Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 45: Ghen ty vãi!
Bởi vậy trước khi được nhìn thấy tận mắt, Lâm Phong cũng không tiện xác định là có chuyện gì!
“Sao vậy? Cao nhân, cậu có cách nào không?” Vương Xung dè dặt hỏi.
“Ông đừng có gọi tôi cao nhân này cao nhân nọ, nghe khó chịu lắm, cứ gọi tôi Lâm Phong là được!”
Lâm Phong nhíu mày nói.
“Gọi cả họ tên thì xa lạ quá! Chắc tôi cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nên tôi xin phép vô lễ gọi cậu một tiếng cậu em Lâm được không?”
Vương Xung cố tình kéo gần quan hệ với Lâm Phong. Ở trong mắt ông ta, Lâm Phong là một người rất thần bí. Một nhân tài như thế dĩ nhiên tốt nhất là phải kéo về phe mình!
Người ngoài đều nghĩ rằng ông ta rất ghê gớm, rất lợi hại, giậm chân một cái là cả thành phố Kim Lăng sẽ rung chuyển!
Nhưng thực chất chỉ có ông ta mới biết, ở trước mặt những gia tộc quyền thế kia, ông ta chẳng là cái thá gì cả!
Thế giới này rất rộng lớn, rất phức tạp, hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài!
“Tuỳ ông vậy!”
Lâm Phong lạnh nhạt đáp.
“Được! Vậy tôi gọi cậu là cậu em Lâm nhé! Không biết cậu có kế hay nào không?”
Vương Xung tỏ ra nhiệt tình.
Nói một hồi, ông ta lại định lại gần nắm tay Lâm Phong.
“Mẹ nó, ông lại muốn làm gì nữa vậy?”
'Trong mắt Lâm Phong bắn ra ánh sáng giết người.
“Ngại quá, ngại quá! Bệnh nghề nghiệp tôi bị hồi trước ấy mà!” Vương Xung ngượng ngùng sờ đầu.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Vương Xung, sau đó mới nói:
“Bây giờ tôi chưa thể đưa ra kết luận về chuyện này, phải tới công trường xem sao mới được!”
“Được! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi!” Vương Xung mừng thầm trong lòng, vội bảo.
“Trao đổi giá cả trước đã! Ông đừng có mặc cả với tôi, vụ này của ông không trả một trăm vạn thì tôi không thể giúp ông được!”
Lâm Phong thản nhiên nói.
Anh vừa dứt lời.
Con ngươi của những vệ sĩ đứng phía sau đều co lại.
Một trăm vạn?
Thằng nhóc này dạn nói thật đấy!
Cậu ta tưởng tiền của đại ca tự nhiên mà có hả?
Nhưng Vương Xung lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng để mình không có vẻ giống người tiêu tiền như nước, ông ta vẫn cười hỏi: “Cậu em Lâm, không phải lần trước chỉ có mười vạn thôi sao?”
“Đừng nói nhảm nhiều quá, nếu như ông muốn tôi đi theo ông kiểm tra luôn bây giờ. Còn nếu ông không chịu thì quên đi.”
Lâm Phong không kiên nhẫn trả lời.
“Đừng nói là một trăm vạn, chỉ cần cậu có thể giải quyết vụ này, tôi có thể cho. cậu năm trăm vạn luôn!”
Vương Xung giơ năm ngón tay lên, cười khẽ đáp.
Đám vệ sĩ đứng bên ngoài nghe thấy lời này đều không thể tin được! Đại ca điên rồi sao?
Cho luôn năm trăm vạn?
Phải biết rằng lương hàng năm cao nhất trong số họ cũng chỉ mới năm, sáu mươi vạn thôi!
Ghen ty vãi!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
“Sao vậy? Cao nhân, cậu có cách nào không?” Vương Xung dè dặt hỏi.
“Ông đừng có gọi tôi cao nhân này cao nhân nọ, nghe khó chịu lắm, cứ gọi tôi Lâm Phong là được!”
Lâm Phong nhíu mày nói.
“Gọi cả họ tên thì xa lạ quá! Chắc tôi cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nên tôi xin phép vô lễ gọi cậu một tiếng cậu em Lâm được không?”
Vương Xung cố tình kéo gần quan hệ với Lâm Phong. Ở trong mắt ông ta, Lâm Phong là một người rất thần bí. Một nhân tài như thế dĩ nhiên tốt nhất là phải kéo về phe mình!
Người ngoài đều nghĩ rằng ông ta rất ghê gớm, rất lợi hại, giậm chân một cái là cả thành phố Kim Lăng sẽ rung chuyển!
Nhưng thực chất chỉ có ông ta mới biết, ở trước mặt những gia tộc quyền thế kia, ông ta chẳng là cái thá gì cả!
Thế giới này rất rộng lớn, rất phức tạp, hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài!
“Tuỳ ông vậy!”
Lâm Phong lạnh nhạt đáp.
“Được! Vậy tôi gọi cậu là cậu em Lâm nhé! Không biết cậu có kế hay nào không?”
Vương Xung tỏ ra nhiệt tình.
Nói một hồi, ông ta lại định lại gần nắm tay Lâm Phong.
“Mẹ nó, ông lại muốn làm gì nữa vậy?”
'Trong mắt Lâm Phong bắn ra ánh sáng giết người.
“Ngại quá, ngại quá! Bệnh nghề nghiệp tôi bị hồi trước ấy mà!” Vương Xung ngượng ngùng sờ đầu.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Vương Xung, sau đó mới nói:
“Bây giờ tôi chưa thể đưa ra kết luận về chuyện này, phải tới công trường xem sao mới được!”
“Được! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi!” Vương Xung mừng thầm trong lòng, vội bảo.
“Trao đổi giá cả trước đã! Ông đừng có mặc cả với tôi, vụ này của ông không trả một trăm vạn thì tôi không thể giúp ông được!”
Lâm Phong thản nhiên nói.
Anh vừa dứt lời.
Con ngươi của những vệ sĩ đứng phía sau đều co lại.
Một trăm vạn?
Thằng nhóc này dạn nói thật đấy!
Cậu ta tưởng tiền của đại ca tự nhiên mà có hả?
Nhưng Vương Xung lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng để mình không có vẻ giống người tiêu tiền như nước, ông ta vẫn cười hỏi: “Cậu em Lâm, không phải lần trước chỉ có mười vạn thôi sao?”
“Đừng nói nhảm nhiều quá, nếu như ông muốn tôi đi theo ông kiểm tra luôn bây giờ. Còn nếu ông không chịu thì quên đi.”
Lâm Phong không kiên nhẫn trả lời.
“Đừng nói là một trăm vạn, chỉ cần cậu có thể giải quyết vụ này, tôi có thể cho. cậu năm trăm vạn luôn!”
Vương Xung giơ năm ngón tay lên, cười khẽ đáp.
Đám vệ sĩ đứng bên ngoài nghe thấy lời này đều không thể tin được! Đại ca điên rồi sao?
Cho luôn năm trăm vạn?
Phải biết rằng lương hàng năm cao nhất trong số họ cũng chỉ mới năm, sáu mươi vạn thôi!
Ghen ty vãi!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương