dỗ quận chúa đi, khuôn mặt của nữ tử rất quan trọng
- Tiêu Cảnh Nghi: Nữ tử cần khuôn mặt để dụ dỗ nam nhân sao?
- Nguyên Vân: Cũng có khả năng
- Tiêu Cảnh Nghi: Vậy cô thì sao, có muốn dụ dỗ ta không?
- Nguyên Vân: Liêm sỉ của vương gia rơi ngoài chiến trường rồi sao?
Nói rồi cả hai nhìn nhau như khiêu khích đối phương, nhưng cô không biết ánh mắt của y là nhìn người mình thích.
- Tiêu Cẩn Y: Cô vào trước đi, đột nhiên ta thấy hơi khó chịu một chút
- Nguyên Vân: Được
Cô không hề do dự mà bước vào bên trong, nhưng khi cô định đặt chân xuống thì cảm nhận được viên gạch dưới chân đang dần chuyển động. Cô liền nhận ra nơi khu nhà này không bình thường, có vô số bẫy cơ quan đang chờ ở phía trước. Cô liền thu chân lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Cẩn Y
- Tiêu Cẩn Y: Sao.... Sao thế?
- Nguyên Vân: Hay là để ta đưa quận chúa về phòng nghỉ ngơi nhé, hôm khác lại đến
- Tiêu Cẩn Y: Không... Không cần đâu, ta đứng đây chút là đỡ ngay
- Nguyên Vân: Vậy ta cũng thật muốn biết, quận chúa là khó chịu trong người hay là khó chịu với ta?
- Tiêu Cẩn Y: Cô nói gì vậy?
Cô từ từ bước đến, ép sát khiến cô ta lùi lại đến khi đụng vào tường
- Nguyên Vân: Quận chúa thừa biết khu nhà này có bố trí cơ quan, một khi rơi xuống thì chỉ có chết
- Tiêu Cẩn Y: Sao có thể chứ?
- Nguyên Vân: Vậy không bằng quận chúa bước vào cho ta xem đi
- Tiêu Cẩn Y: Ta.... đúng vậy, tại ta ghét cô đấy
Nói rồi cô ta quay người bỏ đi, đúng lúc Tiêu Cảnh Nghi và Cố Tử Huyền cũng vừa đi đến. Tiêu Cảnh Nghi tức giận tát cho cô ta một cái khiến cô ta ngã nhào ra đất trước sự kinh ngạc của cô và nhị điện hạ. Cô ta tay ôm mặt nhìn hắn mà đôi mắt rưng rưng.
- Tiêu Cẩn Y: Huynh... Huynh vì cô ta mà đánh muội
- Tiêu Cảnh Nghi: Nếu ta không đánh muội, muội còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa? Ta cảnh cáo muội, Nguyên cô nương là khách mà ta đưa về, đừng động vào cô ấy. Còn nữa, ta ra chiến trường chỉ mong bảo vệ được từng người từng người, để rồi muội muội của ta ăn sung mặc sướng lại xem mạng người như cỏ rác sao?
- Tiêu Cẩn Y: Cho dù như thế nào muội cũng không chấp nhận cô ta làm tẩu tẩu muội
Nói rồi Tiêu Cẩn Y mang theo sự ấm ức và sợ hãi mà rời đi. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô ta bị ca ca đánh, lần đầu tiên thấy y tức giận đến vậy.
- Nguyên Vân: Vương gia, cho dù ngài có tức giận đến đâu cũng không thể đánh quận chúa như vậy, nữ tử quan trọng nhất là khuôn mặt
- Cố Tử Huyền: Vị cô nương này là người huynh đưa về sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Đúng vậy. Nguyên cô nương, vị này là nhị điện hạ
- Nguyên Vân: Tham kiến nhị điện hạ. Hai vị cứ nói chuyện đi, ta đi trước
- Tiêu Cảnh Nghi: Nguyên cô nương, sau này đừng đến đây nữa, cũng đừng nghe lời nó nữa, nơi này cô cũng có thể xem như cấm địa
- Nguyên Vân: được
Sau khi Nguyên Vân rời đi, nhị điện hạ Cố Tử Huyền cứ liên tục nhìn theo. Tiêu Cảnh Nghi nhìn thấy vậy trong lòng lại có chút khó chịu. Sau khi Cố Tử Huyền rời đi, hắn tìm cớ mang thuốc đến cho cô. Nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra mời hắn vào trong, cả hai cùng ngồi xuống
- Tiêu Cảnh Nghi: Ta mang thuốc đến cho cô bôi lên vết thương trên tay
- Nguyên Vân: Đa tạ vương gia, vết thương của ta khỏi rồi, không bằng ngài mang thuốc đến dỗ quận chúa đi, khuôn mặt của nữ tử rất quan trọng
- Tiêu Cảnh Nghi: Nữ tử cần khuôn mặt để dụ dỗ nam nhân sao?
- Nguyên Vân: Cũng có khả năng
- Tiêu Cảnh Nghi: Vậy cô thì sao, có muốn dụ dỗ ta không?
- Nguyên Vân: Liêm sỉ của vương gia rơi ngoài chiến trường rồi sao?
Nói rồi cả hai nhìn nhau như khiêu khích đối phương, nhưng cô không biết ánh mắt của y là nhìn người mình thích.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương