Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 934: Cảm ơn cậu Lâm
Đám người nhà họ Trần đứng đầy sảnh cũng im lặng không lên tiếng. Trần Y Nặc mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng không dám khuyên nhủ. Không biết từ khi nào.
Tình yêu của Trần Y Nặc dành cho Lâm Phong, đã thêm ba phần sợ hãi... Trước mặt Lâm Phong.
Trần Y Nặc dường như trở nên rất thấp kém, luôn cố gắng học cách lấy lòng...
Thực ra, Trần Y Nặc cũng biết thái độ và tình cảm của Lâm Phong đối với mình chưa bao giờ thay đổi, nhưng từ góc độ của một người yếu đuối như Trần Y Nặc, cô ấy có cố gắng cách mấy cũng không thay đổi được suy nghĩ này!
“Thôi! Vài lời vô tâm, đừng nhắc lại nữa!”
Lâm Phong nhẹ nhàng vẫy tay, kéo trưởng lão nhà họ Trần đứng dậy.
“Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!”
Trưởng lão nhà họ Trần nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy lòng biết ơn.
“Thực ra mấy người không cần phải sợ hãi tôi như vậy, Y Nặc là vợ tôi, những người ở đây dù sao cũng là gia đình của Y Nặc...”
Lâm Phong nói.
Người nhà họ Trần gật đầu, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo, rõ ràng không nghe vào tai.
Cường giả và kẻ yếu ở cạnh nhau, cuối cùng cũng khó hòa hợp!
Lâm Phong thở dài, cũng không nói gì nữa!
Tiếp theo.
Dưới sự chủ trì của Trần Bắc Huyền,
Một nhóm người thảo luận về kế hoạch xây dựng lại trang viên nhà họ Trần.
Cho đến khi thảo luận gần xong,
Lâm Phong mới nói:
“Có thể ngày mai tôi sẽ khởi hành đi Trung Á.”
“Trung Á?”
Trần Bắc Huyền vẻ mặt ngạc nhiên, thuận tiện nói:
“Trùng hợp quá, hôm trước Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm còn liên lạc với tôi, hai người họ hiện tại cũng đang du lịch ở Trung Á, nếu cậu qua đó có thể tìm họH!”
“Con nhất định sẽ liên lạc!”
Tay Lâm Phong hơi ngứa ngáy.
Nghĩ lại, dường như anh đã rất lâu không gặp cái tên nghiện ăn đòn Diệp. Thiên Tâm.
Đêm khuya.
Trăng sao lấp lánh, trời quang mây tạnh! Trong phòng.
Có hai cái giường đặt song song.
Trên cái giường nhỏ hơn.
Tiểu Luyến Luyến đã chìm vào giấc ngủ, một đám sâu Phệ Linh cứ thế năm yên trên người cô bé, tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
Còn trên một chiếc giường lớn khác, mọi chuyện lại đang khá hỗn loạn. Sau khi trải qua một phen mây mưa.
Trần Y Nặc nhẹ nhàng nằm trên người Lâm Phong, dùng ngón giữa đã được tỉa móng tay cẩn thận, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Lâm Phong, khẽ hỏi:
“Ngày mai anh đi Trung Á, khi nào sẽ về?”
Tình yêu của Trần Y Nặc dành cho Lâm Phong, đã thêm ba phần sợ hãi... Trước mặt Lâm Phong.
Trần Y Nặc dường như trở nên rất thấp kém, luôn cố gắng học cách lấy lòng...
Thực ra, Trần Y Nặc cũng biết thái độ và tình cảm của Lâm Phong đối với mình chưa bao giờ thay đổi, nhưng từ góc độ của một người yếu đuối như Trần Y Nặc, cô ấy có cố gắng cách mấy cũng không thay đổi được suy nghĩ này!
“Thôi! Vài lời vô tâm, đừng nhắc lại nữa!”
Lâm Phong nhẹ nhàng vẫy tay, kéo trưởng lão nhà họ Trần đứng dậy.
“Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!”
Trưởng lão nhà họ Trần nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy lòng biết ơn.
“Thực ra mấy người không cần phải sợ hãi tôi như vậy, Y Nặc là vợ tôi, những người ở đây dù sao cũng là gia đình của Y Nặc...”
Lâm Phong nói.
Người nhà họ Trần gật đầu, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo, rõ ràng không nghe vào tai.
Cường giả và kẻ yếu ở cạnh nhau, cuối cùng cũng khó hòa hợp!
Lâm Phong thở dài, cũng không nói gì nữa!
Tiếp theo.
Dưới sự chủ trì của Trần Bắc Huyền,
Một nhóm người thảo luận về kế hoạch xây dựng lại trang viên nhà họ Trần.
Cho đến khi thảo luận gần xong,
Lâm Phong mới nói:
“Có thể ngày mai tôi sẽ khởi hành đi Trung Á.”
“Trung Á?”
Trần Bắc Huyền vẻ mặt ngạc nhiên, thuận tiện nói:
“Trùng hợp quá, hôm trước Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm còn liên lạc với tôi, hai người họ hiện tại cũng đang du lịch ở Trung Á, nếu cậu qua đó có thể tìm họH!”
“Con nhất định sẽ liên lạc!”
Tay Lâm Phong hơi ngứa ngáy.
Nghĩ lại, dường như anh đã rất lâu không gặp cái tên nghiện ăn đòn Diệp. Thiên Tâm.
Đêm khuya.
Trăng sao lấp lánh, trời quang mây tạnh! Trong phòng.
Có hai cái giường đặt song song.
Trên cái giường nhỏ hơn.
Tiểu Luyến Luyến đã chìm vào giấc ngủ, một đám sâu Phệ Linh cứ thế năm yên trên người cô bé, tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
Còn trên một chiếc giường lớn khác, mọi chuyện lại đang khá hỗn loạn. Sau khi trải qua một phen mây mưa.
Trần Y Nặc nhẹ nhàng nằm trên người Lâm Phong, dùng ngón giữa đã được tỉa móng tay cẩn thận, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Lâm Phong, khẽ hỏi:
“Ngày mai anh đi Trung Á, khi nào sẽ về?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương