Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 48: Cút mọe đi!
"Đại ca, người này không đơn giản! Đã vậy tốc độ còn quá nhanh, chắc chắn là một võ giả! Anh tìm đâu ra vậy?"
Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.
"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"
Vương Xung nhíu mày hỏi.
"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"
Trương Bẩn gật đầu khẳng định.
Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:
"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi."
"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"
Vương Xung không vui nói.
"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"
Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.
Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!
Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!
Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?
"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả..."
Vương Xung tự lẩm bẩm. Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!
Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!
Võ giả chính là một trong số đó!
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.
"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"
Vương Xung nhíu mày hỏi.
"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"
Trương Bẩn gật đầu khẳng định.
Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:
"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi."
"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"
Vương Xung không vui nói.
"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"
Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.
Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!
Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!
Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?
"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả..."
Vương Xung tự lẩm bẩm. Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!
Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!
Võ giả chính là một trong số đó!
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương