Vương Tôn Chiến Thần

Chương 409: Không thế buông tha



Sau khi đoàn người Vương Tôn được truyền tống rời đi, lúc họ xuất hiện chính là một nơi thế ngoại đào nguyên, tại tầng không gian này tất cả vô cùng yên bình, là nơi có thảo nguyên và hoa với bướm, là nơi có sông hồ và sơn phong với rừng xanh, là nơi tiểu động vật hoang dã sinh sống, là nơi thế giới của thế tục nhân gian, sự tranh chấp lãnh thổ muôn loài cũng dừng lại là sự yên bình đánh giết và bỏ chạy, nào phải sự tàn bạo của chốn tu chân cuộc sống

Và nói khi mọi người xuất hiện tại đây, tất cả điều không khỏi rung động trước sự bình yên ấy, có lẽ đây là cảm xúc chung của vạn vật, nơi thấp thì xem chốn phồn hoa là vẻ đẹp cần phải một lần trải nghiệm, nơi cao ngược lại thì nhìn nơi thấp, đó là vẻ đẹp chân thật nhất rất đáng trân trọng và sẽ sắp xếp thời gian một lần đi đến

Chưa dừng lại đây, sau khi truyền tống trận mở ra đoàn người chính là từ không trung rơi xuống

"Không..." đùng đùng, từng thân ảnh chưa kịp làm gì thì sắc mặt đã tối sầm

Lăng Thần tên này chật vật ngốc đầu dậy nhìn thế giới mà có chút khó chịu: "Lại dám bẫy ta từ lúc lọt lòng, hừ, ta sẽ sang bằng nơi đây mới hả cơn giận!"'

"Đúng!" Tam Hoa Đạo Tặc hiếm khi thấy Lăng Thần hiểu chuyện như vậy, từng cái ngốc đầu dậy mà nhìn hắn với ánh mắt thân thiết như hai người, không, là bốn người tri kỷ của nhau!

"Ta sẽ bắt sạch thú hoang!" Lăng Thần cầm lên Hắc Dạ Ly Hương mà nhìn muôn thú, khiến chúng đang ăn cỏ mà không khỏi sợ hãi chạy tán loạn

"Ta sẽ nhổ sạch cỏ, không, đào lên ba thớt đất, sông nước cũng phải múc cạn" Mộc Hoa cầm Bích Bảo Thần Bát trên tay mà hừng hực khí thế nhìn đồng bằng cỏ hoang, sông ngồi nước chảy phiêu nhiên

"Ta sẽ tháo sạch núi rừng, dung nham, núi lửa, băng hàn động cũng không thể bỏ qua" Kim Hoa cầm trên tay

Hoàng Kim Bảo Tháp mà nhiệt huyết phun trào

Lúc này ba người họ không khỏi nhìn đến còn lại Hồng Hoa



Hồng Hoa cầm trên tay Bạch Long Đỉnh mà có chút ủy khuất, nơi đây còn gì để ta thu hay sao, nhưng hắn không muốn kém cỏi, thế là ngước mắt nhìn đến bầu trời, tại đó có một mặt trời vô cùng lớn không phải sao: "Ta muốn thu nó, mặt trời!"

"Mặt trời?" nhóm người Vương Tôn lúc này đã đứng lên chuẩn bị một cuộc thí luyện trải nghiệm, nghe vậy không khỏi giật mình nhìn đến mặt trời

Chỉ là Hồng Hoa đã động, tay hắn vung lên thiên khung Bạch Long Đỉnh, long ngâm tại trời cao phát ra chấn động tứ phương, sau đó một cái Bạch Long hư ảnh vạn trượng bay ra mà hướng đến mặt trời, tiếng kêu từ Bạch Long ầm ầm bạo chấn không trung mà lan rộng đến đại địa, sóng nước điều ầm ẩm cuộn trào, Bạch Long tựa nộ khiếu lăng thiên, há miệng ra là nuốt chửng mặt trời vào miệng mà kéo vào trong đại đỉnh, bầu trời theo đó tối đen như mực, còn lại chỉ thấy Bạch Long Đỉnh tại sáng rực rõ một vùng trời, nhưng đã không phải là dương quang ánh sáng, nó lại như một chiếc lòng đèn một dạng, mập mờ chiếu sáng, và theo hoa văn trên thân Bạch Long Đỉnh phát ra, ánh sáng lại lập lòe chớp tắt, hơn nữa đã không phải bao phủ toàn bộ không gian bí cảnh, mà là vừa đủ chiều sáng được đám người khu vực

"Rống..." muôn thú lúc này chợt sợ hãi mà rầm rộ kêu lên, khiến cho toàn bộ bí cảnh chấn động, oán khí ngất trời

"Nha nha!" Tiểu Thiết hưng phấn chỉ lấy trời cao xinh đẹp Bạch Long Đỉnh

Tử Hoàng theo đó kêu khẽ một tiếng liền đưa Tiểu Thiết bay lên không trung, cả hai tại đó tò mò cái gì bên trong

Bạch Long Đỉnh, trao đổi cái gì đến cười không ngậm được mồm: "Nha nha, nha nha!"

Lăng Thần, Kim Hoa, Mộc Hoa nhìn Hồng Hoa nói: "Có thể không thu mặt trời sao?"

Hồng Hoa kinh sợ vẻ mặt, nhưng cắn răng nói: "Không thể buông tha, đây là cái giá mà người tạo ra cái bẫy phải trả!"

Ba người nghe vậy liền sáng rực ánh mắt: "Đúng vậy, là cái giá phải trả!"
Chương trước Chương tiếp