Vụt Mất

Chương 4: Nam thần chốn công sở



Từ lúc gặp Mộ Khuynh đến giờ, Tiểu Vy đi đâu làm gì cũng nhìn chằm chằm vào cô, cứ như là đang canh chừng tội phạm vậy. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, Nguyệt Oản Oản mất kiên nhẫn hỏi Tiểu Vy

"Cậu nhìn mình như vậy làm gì?"

Tiểu Vy khoanh tay, ra vẻ như một người mẹ vừa bắt gặp con gái gian díu với một gã đàn ông lạ mặt

"Cậu với chủ tịch là sao? Cậu quen chủ tịch mà không nói với mình, có xem mình là bạn không?"

Nguyệt Oản Oản ngạc nhiên nhìn Tiểu Vy, trên đầu xuất hiện rất nhiều dấu ba chấm

"Cậu hiểu lầm gì rồi phải không? Anh ta là chủ nợ của mình"

Tiểu Vy cảm thấy khó hiểu, hỏi lại

"Chủ nợ?"

"Chuyện là....sáng mình có hơi vội nên đụng trúng anh ta, làm bẩn áo của anh ta nhưng mình không có tiền đền cho nên từ lúc đó anh ta nghiễm nhiên trở thành chủ nợ của mình"

Trông Tiểu Vy vô cùng ngạc nhiên, cô ấy hỏi tiếp

"Hai người có gặp nhau bao giờ chưa?"

Nguyệt Oản Oản lắc đầu

"Sao vừa gặp lại nợ tiền người ta rồi?"

Nguyệt Oản Oản lắc đầu, cô cũng có muốn như vậy đâu

Nhận được câu trả lời, Tiểu Vy bình thường trở lại, không còn nhìn chằm chằm Nguyệt Oản Oản nữa.

Nguyệt Oản Oản cùng Tiểu Vy sau khi mua sắm trở lại phòng làm việc thì thấy mọi người trông có vẻ thoải mái và vui vẻ hơn bình thường. Cả hai lấy làm lạ. Không lẽ hôm nay được về sớm? Hay tập đoàn vừa ký được hợp đồng lớn nên tăng lương? Không thể kiềm nén được sự tò mò, Nguyệt Oản Oản hỏi một anh nhân viên ở đó

"Có chuyện gì vui sao anh?"

Một gương mặt điển trai cùng đôi mắt phù quang nhìn cô, trong giây phút mắt chạm mắt Nguyệt Oản Oản cảm nhận được trái tim mình đập chậm đi vài nhịp.



" Trưởng phòng Tuyết ra ngoài rồi. Nghe nói từ giờ đến tối cô ấy sẽ không quay lại"

Đây đúng là một tin tốt mà! Cuối cùng thì cô cũng có một không gian yên bình và trong sạch để làm việc rồi! Nhưng mà....phòng kinh doanh có một nhân viên đẹp trai như vậy sao? Nếu để miêu tả vẻ đẹp của anh ấy có lẽ chỉ có "nghiêng nước nghiêng thành", vẻ đẹp của anh ấy nếu đem so với Mộ Khuynh chắc chỉ kém một chút xíu. Nguyệt Oản Oản mãi suy nghĩ về đồng nghiệp đẹp trai ấy mà không để ý Tiểu Vy từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Cảm thấy Nguyệt Oản Oản dường như đã bị hút hồn, Tiểu Vy đành phải "đánh thức" cô bạn này của mình

"Oản Oản, nhìn hoài mất màu con người ta"

Lời Tiểu Vy nói làm Oản Oản giật mình, ai làm gì đâu mà mất màu? Người ta chỉ nhìn một chút thôi.

Có vẻ như anh chàng đẹp trai ấy cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình nên cũng quay đầu lại nhìn đối phương. Khi thấy Oản Oản đang nhìn mình, anh ta cũng lịch sự chào hỏi

" Chào em! Anh tên là Lý Tinh!"

Giọng nói của Lý Tinh vô cùng ấm áp, cứ như ánh nắng mùa xuân đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Nguyệt Oản Oản, bỗng Oản Oản cảm thấy khó thở, mặt dần ửng đỏ lên. Thấy vậy Lý Tinh nở một nụ cười dịu dàng

"Em ổn chứ?"

Nguyệt Oản Oản lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu

"Em không sao, chỉ là thấy hơi nóng thôi à!"

Lý Tinh nhìn lên trần nhà

"Máy lạnh vẫn hoạt động tốt mà?"

Tiểu Vy ở bên đây cố nhịn cười nhưng không thành, tủm tỉm

"Nóng từ trong nóng ra"

Oản Oản nghe xong thì giật mình, mặt đỏ như trái cà chua chạy lại bàn làm việc của mình, cô cảm thấy nếu mình còn ở đó thì sẽ nóng đến bốc khói mất.

Tiểu Vy vốn đã nhìn thấu hồng trần, cô quay sang nhìn Lý Tinh nở một nụ cười kỳ quái. Lý Tinh có vẻ cũng hiểu được gì đó, mỉm cười rồi lắc đầu quay đi.

Tan làm

Cuối cùng cũng tan làm, Nguyệt Oản Oản nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi gấp rút ra về. Hôn nay cô muốn nấu một bữa thật thịnh soạn, vừa an ủi tâm hồn nhỏ bé đã chịu nhiều tổn thương vừa ăn mừng vì mình đã vượt qua được ải thứ nhất, thành công ở lại Kim Hoán. Nhưng đúng là trời cao trêu ngươi, khi cô đang tìm thẻ ngân hàng trong túi sách thì lại vô tình va phải Mộ Khuynh.



Nguyệt Oản Oản như vừa gặp Medusa, cô lập tức hoá đá. Mộ Khuynh thấy lạ nên cứ nghiêng qua bên trái rồi nghiêng qua bên phải nhìn cô.

"Đụng phải tôi lại giả vờ hoá đá để trốn tránh à?"

Nguyệt Oản Oản gương mặt đáng thương nhìn Mộ Khuynh, cô biết dù bây giờ cô có năn nỉ như thế nào anh ta cũng sẽ không bỏ qua nên lần này cô biết điều hơn một chút, cúi người xin lỗi rồi bỏ đi. Trước khi đi cô có hứa là chắc chắn sẽ đền tiền cái áo lúc sáng và bây giờ.

"Đợi đã"

Cô đang đi thì có giọng nói từ sau vọng lại, lại là giọng nói âm trầm đó. Cô ngoan ngoãn đứng lại, cúi gầm mặt xuống đường, thầm nghĩ anh ta có khi nào muốn bán mình lấy tiền không?

Mộ Khuynh bước đi vững chắc, chậm rãi đi đến chỗ Nguyệt Oản Oản, Cúi mặt nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt.

"Cô nợ tôi khá nhiều rồi đó, cô có trả hết được không?"

Nghe đến đây Nguyệt Oản Oản lòng đau như cắt, cô muốn khóc nhưng khóc sao cũng không được, cô ngước mặt nhìn Mộ Khuynh

"Vậy...phải làm sao đây, sếp?"

Nhìn gương mặt đáng yêu bị doạ sắp khóc, Mộ Khuynh vẫn dửng dưng

"Trả từ từ cũng được"

Trả từ từ? Nguyệt Oản Oản cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ từ là như nào? Là trả góp á hả? Bất chợt một ý tưởng loé lên trong đầu cô, cô vui vẻ nói với Mộ Khuynh

"Sếp, hôm nay anh đến nhà tôi ăn tối đi, tôi sẽ nấu một bữa thật hoành tráng mời anh"

Mộ Khuynh nghiêng đầu nhìn cô

"Và tất nhiên bữa ăn hôm nay sẽ trừ vào khoảng nợ của tôi!"

Cô nấm lùn này đúng là giỏi tính toán. Bữa ăn này là cả hai cùng ăn nhưng lại tính vào khoảng nợ, chẳng phải cô ta lời chắc rồi à? Nhưng nhìn gương mặt háo hức của Nguyệt Oản Oản, Mộ Khuynh không cách nào từ chối được.

"Được"

Nguyệt Oản Oản cười tươi rồi kéo Mộ Khuynh đi cùng mình.
Chương trước Chương tiếp