Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 931: Ông ấy biết tính cách lạnh lùng



"Sao, đã điều tra rõ ràng chưa?”

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.

"Lâm Phong, chuyện này là do tôi quá nóng vội! Tôi không có gì để bao biện.. nhưng những người còn lại đều nghe lệnh tôi nên mới đến đây, chuyện này. không liên quan đến bọn họ!"

Sắc mặt Long Soái lộ ra vẻ cầu khẩn.

Ông ấy biết tính cách lạnh lùng của Lâm Phong!

Nên ông ấy không cầu xin tha thứ, cũng không biện minh, chỉ hy vọng mình sẽ gánh hết mọi lỗi lầm, muốn Lâm Phong mở lòng từ bị, tha cho những người khác!

"Long Soái, ông đang nói cái gì vậy?"

"Đúng vậy! Bọn tôi là lũ tham sống sợ chết hay sao..."

"Hơn nữa chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm! Cùng lắm thì chúng tôi xin lỗi Lâm Phong!"

Ngao Bính và những người khác đều lo lắng lên tiếng.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cảnh này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Bọn người này đến đây, nói Lâm Phong anh sai là sai, thậm chí lời anh nói cũng chả ai muốn tin.

Bây giờ sự thật sáng tỏ. Lại bày ra một màn nghĩa khí ngút trời như vậy...

Cứ như thể, nếu Lâm Phong không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, thì anh sẽ là kẻ tội ác tày trời!

€oi Lâm Phong này như cái chày gỗ, trong ngoài đều không phải người, làm gì cũng sai, đúng không?

"Haizz!"

Long Soái liếc nhìn nụ cười nhạo báng trên khóe miệng Lâm Phong, trong lòng không khỏi thở dài.

Ông ấy biết chuyện này không thể trốn tránh được, dứt khoát đẩy Ngao Bính và những người khác ra, rút một thanh trường đao nhắm vào cổ mình, cười khổ nói:

"Lâm Phong, nếu sai lầm này thực sự phải dùng máu để rửa sạch, thì hãy để tôi là người đầu tiên!"

"Hừ..” Lâm Phong cười lạnh không nói gì, không chút động lòng.

Long Soái thở dài một hơi, cuối cùng nhìn thoáng qua bầu trời Đại Hạ, liền chuẩn bị tự sát.

Tuy nhiên, ngay lúc này. "Chát!”

Gia Cát Tiểu Minh bản một luồng linh khí, đánh rơi thanh đao của Long Soái xuống đất!

"Tiểu sư đệ, Ngũ sư huynh chưa từng cầu xin cậu điều gì, giờ cậu vì Ngũ sư huynh, tha cho bọn họ lần này được không?"

"Bọn họ mà xảy ra chuyện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

"Hơn nữa mục đích của bọn họ cũng không phải là muốn giết cậu, chỉ muốn đưa cậu về để điều tra..."

Nghe đến đây. Hiện trường lại lần nữa yên tĩnh.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Phong, chờ đợi câu trả lời của Lâm Phong.

Lâm Phong mặt không biểu cảm, hai nắm đấm siết chặt kêu răng rắc! Nửa ngày sau.

Anh đột nhiên tung một cú đấm, đánh Tâm Phật Tử đang định bỏ trốn thành sương máu, sau đó lạnh lùng quát:

"Cút hết cho tôi! Cút càng xa càng tốt... sau này đừng đến tìm tôi nữa!" 'Tâm Lâm Phong lạnh!

Thật sự vô cùng lạnh lẽo!

Nhưng anh cũng biết những gì Ngũ sư huynh nói không sai.

Long Soái, Ngao Bính và những người kia chính là nền móng xây dựng Đại Hạ, phụ trách duy trì trật tự của Đại Hạ...

"Bịch!" Ngay lúc này.

Ngao Bính và những người khác đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu ba cái về phía Lâm Phong,

Sau đó lập tức đứng dậy, đỡ Long Soái, mang the0 những người khác nhanh chóng rời đi!

Bọn họ đều biết.

Bây giờ Lâm Phong vẫn đang rất tức giận, nói nhiều cũng vô ích...

Mà theo Long Soái và những người khác rời đi.

Hiện trường trong nháy mắt trở nên trống trải hơn rất nhiều!

Trần Bắc Huyền nhìn trang viên nhà họ Trần đã biến thành một đống đổ nát, trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng chuyện hôm nay coi như đã qua, Lâm Phong và nhà họ Trần dù gặp nhiều phiền phức, nhưng cũng không nguy hiểm

tính mạng...

Trần Bắc Huyền bước lên phía trước, muốn nói gì đó với Lâm Phong, nhưng bị Lâm Phong phất tay ngắt lời!

"Mọi người thu dọn đơn giản một chút, con muốn nói chuyện riêng với Ngũ sư huynhl"

"Được!"

Trần Bắc Huyền nhẹ nhàng gật đầu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương trước Chương tiếp