Vụt Mất
Chương 1: Ngày đầu đi làm đáng nhớ
Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với Nguyệt Oản Oản, là ngày cô chính thức bước vào cuộc sống tự lập. Mấy hôm trước cô đã may mắn trúng tuyển vào tập đoàn lớn nhất thành phố- tập đoàn Kim Hoán. Điều đó càng khiến cô trở nên phấn khích hơn bởi vì được đặt chân vào Kim Hoán cũng đồng nghĩa với việc "một bước lên mây", là ước mơ của rất nhiều người nhưng không phải ai cũng có thể đạt được.
" Nguyệt Oản Oản cố lên!"
Mới hơn năm giờ sáng cô đã vô háo hức đến ngồi trước gương, lướt google tìm những mẫu tóc xinh xắn đơn giản và phù hợp với gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn như cái bánh bao của mình, cô muốn trong ngày đầu đi làm phải thật xinh đẹp, nhiệt huyết và năng lượng. Sau hơn ba mươi phút loay hoay búi tóc thì cô đã thu về một thành quả vô cùng ưng mắt.
" Nhìn có trẻ quá không? Lỡ người ta nói mình gian lận tuổi tác thì phải làm sao?"
Cô bất chợt nhìn xuống bàn trang điểm của mình, nhìn thấy những nào là kem nền, phấn phủ, kem lót....cô hốt hoảng
"Chết chưa, quên makeup rồi!!!!"
Cô đưa tay ôm lấy hai gò má mềm mại như bánh bao của mình, mắt tròn xoe nhìn mình trong gương
" Không makeup nhìn mình cũng dễ thương mà"
Không phải cô tự luyến mà là có quyền được tự luyến vì cô có một gương mặt thật sự rất đáng yêu. Gương mặt tròn tròn nhỏ nhắn với chiếc mũi nhỏ tuy không cao nhưng cũng xem là vừa mắt, đôi môi trái tim chúm chím đỏ mộng và đặc biệt nhất là đôi mắt hai mí to tròn tựa như hoa anh đào lúc nào cũng long lanh như sương mai, nó là thứ luôn thu hút người khác từ cái nhìn đầu tiên. Không chỉ gương mặt mà thân hình của cô cũng thuộc dạng gu của nam giới bây giờ.
Cô có một chiều cao khiêm tốn tầm một mét năm mươi lăm, cân nặng vừa vặn bốn mươi ba kilôgam, không mập cũng không ốm, là "nấm lùn" thực thụ. Vì những "ưu điểm" nêu trên mà từ lúc còn đi học cô đã được không ít bạn nam theo đuổi, có một thời mọi người còn gọi cô là "bạch nguyệt quang" bởi vì nhìn cô vừa mong manh vừa yếu ớt, vừa nhìn đã khiến họ nảy sinh cảm giác muốn được yêu chiều và che chở. Nhưng cô biết rõ cái người được gọi là " bạch nguyệt quang" là người yêu mà không có được, cũng giống như những đám mây kia vừa cao vừa đẹp nhưng chẳng một ai có đủ khả năng để chạm đến nó và cô cũng hiểu mình không được như vậy. Không xinh đẹp cũng không mấy giỏi giang, chiều cao thì khiêm tốn. Có mấy lần cô rượt vài bạn nam chạy ná thở vì gọi cô là bạch nguyệt quang vì cô nghĩ họ đang khịa cô nữa kìa.
Quay lại với hiện tại, Nguyệt Oản Oản vẫn đang loay hoay giữa hai luồng suy nghĩ: một là chỉ tô son rồi thôi, hai là makeup đàng hoàng. Nhưng nếu chọn phương án hai thì có khả năng nó sẽ làm rối tóc của cô, như vậy sẽ không còn đẹp nữa. Chọn phương án một thì có đơn giản quá không vì dù sao đó cũng là tập đoàn lớn, dù là nhân viên ăn mặc cũng không tầm thường. Nhớ hôm bữa đi phỏng vấn, cô đã ngạc nhiên vì phong cách ăn mặc của nhân viên tập đoàn này. Nam thì mặc vest trông ai cũng giống như tổng tài, còn nữ thì áo sơ mi với váy ôm công sở trông vô cùng nghiêm trang và quyền lực. Đặc biệt là các nhân viên nữ ai cũng rất xinh đẹp và rạng ngời. Người phòng vấn cô cũng có nói qua rằng nhân viên là bộ mặt của tập đoàn thế nên lúc nào cũng phải thật nghiêm trang và lịch lãm. Nghĩ đến thôi đã đau đầu rồi.
" Ây đau đầu quá đi! Không nghĩ nữa!"
Nguyệt Oản Oản nhìn mình trong gương với ánh mắt nghiêm nghị
" Đánh đại lớp phấn, tô miếng son cho có sắc màu với người ta"
Cô đưa tay lấy hộp phấn nước đặt ở trong cùng gần chiếc gương trang điểm, chầm chậm lấy miếng bông trét phấn rồi dậm lên mặt mình. Tiếp đó cô tiện tay lấy một thỏi son rồi cẩn thận tô lên môi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cô lại trở nên xinh đẹp và rạng rỡ hơn rồi.
Tiếp đến cô đi đến giường lấy chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy ôm màu đen tuyền đã được giặt ủi từ hôm qua nhìn sơ qua một lúc rồi vào phòng tắm thay đồ.
"Chuẩn bị xong"
Cô nhìn từ trên xuống dưới, tặc lưỡi lắc đầu cảm thán
" Sao mình lại có thể tuyệt vời như vậy nhỉ?"
Cô nở một nụ cười với chính mình trong gương rồi lấy túi xách đi ra ngoài.
" Đi ăn sáng trước ha? Mà ăn cái gì đây ta?"
Cô vừa đi vừa chăm chú suy nghĩ. Khi vừa ra khỏi chung cư cô vô tình đụng phải một chàng trai cao lớn, anh ta khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng phủ bên ngoài là một chiếc áo vest sọc đen, quần tây kiểu âu và đôi giày da màu đen cao cấp. Nhìn thôi đã thấy sặc mùi tiền. Cô đưa mắt nhìn người chàng trai, khi vô tình chạm phải ánh mắt của anh ta cô mới hoàn hồn. Cô hốt hoảng lùi xa ra, liên tục cúi người
" Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đụng vào anh đâu cho nên mong anh bỏ qua cho tôi!"
Chàng trai nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhìn áo khoác của mình, một giọng nói âm trầm cất lên
" Cô làm bẩn áo của tôi rồi"
Cô hốt hoảng nhìn áo của anh ta, mắt liên tục chớp chớp, gương mặt nhăn lại, khóc thầm trong lòng: chết rồi, mới sáng ra đã đạp phân chó hay sao mà xui dữ vậy? Hay đi ra ngoài không coi ngày giờ hoàng đạo? Ha bước ra bằng chân trái?
Chàng nhìn chằm chằm cô, gương mặt không biến sắc
"Mau đền đi"
Rõ ràng là trời quang mây tạnh, ánh nắng yếu ớt vẫn đang chiếu rọi xuống những tán cây, cô còn thấy rõ bóng của mình phản chiếu trên mặt đường mà sao lại có tiếng sét đánh đùng ầm cứ chạy từ lỗ tai bên trái qua lỗ tai bên phải của cô chứ?
Cả người cô không còn chút sức lực nào, trong đầu cô những sợi dây thần kinh đang làm việc hết công sức. Chúng đang kiểm kê số tiền hiện có trong tài khoản và ước lượng số tiền phải trả cho chàng trai này.
Khoé miệng cô giật giật, cô cố gắng nở một nụ cười, nhìn người đàn ông bằng một đôi mắt long lanh, hay bàn tay cọ vào nhau
" Tôi....không có đủ tiền! Anh có thể nào...bỏ qua cho tôi lần này không?"
Chàng trai nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vẫn không biến sắc
" Không!"
Hết rồi, hết thật rồi! Vết thương trong lòng cô ngày càng nặng hơn, cô đưa tay lấy ví tiền trong túi sách, chậm chầm mở ví của mình, cẩn thận đếm từng tờ, từng tờ một...rồi cô lại dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn chàng trai
" Tôi thật sự không có đủ tiền...Hay anh ghi nợ cho tôi đi, tôi làm việc ở tập đoàn Kim Hoán, rất nhanh thôi sẽ có tiền trả cho anh"
Chàng trai lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt như phán xét
" Cô? Kim Hoán?"
Cô ngờ nghệch gật đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng. Chàng trai đó lấy từ túi áo ra một cây bút rồi viết lên túi sách của cô
" Số tài khoản của tôi"
Nói xong chàng trai quay lưng bỏ đi. Cô nhìn theo bóng lưng chàng trai rồi nhìn lại cái túi trắng tinh mới mua ngày hôm qua
" Xui đến thế là cùng"
Kim Hoán
Khi cô đưa thẻ cho nhân viên gác cửa kiểm tra thì có một nam nhân viên đi đến
" Cô là Nguyệt Oản Oản phải không?"
Cô gật đầu
" Ngày đầu đi làm đã đi trễ ba mươi phút, trừ lương"
Cô ngơ ngác nhìn nam nhân viên đó. Có phải cô nghe lầm không? Trễ ba mươi phút? Không thể nào! Cô hốt hoảng vội vàng chạy vào vị trí được phân công của mình trước ánh nhìn của mọi người. Thật xấu hổ quá đi mà!!!!
Ngồi vào bàn làm việc, cô cắn móng tay trong lòng không ngừng oán trách chàng trai đó. Nếu không phải đụng trúng anh ta thì cô sẽ không đi trễ vào ngày đầu tiên.
"Tất cả là tại anh ta! À không, một nửa là tại anh ta! Hứ!
" Nguyệt Oản Oản cố lên!"
Mới hơn năm giờ sáng cô đã vô háo hức đến ngồi trước gương, lướt google tìm những mẫu tóc xinh xắn đơn giản và phù hợp với gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn như cái bánh bao của mình, cô muốn trong ngày đầu đi làm phải thật xinh đẹp, nhiệt huyết và năng lượng. Sau hơn ba mươi phút loay hoay búi tóc thì cô đã thu về một thành quả vô cùng ưng mắt.
" Nhìn có trẻ quá không? Lỡ người ta nói mình gian lận tuổi tác thì phải làm sao?"
Cô bất chợt nhìn xuống bàn trang điểm của mình, nhìn thấy những nào là kem nền, phấn phủ, kem lót....cô hốt hoảng
"Chết chưa, quên makeup rồi!!!!"
Cô đưa tay ôm lấy hai gò má mềm mại như bánh bao của mình, mắt tròn xoe nhìn mình trong gương
" Không makeup nhìn mình cũng dễ thương mà"
Không phải cô tự luyến mà là có quyền được tự luyến vì cô có một gương mặt thật sự rất đáng yêu. Gương mặt tròn tròn nhỏ nhắn với chiếc mũi nhỏ tuy không cao nhưng cũng xem là vừa mắt, đôi môi trái tim chúm chím đỏ mộng và đặc biệt nhất là đôi mắt hai mí to tròn tựa như hoa anh đào lúc nào cũng long lanh như sương mai, nó là thứ luôn thu hút người khác từ cái nhìn đầu tiên. Không chỉ gương mặt mà thân hình của cô cũng thuộc dạng gu của nam giới bây giờ.
Cô có một chiều cao khiêm tốn tầm một mét năm mươi lăm, cân nặng vừa vặn bốn mươi ba kilôgam, không mập cũng không ốm, là "nấm lùn" thực thụ. Vì những "ưu điểm" nêu trên mà từ lúc còn đi học cô đã được không ít bạn nam theo đuổi, có một thời mọi người còn gọi cô là "bạch nguyệt quang" bởi vì nhìn cô vừa mong manh vừa yếu ớt, vừa nhìn đã khiến họ nảy sinh cảm giác muốn được yêu chiều và che chở. Nhưng cô biết rõ cái người được gọi là " bạch nguyệt quang" là người yêu mà không có được, cũng giống như những đám mây kia vừa cao vừa đẹp nhưng chẳng một ai có đủ khả năng để chạm đến nó và cô cũng hiểu mình không được như vậy. Không xinh đẹp cũng không mấy giỏi giang, chiều cao thì khiêm tốn. Có mấy lần cô rượt vài bạn nam chạy ná thở vì gọi cô là bạch nguyệt quang vì cô nghĩ họ đang khịa cô nữa kìa.
Quay lại với hiện tại, Nguyệt Oản Oản vẫn đang loay hoay giữa hai luồng suy nghĩ: một là chỉ tô son rồi thôi, hai là makeup đàng hoàng. Nhưng nếu chọn phương án hai thì có khả năng nó sẽ làm rối tóc của cô, như vậy sẽ không còn đẹp nữa. Chọn phương án một thì có đơn giản quá không vì dù sao đó cũng là tập đoàn lớn, dù là nhân viên ăn mặc cũng không tầm thường. Nhớ hôm bữa đi phỏng vấn, cô đã ngạc nhiên vì phong cách ăn mặc của nhân viên tập đoàn này. Nam thì mặc vest trông ai cũng giống như tổng tài, còn nữ thì áo sơ mi với váy ôm công sở trông vô cùng nghiêm trang và quyền lực. Đặc biệt là các nhân viên nữ ai cũng rất xinh đẹp và rạng ngời. Người phòng vấn cô cũng có nói qua rằng nhân viên là bộ mặt của tập đoàn thế nên lúc nào cũng phải thật nghiêm trang và lịch lãm. Nghĩ đến thôi đã đau đầu rồi.
" Ây đau đầu quá đi! Không nghĩ nữa!"
Nguyệt Oản Oản nhìn mình trong gương với ánh mắt nghiêm nghị
" Đánh đại lớp phấn, tô miếng son cho có sắc màu với người ta"
Cô đưa tay lấy hộp phấn nước đặt ở trong cùng gần chiếc gương trang điểm, chầm chậm lấy miếng bông trét phấn rồi dậm lên mặt mình. Tiếp đó cô tiện tay lấy một thỏi son rồi cẩn thận tô lên môi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cô lại trở nên xinh đẹp và rạng rỡ hơn rồi.
Tiếp đến cô đi đến giường lấy chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy ôm màu đen tuyền đã được giặt ủi từ hôm qua nhìn sơ qua một lúc rồi vào phòng tắm thay đồ.
"Chuẩn bị xong"
Cô nhìn từ trên xuống dưới, tặc lưỡi lắc đầu cảm thán
" Sao mình lại có thể tuyệt vời như vậy nhỉ?"
Cô nở một nụ cười với chính mình trong gương rồi lấy túi xách đi ra ngoài.
" Đi ăn sáng trước ha? Mà ăn cái gì đây ta?"
Cô vừa đi vừa chăm chú suy nghĩ. Khi vừa ra khỏi chung cư cô vô tình đụng phải một chàng trai cao lớn, anh ta khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng phủ bên ngoài là một chiếc áo vest sọc đen, quần tây kiểu âu và đôi giày da màu đen cao cấp. Nhìn thôi đã thấy sặc mùi tiền. Cô đưa mắt nhìn người chàng trai, khi vô tình chạm phải ánh mắt của anh ta cô mới hoàn hồn. Cô hốt hoảng lùi xa ra, liên tục cúi người
" Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đụng vào anh đâu cho nên mong anh bỏ qua cho tôi!"
Chàng trai nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhìn áo khoác của mình, một giọng nói âm trầm cất lên
" Cô làm bẩn áo của tôi rồi"
Cô hốt hoảng nhìn áo của anh ta, mắt liên tục chớp chớp, gương mặt nhăn lại, khóc thầm trong lòng: chết rồi, mới sáng ra đã đạp phân chó hay sao mà xui dữ vậy? Hay đi ra ngoài không coi ngày giờ hoàng đạo? Ha bước ra bằng chân trái?
Chàng nhìn chằm chằm cô, gương mặt không biến sắc
"Mau đền đi"
Rõ ràng là trời quang mây tạnh, ánh nắng yếu ớt vẫn đang chiếu rọi xuống những tán cây, cô còn thấy rõ bóng của mình phản chiếu trên mặt đường mà sao lại có tiếng sét đánh đùng ầm cứ chạy từ lỗ tai bên trái qua lỗ tai bên phải của cô chứ?
Cả người cô không còn chút sức lực nào, trong đầu cô những sợi dây thần kinh đang làm việc hết công sức. Chúng đang kiểm kê số tiền hiện có trong tài khoản và ước lượng số tiền phải trả cho chàng trai này.
Khoé miệng cô giật giật, cô cố gắng nở một nụ cười, nhìn người đàn ông bằng một đôi mắt long lanh, hay bàn tay cọ vào nhau
" Tôi....không có đủ tiền! Anh có thể nào...bỏ qua cho tôi lần này không?"
Chàng trai nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vẫn không biến sắc
" Không!"
Hết rồi, hết thật rồi! Vết thương trong lòng cô ngày càng nặng hơn, cô đưa tay lấy ví tiền trong túi sách, chậm chầm mở ví của mình, cẩn thận đếm từng tờ, từng tờ một...rồi cô lại dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn chàng trai
" Tôi thật sự không có đủ tiền...Hay anh ghi nợ cho tôi đi, tôi làm việc ở tập đoàn Kim Hoán, rất nhanh thôi sẽ có tiền trả cho anh"
Chàng trai lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt như phán xét
" Cô? Kim Hoán?"
Cô ngờ nghệch gật đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng. Chàng trai đó lấy từ túi áo ra một cây bút rồi viết lên túi sách của cô
" Số tài khoản của tôi"
Nói xong chàng trai quay lưng bỏ đi. Cô nhìn theo bóng lưng chàng trai rồi nhìn lại cái túi trắng tinh mới mua ngày hôm qua
" Xui đến thế là cùng"
Kim Hoán
Khi cô đưa thẻ cho nhân viên gác cửa kiểm tra thì có một nam nhân viên đi đến
" Cô là Nguyệt Oản Oản phải không?"
Cô gật đầu
" Ngày đầu đi làm đã đi trễ ba mươi phút, trừ lương"
Cô ngơ ngác nhìn nam nhân viên đó. Có phải cô nghe lầm không? Trễ ba mươi phút? Không thể nào! Cô hốt hoảng vội vàng chạy vào vị trí được phân công của mình trước ánh nhìn của mọi người. Thật xấu hổ quá đi mà!!!!
Ngồi vào bàn làm việc, cô cắn móng tay trong lòng không ngừng oán trách chàng trai đó. Nếu không phải đụng trúng anh ta thì cô sẽ không đi trễ vào ngày đầu tiên.
"Tất cả là tại anh ta! À không, một nửa là tại anh ta! Hứ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương