Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 6: Kiêu ngạo ngông cuồng vậy sao? 



Nghe vậy, Vương Xung khẽ nheo mắt lại. 

 Mặc dù mười vạn chẳng là gì đối với ông ta, nhưng với một người bình thường thì đây là một số tiền lớn, rất có thể một gia đình làm lụng cả năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy! 

 Giá cao nhất mà các đạo sĩ hay sư thầy mà ông ta mời trước đó cũng chỉ mới một vạn năm thôi! 

 Rốt cuộc thanh niên trước mặt này đang lừa ông ta hay là có bản lĩnh thật? 

 “Mười vạn, tôi có thể cho cậu! Nhưng tốt nhất là cậu đừng lừa tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!” 

 Vương Xung tạm thời chọn tin tưởng. 

 “Ông yên tâm, tôi sẽ không lừa ông đâu! Tất nhiên, dù tôi có lừa ông thì ông cũng không làm gì được tôi.” 

 Lâm Phong trả lời. 

 Vương Xung nghe vậy không khỏi bật cười. 

 Kiêu ngạo ngông cuồng vậy sao? 

 Lâu lắm rồi mới gặp một thanh niên dám không để ông ta vào mắt! 

 “Nếu đã như vậy thì tới công trường với tôi đi.” 

 Vương Xung xoay người đi về phía một chiếc Hummer. 

 “Không cần phải tới công trường!” 

 Lâm Phong lắc đầu, dùng mấy đồng tiền lẻ trên người mình để mua bút mực giấy nghiên rẻ nhất trong chợ. 

 Sau đó anh lấy bút viết mấy chữ lên giấy rồi đưa cho Vương Xung. 

 Vương Xung nhìn lá bùa trừ tà trong tay với biểu cảm ngơ ngác, ngay sau đó nét mặt lập tức trở nên khó coi: 

 “Cậu đừng nói với tôi là có tờ giấy này sẽ có thể giải quyết tất cả mọi thứ đấy nhé?” 

 “Phải! Ông đoán đúng rồi, khi nào về ông treo tờ giấy này ở cửa công trường, nhớ phải có biện pháp tránh mưa phòng trộm, đừng để nó bị hỏng! Treo một thời gian nữa là sẽ ổn thôi!” 

 Lâm Phong bình thản đáp. 

 Đây không phải một tờ giấy bình thường, trên đó có phù văn được viết bằng linh khí thay mực, chỉ cần con chồn đó không ngu, nhìn thấy phù văn này nhất định sẽ rời đi. 

 Đương nhiên, nếu con chồn này bị ngu, vẫn khăng khăng muốn xông vào công trường thì nghĩa là nó đang tự đâm đầu vào chỗ chết! 

 “Nơi nào có treo bùa, sơn tinh quỷ quái đều không thể thoát!” 

 Lâm Phong bổ sung thêm một câu. 

 Vương Xung nhìn Lâm Phong rồi lại nhìn về phía tờ giấy trong tay, nét mặt âm u thất thường. 

 Mẹ nó, chẳng phải cậu vừa mới bảo là rất phiền phức à? 

 Kết quả một tờ giấy trắng viết mấy chữ nguệch ngoạc lại đòi ông ta mười vạn? 

 Ông ta rất nghi ngờ mình đang bị lừa! 

 Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, ông ta lại nghĩ rằng có khi nào là thật không? 

 “Được! Tôi tin cậu một lần, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi lừa gạt tôi sẽ thê thảm cỡ nào.” 

 Cuối cùng Vương Xung vẫn lựa chọn tin tưởng. 

 Ông ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể còn nước còn tát. 

 “Vậy đưa tiền cho tôi đi, trả đủ mười vạn tiền cọc, không cho nợ.” 

 Lâm Phong thản nhiên nói. 

 Nghe vậy, Vương Xung vẫy tay với chiếc Hummer cách đó không xa, sau đó có hai người đàn ông áo đen xách một chiếc va li bước nhanh tới. 

 Sau khi mở va li ra, bên trong va li đựng rất nhiều tờ tiền một trăm, ước tính khoảng năm đến sáu mươi vạn. 

 Vương Xung lấy mười vạn từ trong đó ra đưa cho Lâm Phong, bình tĩnh nói: 

 “Tiền tuy tốt đấy, nhưng nó không dễ xài đâu! Cậu phải hiểu đạo lý này.” 

 Lời đe doạ của Vương Xung chẳng là cái quái gì với Lâm Phong cả. 

 Điều khiến Lâm Phong ngạc nhiên đó là Vương Xung mang theo nhiều tiền mặt như vậy! 

 Anh nhận tiền, nghĩ ngợi rồi bảo: “Thật ra một lá bùa có thể không được an toàn lắm, hay tôi vẽ thêm cho ông hai lá nữa nhé?” 

 “Không cần!” 

 Khoé miệng Vương Xung khẽ giật. 

 Cậu ta tưởng ông là đồ ngốc đấy à? 

 Một lá bùa rách nát thế kia mà mua với giá mười vạn, ông ta còn thấy mình hơi ngu kia kìa, sao có thể mua thêm mấy lá được? 

 “Vậy bỏ đi!” 

 Lâm Phong làm ra vẻ đáng tiếc, có lợi mà ông không thèm lấy. 

 “Được rồi, tiền hàng đã thanh toán xong, tôi đi trước đây.” 

 Lâm Phong cầm tiền quay lưng rời đi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương trước Chương tiếp