Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 34: Giờ phút này
Lý Tiểu Khả vung nắm đấm nhỏ lên, đôi mắt như sắp toả ra ngôi sao!
Đây... có chắc là không phải đang quay phim không?
Đá giò lái ba trăm sáu mươi đội!
Đây là cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình thôi!
Vẻ kinh ngạc liên tục thoáng qua trong mắt Lâm Vân Dao.
Mặc dù cô biết anh trai mình là người tu tiên, đây chỉ là một chiêu nhỏ thôi, nhưng khi nhìn thấy anh mình oai phong như vậy, trong lòng cô vẫn thấy rất kích động!
Đây là anh trai của cô đấy!
Người anh trai vô địch thiên hạt!
“Bảo sao mày dám kênh kiệu như vậy! Thì ra cũng có chút bản lĩnh! Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, đối phó mày ấy hả, tao không cần tới mười chiêu đâu!”
Lúc này Triệu Hổ đột nhiên thốt lên một câu.
Gã vừa dứt lời.
Vân Cảnh Sơ lập tức hoàn hồn lại, thở ra một hơi thật dài, trên mặt lại xuất hiện nụ cười hết sức tự tin.
Dù Lâm Phong có thể lấy một địch bảy thì sao?
Triệu Hổ bên cạnh anh ta đứng trong top một trăm cuộc thi đấu võ cận chiến tỉnh Giang Nam đấy, lấy một địch năm mươi cũng không thành vấn đề!
Đánh một mình Lâm Phong cậu thì đơn giản quá rồi còn gì?
Những người khác trong phòng cũng khế lắc đầu, ánh mắt khôi phục cảm xúc. ban đầu.
Nói thật thì Lâm Phong đã khiến họ rất kinh ngạc!
Chẳng ai ngờ được một người trông có vẻ yếu ớt như Lâm Phong lại có thể bùng nổ sức mạnh đáng sợ như vậy!
Nhưng đáng tiếc là người mạnh còn có người mạnh hơn!
Có Triệu Hổ ở đây thì vẫn chưa đến lượt Lâm Phong ra oai đâu!
“Lâm Phong, mười năm này cậu đi học võ chứ gì? Chiêu lúc nãy quả thật cũng khá đấy, nhưng nếu cậu nghĩ như vậy đã đủ ăn hiếp tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”
Vân Cảnh Sơ thản nhiên nói.
Không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta đã rất tự tin nói tiếp:
“Triệu Hổ, tôi thuê cậu hai trăm vạn một năm, cuối cùng bây giờ cậu cũng có thể phát huy tác dụng của mình rồi!”
Anh ta vừa nói xong. 'Tất cả mọi người đều giật mình!
Họ cứ tưởng chỉ cần năm sáu mươi vạn đã có thể thuê Triệu Hổ được rồi, không ngờ lại là hai trăm vạn!
Điều này đủ để chứng minh cho thực lực đáng sợ của Triệu Hổ!
Không có thực lực tương ứng thì sao có thể nhận được tiền lương cao như vậy?
“Giám đốc Vân, anh yên tâm! Giờ tôi sẽ cho anh biết hai trăm vạn này của anh có đáng giá hay không!”
Triệu Hổ nhe răng cười găn, nhanh chân đi tới gần Lâm Phong.
Gã thẳng tay vung nắm đấm về phía ngực Lâm Phong một cách hết sức kiêu ngạo.
Theo như gã nghĩ đó là chắc chăn Lâm Phong không né được cú đấm này của mình.
Sau một thời gian dài tập luyện, tốc độ ra tay của gã đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, người thường hoàn toàn không bắt kịp.
Nhưng ai ngờ Lâm Phong lại né được cú đấm của gã một cách rất dễ dàng. Sau đó.
Anh nhẹ nhàng đá một phát.
“Rầm!”
Triệu Hổ nặng hơn một trăm cân bị đá văng ra xa.
Cuối cùng gã va vào vách tường, miệng hộc máu không ngừng, trông vô cùng thê thảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Đây... có chắc là không phải đang quay phim không?
Đá giò lái ba trăm sáu mươi đội!
Đây là cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình thôi!
Vẻ kinh ngạc liên tục thoáng qua trong mắt Lâm Vân Dao.
Mặc dù cô biết anh trai mình là người tu tiên, đây chỉ là một chiêu nhỏ thôi, nhưng khi nhìn thấy anh mình oai phong như vậy, trong lòng cô vẫn thấy rất kích động!
Đây là anh trai của cô đấy!
Người anh trai vô địch thiên hạt!
“Bảo sao mày dám kênh kiệu như vậy! Thì ra cũng có chút bản lĩnh! Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, đối phó mày ấy hả, tao không cần tới mười chiêu đâu!”
Lúc này Triệu Hổ đột nhiên thốt lên một câu.
Gã vừa dứt lời.
Vân Cảnh Sơ lập tức hoàn hồn lại, thở ra một hơi thật dài, trên mặt lại xuất hiện nụ cười hết sức tự tin.
Dù Lâm Phong có thể lấy một địch bảy thì sao?
Triệu Hổ bên cạnh anh ta đứng trong top một trăm cuộc thi đấu võ cận chiến tỉnh Giang Nam đấy, lấy một địch năm mươi cũng không thành vấn đề!
Đánh một mình Lâm Phong cậu thì đơn giản quá rồi còn gì?
Những người khác trong phòng cũng khế lắc đầu, ánh mắt khôi phục cảm xúc. ban đầu.
Nói thật thì Lâm Phong đã khiến họ rất kinh ngạc!
Chẳng ai ngờ được một người trông có vẻ yếu ớt như Lâm Phong lại có thể bùng nổ sức mạnh đáng sợ như vậy!
Nhưng đáng tiếc là người mạnh còn có người mạnh hơn!
Có Triệu Hổ ở đây thì vẫn chưa đến lượt Lâm Phong ra oai đâu!
“Lâm Phong, mười năm này cậu đi học võ chứ gì? Chiêu lúc nãy quả thật cũng khá đấy, nhưng nếu cậu nghĩ như vậy đã đủ ăn hiếp tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”
Vân Cảnh Sơ thản nhiên nói.
Không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta đã rất tự tin nói tiếp:
“Triệu Hổ, tôi thuê cậu hai trăm vạn một năm, cuối cùng bây giờ cậu cũng có thể phát huy tác dụng của mình rồi!”
Anh ta vừa nói xong. 'Tất cả mọi người đều giật mình!
Họ cứ tưởng chỉ cần năm sáu mươi vạn đã có thể thuê Triệu Hổ được rồi, không ngờ lại là hai trăm vạn!
Điều này đủ để chứng minh cho thực lực đáng sợ của Triệu Hổ!
Không có thực lực tương ứng thì sao có thể nhận được tiền lương cao như vậy?
“Giám đốc Vân, anh yên tâm! Giờ tôi sẽ cho anh biết hai trăm vạn này của anh có đáng giá hay không!”
Triệu Hổ nhe răng cười găn, nhanh chân đi tới gần Lâm Phong.
Gã thẳng tay vung nắm đấm về phía ngực Lâm Phong một cách hết sức kiêu ngạo.
Theo như gã nghĩ đó là chắc chăn Lâm Phong không né được cú đấm này của mình.
Sau một thời gian dài tập luyện, tốc độ ra tay của gã đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, người thường hoàn toàn không bắt kịp.
Nhưng ai ngờ Lâm Phong lại né được cú đấm của gã một cách rất dễ dàng. Sau đó.
Anh nhẹ nhàng đá một phát.
“Rầm!”
Triệu Hổ nặng hơn một trăm cân bị đá văng ra xa.
Cuối cùng gã va vào vách tường, miệng hộc máu không ngừng, trông vô cùng thê thảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương