Vương Tôn Chiến Thần

Chương 386: Nghề này rất xấu, không tốt học theo



Hồng Hoa thở hòng hộc giới thiệu: "Trong này... trong này có tài sản riêng của kiếm thánh Diệp Trần, Vương Mộc Thành thánh tử Hoàng Kiếm Môn, còn có vài chục tên địa vị lớn như, như cái này Hoàng Kim Bảo Tháp chính là của Mục Vân Nhân, thiếu chủ Mục Thanh thế gia, Bích Bảo Thần Bát, lục phẩm linh bảo là của Hoắc Khang, Hoắc Thiên Thế Gia, và nhẫn trữ vật rất nhiều... rất nhiều điều bị ta thu vào cái này bảo tháp rồi"

"Ta cảm giác tài nguyên lúc này làm sao không có giá trị đây?" Mộc Uyển Thanh choáng váng nói

"Còn có ta, hơn sáu ngàn vạn thi thể chết đi tài nguyên điều bị ta thanh lý sạch sẽ" Mộc Hoa từ túi trữ vật kéo ra hàng trăm đại rương lớn chứa đầy toàn nhẫn trữ vật mà chất thành đống tại hang động

"Thật đáng tiếc, ta nếu như có ngàn vạn đại quân, nhất định sẽ trấn lột cướp bốc một phen, lần này tốt, chỉ trấn lột được vài ngàn cái" Kim Hoa đặt xuống một túi lớn trữ vật rồi ũ rũ nói

"Ta cũng thu được không ít" Mộc Uyển Thanh cũng đưa ra một túi lớn chứa nhẫn trữ vật mà hưng phấn nói

"Rống" Tử Hoàng rống nhẹ liền đến trước mặt mọi người đắc ý bay bay, nó há miệng nhỏ liền phun ra hàng vạn nhẫn trữ vật, đổ lăn lốc trên mặt đất, tinh quang tỏa sáng

Cảnh này vừa hay là dọa ngốc đám người

"Lợi hại" nhóm người đưa ngón tay cái lên tán dương

"Tiểu tử, đến đây, đến đây" Mộc Uyển Thanh thấy nó đáng yêu như thế liền chạy lên tóm vào lòng chơi đùa, lúc này từ đâu đưa đến đồ ăn vặt khiến Tử Hoàng híp mắt hưởng thụ

"Ngươi thì sao?" Mộc Hoa nghiền ngẫm nhìn Lăng Thần nói



"Ha ha... trước đó chẳng phải xem thường chúng ta lão đại sao, trong túi ta còn giữ lấy hình ảnh ngươi cá cược đây" Kim Hoa vui vẻ ném ra viên ngọc ghi hình

Hình ảnh hiện ra Lăng Thần dõng dạc nói: "Nếu có thể phá cục, không nói việc có thể đánh bại ma tộc hay không, ta điều bái hắn làm chủ, hừ"

"A, không ngờ tên này lại có thái độ như thế kiêu ngạo, lão đại, để ta đến giúp ngươi đánh hắn một trận" Hồng Hoa tức giận kéo lên tay áo chuẩn bị ra tay đánh người

"Đúng thế, dùng hỏa thiêu hắn cái mông" Mộc Hoa cười biến thái nói

"Cắt hắn lỗ tai, lỗ mũi đồng thời cũng tháo xuống" Kim Hoa đê tiện nói

"Dừng lại, ta có chơi có chịu, ta Lăng Thần nguyện ý... nguyện ý nhận ngươi làm lão đại" Lăng Thần sợ tái mặt chạy đến chỗ Vương Tôn quỳ xuống

"Cái gì, ngươi xem mình thân phận gì lại nhận lão đại bọn ta làm ngươi lão đại, ngươi thật muốn chết đúng không?" Kim Hoa bất bình nói

"Đúng thế, đại ca nói không sai, ngươi cũng xứng ngang hàng chúng ta" Hồng Hoa hừ nói

Ba người theo đó liền hùng hổ muốn đánh người

"Lão đại, lão đại ngươi mau cứu ta a" Lăng Thần sợ hãi chạy ra phía sau Vương Tôn ẩn nấp



"Được rồi, các ngươi đừng dọa hắn nữa, nếu dọa nữa ta cũng không biết hắn có thật là tướng soái từng dẫn trăm vạn hùng binh đánh trận không nữa, thật sự gan quá nhỏ" Vương Tôn khoát khoát tay xua đuổi đám người

"Hùm, xem như ngươi may mắn" Tam Hoa Đạo Tắc có chút tiếc nuối nhìn trên nhìn dưới Lăng Thần

"Lão đại, đây là đồ ta vừa cướp được" Lăng Thần đưa lên chiếc túi nhỏ trữ vật

Vương Tôn định nhận lấy nhìn xem nhưng liền bị Mộc Hoa nhanh tay đoạt lấy: "Để ta đến xem"

"Chỉ có hai trăm cái nhẫn trữ vật?" Mộc Hoa xụ mặt nhìn Hồng Hoa cùng Kim Hoa

"Kém cỏi!" Kim Hoa cùng Hồng Hoa nhìn nhau lắc đầu

"Ngươi, ngươi, các ngươi thích cạnh tranh như thế liền đến đào tạo hắn đi" Vương Tôn phiền muộn chỉ lấy Tam Hoa Đạo Tặc nói

"Lão đại, không được, nghề này rất xấu, không tốt học theo, càng không thể nối nghiệp nha" Tam Hoa Đạo Tặc đồng thanh hô to

Lăng Thần thấy vậy liền không nhịn được nói: "Lão đại, ta không cần bọn chúng dạy, ta chỉ là chưa quen mà thôi, đến lần sau, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt"

"Được, vậy đi" Tam Hoa Đạo Tặc vui vẻ vỗ tay khen hay
Chương trước Chương tiếp